[A a a a a a, chuột đất thét chói tai1! Đây là
những gì mà tôi có thể xem sao?]
1meme
Screaming Groundhog. [Chờ đã! Các bạn không nghe được thông tin quan trọng sao?]
[Vợ chính là vợ Trần An!!!]
[Ồ, tình yêu bị mất rồi lại tìm được.]
[Wow wow!]
......
[Cứu với, ông chồng này muốn làm gì cậu ấy vậy?]
[Khiêu gợi đấy.]
[Tại sao lại đặt tay lên trà đắng2 của vợ tôi?!]
2苦茶子:
Trà đắng trên mạng có nghĩa là quần lót vì đồng âm. [Trà đắng của vợ là của tôi!]
[Mặc kệ! Ném trà đắng lên đầu tôi! Nhanh lên!]
[A a a a, tay anh ta đang sờ ở đâu vậy?]
Đột nhiên, màn hình trực tiếp tự động tối đi.
......
[Đáng ghét! Sao 001 lại làm tối màn hình, chuyện gì vậy
chứ?]
[Có gì mà tôi không thể nhìn thấy?]
[Quyết đấu đi, 001!]
[Tôi chấp nhận trả tiền, hu hu hu!]
[Hay thật đấy, bây giờ ngay cả âm thanh cũng không nghe được
rồi.]
......
Sở Thần An bị mê hoặc, khung cảnh trước mắt mơ hồ khiến cậu
không khỏi cảm thấy bất lực, mềm nhũn.
Hương rượu hoa hồng xen lẫn mùi hương độc đáo của Thẩm Vọng
làm cho cậu không còn phân biệt được đây là mơ hay thực tế… Cậu quên mất mình
ngủ khi nào. Ở phía sau, Thẩm Vọng ôm chặt lấy cậu, giam cầm cậu.
Buổi sáng.
Khi Sở Thần An tỉnh lại.
Cậu xoa đôi mắt đau nhức của mình rồi ngồi dậy nhìn xung
quanh phòng ngủ. Mọi thứ vẫn yên tĩnh như hôm qua, không hề có gì khác thường.
Giấc mơ hôm qua chân thật đến mức khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Sở Thần An khẽ cau mày, cúi đầu thì phát hiện mình đang mặc
một bộ đồ ngủ. Mà quần áo tối hôm qua cậu mặc đang bị treo ở mép giường… Cậu
giật mình mở to mắt. Tối hôm qua cậu say đến mức bất tỉnh nhân sự nên không nhớ
rõ. Có lẽ tối qua cậu thay đồ rồi mới đi ngủ, chỉ là cậu quên mất?
Sở Thần An nhìn cánh cửa phòng đóng chặt và bức tranh treo
trên tường. Không, không, cậu chỉ lo lắng thôi. Không, không. Cậu tự an ủi
mình.
Cậu vén chăn, cầm một bộ quần áo mới đi vào phòng tắm. Khi
thay quần âu, cậu phát hiện trên chân có mấy vết đỏ mà ở đùi trong là rõ ràng
nhất.
Sở Thần An rũ mi, ánh mắt đờ đẫn của cậu chớp vài cái.
Đây… Có lẽ do mấy ngày nay thời tiết quá nóng. Mà nóng thì
sẽ phát ban nhỉ? Cậu đè nén nghi ngờ trong lòng, cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều
liền nhanh chóng thay quần áo.
Chiều nay cậu kiểm tra phòng, không cần phải đến văn phòng.
Cậu ăn qua loa hai miếng bánh mì rồi nhanh chóng rời khỏi ký túc xá đi thẳng
đến tòa nhà B.
Chất liệu của quần âu thô ráp, cạ vào chân khiến cậu hơi khó
chịu. Cậu chậm rãi lên cầu thang lầu ba đi về phía phòng bệnh của Bành Long Long.
Hai người quản lý cầm súng vẫn canh giữ cửa, đi qua lại tuần tra hành lang.
Người quản lý số 9 thấy Sở Thần An thì hơi chần chừ rồi đi
đến trước phòng bệnh của Bành Long Long.
"Bác sĩ Sở, tôi chỉ có thể cho ngài vào mười phút. Sau
khi xem xong thì mong ngài nhanh chóng ra ngoài." Quản lý số 9 nói xong
thì đẩy cửa phòng bệnh ra.
Sở Thần An gật đầu: "Được."
Cậu đi vào phòng bệnh của Bành Long Long thì thấy Bành Long
Long đang run rẩy rụt vào góc giường. Ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, cổ
quấn băng màu trắng, dường như trên gạc còn thấm máu.
"Bành Long Long." Sở Thần An nhẹ nhàng đi tới gọi
anh ta: "Long Long?"
Cơ thể Bành Long Long chợt run rẩy, anh ta sợ hãi lui vào
góc tường.
"Long Long, anh đã khỏe chưa?" Sở Thần An ngồi ở
mép giường bệnh, nhẹ nhàng vỗ vai Bành Long Long thì phát hiện trên tay Bành
Long Long lại có thêm vài vết xanh.
Ngày hôm qua lúc Sở Thần An tới tìm anh ta thì không thấy
nh� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).