"Sao vậy? Trong máy tính xách tay của bác sĩ có gì mà
không thể xem?" Thẩm Vọng bưng cà phê, từng bước đến gần Sở Thần An rồi rũ
mắt nhìn cậu.
Sở Thần An thì lại rũ mắt nhìn hộp thuốc, các tài khoản và
mạng xã hội của cậu đều được đăng xuất và có chức năng tự động ngắt mạng. Nhưng
máy tính xách tay này đã sử dụng khá lâu cho nên các chức năng của nó thường bị
lỗi.
Sở Thần An lo lắng rũ mắt, vẻ mặt cậu bối rối nhưng vẫn ép
buộc mình phải bình tĩnh: "Máy tính xách tay là đồ dùng cá nhân của tôi,
tôi… Tại sao tôi phải cho anh xem?"
"Tôi nhớ không lầm thì các thiết bị điện tử của bác sĩ
sẽ phải nộp trước khi vào." Vẻ mặt Thẩm Vọng thản nhiên, hắn nhấp một ngụm
cà phê nóng, khóe môi cong lên rõ ràng: "Bác sĩ Sở, bây giờ cậu có được
tính là tàng trữ thiết bị điện tử, vi phạm nội quy bệnh viện không?"
"Tôi... Tôi..." Sở Thần An á khẩu không nói nên
lời, cậu ấp úng: "Tôi giấu máy tính chỉ là muốn liên lạc với người nhà,
không làm gì cả, thật đấy..."
"Đừng lo lắng! Bác sĩ Sở có thể tự mở ra, tôi chỉ liếc
qua một cái thôi." Thẩm Vọng nói, hắn nhìn chằm chằm vào tròng mắt ngấn
nước của Sở Thần An, cúi đầu nhẹ giọng nói: "... Coi như là thù lao cho
việc tôi giữ bí mật giúp cậu."
Sở Thần An cắn chặt môi dưới, dưới ánh nhìn chăm chú cực kỳ
áp bách của Thẩm Vọng, bả vai cậu run rẩy nhưng vẫn khom người mở hộp thuốc màu
trắng ra…
Cậu cầm máy tính xách tay, khi ngước mặt lên thì thấy Thẩm
Vọng cũng đang rũ mắt nhìn mình. Cậu giống như một con mèo con cảnh giác nhưng
không dám hung dữ. Trong lúc hốt hoảng, dường như Thẩm Vọng lại nhìn thấy bóng
dáng của Trần An.
Hắn nghiêng đầu cười nhẹ một cái, môi mỏng khẽ mím lại:
"Bác sĩ Sở, mở ra đi!"
Sở Thần An lấy nó ra, miễn cưỡng mở máy tính xách tay. Khi
cậu mở máy, Thẩm Vọng cũng lập tức nhìn theo…
Trái tim Sở Thần An đập thình thịch, cậu vội vàng nhìn thanh
trạng thái mạng dưới màn hình phải thì thở phào nhẹ nhõm.
Nó bị hỏng rồi!
May là máy tính xách tay cũ nát này vẫn còn một chút hữu
ích. Thẩm Vọng nhìn màn hình sạch sẽ kia, đáy mắt hơi trầm xuống.
"Anh xem đi! Không có gì cả." Sở Thần An đưa máy
tính xách tay đến trước mặt Thẩm Vọng vài giây liền nhanh chóng đóng lại.
Cậu bỏ máy tính xách tay vào hộp thuốc rồi cầm hộp thuốc,
lập tức xoay người đi xuống cầu thang.
"Chờ một chút!" Thẩm Vọng gọi cậu lại từ phía sau.
Tim Sở Thần An đập thình thịch, bước chân của cậu dừng lại,
nghiêng người hỏi: "Còn có chuyện gì nữa?"
"Sao sáng sớm bác sĩ lại có thời gian rảnh rỗi lên lầu
bốn? Huống hồ bác sĩ cũng biết rõ nơi này không có mạng." Thẩm Vọng híp
mắt: "Cho dù cậu thật sự muốn liên lạc với người nhà nhưng điều kiện nơi
này cũng không cho phép. Hay là…"
Thẩm Vọng tiến lại gần Sở Thần An, nhẹ giọng hỏi:
"Trước đó bác sĩ đã biết chắc chắn sẽ kết nối được mạng?"
Trong lời nói của Thẩm Vọng ẩn chứa sự nghi ngờ và chất vấn
sâu sắc. Sở Thần An cảm nhận được hơi nóng của hắn phả xuống bên tai, cậu siết
chặt tay cầm.
"Tôi… Tôi cũng vô tình phát hiện lầu bốn có mạng."
Sở Thần An hốt hoảng, nhỏ giọng nói: "Tôi rất nhớ gia đình nên muốn đến
dùng mạng một chút."
Giọng nói của cậu rất nhẹ, mềm nhũn như một sợi lông vũ cào
vào lòng người khác.
"Nhưng tôi thử nửa ngày cũng không kết nối được."
Sở Thần An sợ lời nói dối không đủ chân thật, lại yế ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).