Thẩm Vọng sắp xếp tranh chân dung rồi nhận lấy hộp thuốc từ
tay Sở Thần An, còn cậu thì cúi đầu, không nhìn bức tranh trước mắt nữa. Có thể
là hiệu ứng tâm lý, cũng không phải chỉ có một mình cậu có nốt ruồi son.
"Chúng ta đi ngồi sofa đi." Thẩm Vọng đề nghị rồi
đi đến mở cửa phòng ngủ: "Nếu không bác sĩ đứng có thể hơi mệt."
Thẩm Vọng nghiêng người ở cửa rồi nhìn Sở Thần An: "Bác
sĩ, mau vào đi!"
Sở Thần An bị lấy hộp thuốc nên chỉ có thể miễn cưỡng đi
theo hắn vào phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng được bày trí như trước đây, các bức tường
trong phòng cũng đầy tranh của Trần An, trên sofa da còn có một tấm chăn lông
cừu mới tinh. Trước cửa sổ treo hai cái chuông gió, đó là trước kia Sở Thần An
treo lên.
Phòng ngủ của Thẩm Vọng hoàn toàn không giống phòng bệnh
bình thường, trang trí rất xa hoa lộng lẫy. Sofa, bàn làm việc và giường bệnh
có thể chia thành ba khu vực. Giống như một căn biệt thự boutique.
Giường bệnh nằm trong cùng, hai hàng tủ sách bằng gỗ lê nằm
ngay phía trước giường, bên trái là ghế sofa và tủ lối vào1.
1Tủ
cửa ra vào dùng để chỉ cửa ngoài của sảnh, là khu vực ở lối vào phòng khách, có
nhiều chức năng như trang trí, duy trì sự riêng tư của gia chủ. Sở Thần An nhìn quanh một vòng rồi cúi đầu, cậu ngồi ở bên
phải sofa cách Thẩm Vọng rất xa. Thẩm Vọng mở hộp thuốc của Sở Thần An, lấy hết
thuốc trong hộp ra đặt lên bàn trà bằng đá cẩm thạch.
Hắn đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Sở Thần An. Cậu cuống quýt
muốn nhích sang bên phải một chút nhưng phát hiện mình đang ngồi ở góc sofa,
không còn đường lui nữa.
Cậu lo lắng đến nỗi vành tai đỏ ửng, nhỏ giọng thì thầm:
"Bệnh của anh… Chỉ cần uống thuốc là được rồi."
"Nhưng bác sĩ, tôi cảm thấy uống thuốc cũng không
thuyên giảm được." Thẩm Vọng lấy dụng cụ đo trên bàn đưa cho Sở Thần An:
"Bác sĩ, cậu xem giúp tôi một chút đi!"
Sở Thần An siết chặt dụng cụ, cậu không biết chút kiến thức
gì về tâm thần học nhưng vẫn hỏi: "Mấy ngày nay anh có triệu chứng gì
khiến anh cảm thấy bệnh tình nặng thêm?"
"Có rất nhiều, bác sĩ cứ kiểm tra giúp tôi đi rồi tôi
nói từ từ cho bác sĩ nghe." Thẩm Vọng xắn tay áo sơ mi màu đen lên.
"Ồ." Sở Thần An mở dụng cụ ra, dụng cụ này là dành
riêng cho bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần. Cậu vừa đâm ống tiêm nhỏ vào tay
Thẩm Vọng thì lại nghe dụng cụ kêu "tít" một tiếng, đột nhiên số liệu
trên dụng cụ biến thành màu đen.
Sở Thần An rút ống tiêm ra, vội vàng cầm một cây tăm bông có
i-ốt để cầm máu cho Thẩm Vọng. Tay Thẩm Vọng ấn cây tăm bông, trong ánh mắt
hiện lên ý cười nhạt nhẽo: "Hình như dụng cụ này hỏng rồi."
Sở Thần An cũng ước nó hỏng rồi, cậu thu dọn dụng cụ rồi
nói: "Vậy nên lần sau…"
"Nhưng trong phòng tôi có một cái khác. Trên tủ đầu
giường bên trái, bác sĩ có thể lấy giúp tôi được không?" Thẩm Vọng cắt
ngang lời Sở Thần An, ánh mắt hắn lướt quanh cổ áo Sở Thần An khi cậu cúi đầu.
Sở Thần An nói: "Được..."
Cậu đứng dậy đi về phía tủ đầu giường bên trái rồi mở hộc tủ
đầu tiên. Nhìn thấy vật bên trong khiến tay Sở Thần An run rẩy. Bên trong có
hai mô hình mô phỏng màu xanh và trắng, còn có một số đồ chơi rung… Tất cả đều
phủ một lớp bụi.
Sở Thần An cuống quýt đẩy tủ "rầm" một tiếng. Chỉ
cần cậu thấy những thứ này thì không khỏi nghĩ đến những đêm điên cuồng kia.
"Bác sĩ bị sao vậy?" Thẩm Vọng ở cách đó không xa
nhìn bóng lưng cậu, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng: "À, khiến bác sĩ chê
cười rồi, đó là đồ chơi của vợ tôi. Em ấy rất thích nó, mỗi đêm chúng tôi đều
chơi."
Sở Thần An cắn môi dưới, hai gò má đỏ lên. Cái rắm! Cậu
không thích chút nào.
"Hẳn là dụng cụ ở tủ phía dưới." Thẩm Vọng nhắc
nhở cậu.
Sở Thần An hít sâu một hơi, nắm tay cầm của hộc tủ phía dưới
rồi kéo ra. Đập vào mắt cậ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).