Bùi Diễn nói xong liền bế Sở Thần An đi ra ngoài cửa.
Sở Thần An sợ tới mức ôm vai Bùi Diễn, cậu được đưa về
phòng ngủ chính.
"Vì con, chúng ta phải cố gắng nhiều hơn."
Ngọn đèn ấm áp trong phòng tắm được bật, hơi nóng bao
quanh ánh sáng mờ ảo làm loạn tầm mắt của Sở Thần An.
Cậu nhìn ánh mắt trầm thấp của Bùi Diễn thì lạnh run.
Nhiệt độ nước trong bồn tắm có vẻ hơi nóng.
Chờ cho đến khi nước nóng trở thành nước ấm họ mới ra
ngoài.
......
Sở Thần An nằm sấp trên gối đầu, ý thức mơ màng.
Bây giờ là 2-3 giờ sáng. Cậu vừa tắm xong lần thứ hai,
Bùi Diễn vẫn còn ở trong phòng tắm.
Bàn tay nắm lấy mép chăn của cậu không còn sức lực, vành mắt
đỏ hồng, có vài giọt nước mắt còn chưa lau đi.
Thật điên rồ.
Cậu híp mắt, hàng lông mi cong khẽ rung động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm sấp trên gối mềm mại, dần dần nhắm
hai mắt lại.
Mỗi khi cậu sống lại một phó bản thì cậu lại bắt đầu tự
kiểm điểm bản thân sâu sắc và vô cùng hối hận.
Lúc Bùi Diễn bị thương, cậu không nên quan tâm đến hắn!
Lần trước cậu ở phó bản này là bạn học cùng trường của
Bùi Diễn.
Bùi Diễn là học sinh lớp 12, lưu ban hai năm.
Mà thân phận hệ thống sắp xếp cho cậu là học sinh vượt
lớp 12, vừa tròn 17 tuổi, nhỏ hơn Bùi Diễn ba tuổi.
Lần đầu tiên cậu gặp Bùi Diễn là vào một buổi tối.
Ngày đó tà dương như màu máu, không khí oi bức pha lẫn
mùi máu tươi thoang thoảng.
Sở Thần An đang ném rác về phía đống rác bên cạnh tường,
hình như mùi hôi thối khó chịu còn xen lẫn mùi máu ghê tởm.
Cậu ném xong liền bỏ chạy, cậu sợ vừa mở những túi nhựa
màu đen kia ra sẽ phát hiện bên trong chứa đầy thi thể đang thối rữa.
Cậu bịt mũi rẽ vào một con đường hẻo lánh khác, con đường
này cũng thông qua khu dạy học. Xung quanh con đường nhỏ đều là những cái cây
nhỏ héo rũ, cách đó không xa còn có mấy tòa nhà dạy học bỏ hoang.
Cậu chỉ mới đi vài bước thì thấy một người đàn ông ngồi
trên bậc thang bằng đá ở phía trước tòa nhà dạy học bỏ hoang.
Cơ thể người nọ toàn là máu, nhìn từ xa giống như là bị
thương rất nặng. Sở Thần An híp mắt nhìn vài giây, cậu đang suy nghĩ là quay
đầu đi hay là tiến lên xem xét.
"Này, bạn học." Cậu đứng tại chỗ không dám đi
qua, hét lên một cách rụt rè: "Cậu đang bị thương, cậu có cần giúp đỡ
không?"
Bùi Diễn nghe tiếng liền nghiêng đầu, hắn liếc nhìn cậu
một cái rồi nói: "Cần."
Sở Thần An hơi do dự nhưng nhìn người kia toàn thân đều
là máu mà lại ngồi ở đó một mình trông rất đáng thương.
Thế là cậu vẫn mềm lòng đi đến.
Cậu ngồi xổm trước người Bùi Diễn thì thấy áo khoác đồng
phục của Bùi Diễn dính máu nhưng thật ra miệng vết thương rất nhỏ.
Hẳn là không bị thương nghiêm trọng. Cậu nghĩ vậy.
Đôi mắt hoa đào của Sở Th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.