Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 41: Bệnh Nhân Hoang Tưởng (5)


10 tháng

trướctiếp

Thẩm Vọng dùng bàn tay nâng giá vẽ, nụ cười trên mặt dần nhạt đi. Hắn nhìn Sở Thần An: "Bác sĩ, sao lại không gì?"

Lúc này Sở Thần An mới hoàn hồn, cậu nhìn giường lớn bên trái Thẩm Vọng. Bên dưới máy làm lạnh trong suốt kia, cậu nhìn thấy thi thể tái nhợt của mình.

Sống lưng Sở Thần An lạnh toát, cậu lại nhìn bức tranh mà Thẩm Vọng đang nâng đỡ, nhỏ giọng nói: "Giống, rất giống..."

"Tôi cũng thấy vậy." Thẩm Vọng lại mím môi mỉm cười, si mê nhìn thiếu niên trên giường: "Em ấy là người đẹp nhất mà tôi từng gặp."

Thẩm Vọng đứng dậy đi về phía Sở Thần An. Hắn lấy khăn tay lau máu dính trên bàn tay, ngón tay hắn thon dài như ngọc.

Sở Thần An thấy hắn tới gần thì sợ tới mức chỉ muốn lui về phía sau nhưng cậu buộc mình phải đứng yên, mở hộp thuốc lấy hai phần thuốc đưa cho hắn: "Đây là thuốc."

"Bác sĩ, hình như cậu đang sợ hãi." Thẩm Vọng giơ tay chậm rãi nhận lấy, khóe miệng hơi cong lên, nhìn vào đôi mắt đáng thương của Sở Thần An.

Hắn cầm hộp thuốc rồi cúi người nhìn Sở Thần An: "Cậu sợ tôi sao?"

Sở Thần An rũ mắt, không dám nhìn ánh mắt của hắn. Cậu nghiêm túc nói: "Không có, thuốc cũng đưa xong rồi. Vậy tôi về trước."

Thẩm Vọng thấy cậu siết chặt tay cầm, vì lo lắng mà vành tai đỏ lên, ngay cả hàng lông mi cũng run rẩy muốn bán đứng cậu. Thẩm Vọng cúi đầu cười nhạo một tiếng, từng bước tới gần Sở Thần An.

Sở Thần An cúi đầu. Cậu lui một bước thì hắn sẽ tiến thêm một bước. Sở Thần An cao khoảng một mét bảy nhưng ở trước mặt hắn lại có vẻ vô cùng nhỏ nhắn.

"Bác sĩ..." Đôi mắt Thẩm Vọng trở nên sắc bén.

Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt ngấn nước của Sở Thần An thì không khỏi cảm thấy hốt hoảng. Hình như hắn nhìn thấy bóng dáng của Trần An… Trần An của hắn cũng vậy.

Lúc sợ hãi đến đáng thương thì giống như một con con thú nhỏ, vừa quyến rũ vừa ngọt ngào khiến hắn được một lần rồi lại muốn một lần, kéo dài suốt đêm.

"Cậu thật sự là người mới sao?" Trong lời nói của Thẩm Vọng mang theo ý tứ chất vấn u ám: "Tôi thấy không giống lắm."

Lưng Sở Thần An dựa lên tường, cậu đã hết đường lui. Cậu ngước mặt lên, đôi mắt hoa đào ngấn nước đang sợ hãi và ru

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp