"Cuộc đời của một người rất ngắn ngủi. Tôi mong nửa
phần đời còn lại của tôi có thể được yêu em ấy." Sắc mặt Từ Mặc Sơ nghiêm
túc, đôi mắt đen thâm thúy sáng ngời nhìn về phía ống kính.
Dường như hắn đang xuyên qua ống kính nhìn chằm chằm Sở
Thần An trước TV. Sở Thần An thấy thì hơi giật mình, tim đập thình thịch. Đèn
flash của ống kính liên tục nhấp nháy trên khuôn mặt của hắn và cuộc họp báo
nhanh chóng kết thúc.
Sở Thần An ngồi ở mép giường. Cậu siết chặt điều khiển từ
xa trong tay, lúc này giống như không nghe thấy tiếng động dư thừa xung quanh
nữa.
"Anh Trần An. Anh ơi!" Giọng nói của cô bé phá
vỡ suy nghĩ của Sở Thần An.
Sở Thần An ngước mặt lên, thu hồi tầm mắt: "Làm sao
vậy?"
"Anh ơi, em đã gọi anh bốn lần rồi!" Kiều Kiều
nói.
Sở Thần An xoa xoa mí mắt, nói: "Thật ngại quá, Kiều
Kiều! Vừa rồi anh không nghe thấy."
"Vừa rồi anh suy nghĩ gì vậy? Hừ, anh Từ thật
xấu." Kiều Kiều ôm ba con búp bê mới rồi chia cho Sở Thần An một con. Sau
khi đặt con búp bê lên tay Sở Thần An rồi cô bé lại trốn trở về góc, tủi thân
nói: "Đã mấy ngày em không được gặp anh rồi."
"Không, anh không nghĩ gì cả." Sở Thần An giơ
tay khép cổ áo rộng lại, che dấu hơn phân nửa vết đỏ trên cổ.
Cậu đứng dậy một cách khó khăn, đôi chân cậu vẫn còn run
rẩy. Sở Thần An đi về phía phòng tắm trong phòng để rửa mặt. Cậu mặc áo sơ mi
trắng rộng thùng thình của Từ Mặc Sơ, trên cơ thể đều là mùi hương của Từ Mặc
Sơ.
Cậu lau tóc và ngồi trên ghế sofa đơn, thẫn thờ nhìn cửa
sổ nhỏ.
"Anh ơi, anh Từ nói chúng ta sắp chuyển nhà rồi! Vài
ngày nữa hai người sẽ kết hôn rồi sinh em bé ở nhà mới. Sau đó em sẽ có em gái,
hì hì..." Kiều Kiều nói, cô bé tưởng tượng con búp bê là em gái, vỗ nhẹ
rồi đung đưa con búp bê.
Sở Thần An không lên tiếng phá vỡ ảo tưởng xinh đẹp của
Kiều Kiều.
Cậu lấy khăn mặt trên đầu xuống. Trong đầu vẫn luôn quanh
quẩn những lời nói của Từ Mặc Sơ. Cậu nghĩ đến trải nghiệm của Từ Mặc Sơ trong
bài báo vừa rồi, đột nhiên không hiểu cậu hơi đồng tình với Từ Mặc Sơ. Có lẽ
bởi vì những trải nghiệm khi còn nhỏ mới khiến hắn biến thành như vậy nhỉ?...
Đột nhiên cậu ngước mắt lên, một tay cầm búp bê, nhìn về
phía góc trong phòng: "Kiều Kiều, em có biết chuyện khi bé của anh Từ
không?"
"Ừm... Em không biết." Kiều Kiều suy nghĩ thật
lâu mới trả lời rồi hỏi lại cậu: "Sao vậy anh?"
"Không có gì." Sở Thần An dùng ý thức mở bảng
điều khiển hệ thống trước mắt, nhấp vào trang cá nhân của người chơi.
【Điểm tích lũy:
50】
【Cấp độ: Khởi
tạo cấp độ 1 [Nhấp vào đây để tự động nâng cấp]】
【Đạo cụ: [Người
chơi cấp 2 có thể mở khóa]】
【Đồ thị: 1
[Người chơi cấp 2 có thể mở khóa]】
【Tính năng:
Không】
【Thuộc tính:
Đang phát triển...】
【Bình luận: Bình
hoa vừa ngốc vừa thích khóc là không có tiền đồ nha!】
Sở Thần An nhìn bình luận, hơi nheo mắt lại.
Vô nghĩa. Một câu vô nghĩa. Cậu không phải là bình hoa
thích khóc!
Đại khái là Sở Thần An lướt qua tài khoản người chơi của
cậu thì phát hiện ngoại trừ tiền vàng tăng nhanh ra thì các số liệu khác đều
rất thấp…
Cậu thử nhấp vào [Nhấp vào đây để tự động nâng cấp], cấp
bậc của cậu liền nhanh chóng biến thành cấp hai. Đạo cụ vẫn hiển thị là không
có.
Cậu lại click vào xem 【Đồ thị】, đồ thị lập tức hiện ra một lá bài, hoa văn màu xanh ở giữa hiện ra một
con đao phẫu thuật dính máu.
Thẻ bài tự động lật lại, cậu nhìn thấy Từ Mặc Sơ…
Đây là thẻ giới thiệu kinh nghiệm của NPC đằng sau hệ
thống.
【Độ khó: Đơn
giản】
【Từ Mặc Sơ có
cha là người thừa kế đời thứ tư của tập đoàn Dược phẩm XX, mẹ là hậu duệ của
một gia đình phù thủy và được sinh ra trong khu chung cư Hạnh Phúc.
Là nạn nhân của cuộc nghiên cứu mẫu hóa học y tế bí mật
hai mươi lăm năm trước. Có tổng cộng mười bốn chuyên gia y tế sống trong khu
chung cư, trong đó cha Từ Mặc Sơ là đại diện, họ cùng nhau bí mật tiến hành vô
số thí nghiệm trên người sống. Trong đó vật thí nghiệm đều là ba đứa trẻ không
quá mười tuổi và những đứa trẻ này đều là con của họ.
【Trong đó, có
hai đứa trẻ chết thảm trong thí nghiệm tàn bạo này, thi thể đều thối rửa. Mà Từ
Mặc Sơ lại có thể chiến thắng được virus sinh học trong mấy tháng thí nghiệm
sinh học tàn khốc và cũng có thể làm cho tất cả chuyên gia y tế từ tầng một đến
tầng bảy chết trong phòng thí nghiệm…】
【Sở Thần An: Rốt
cuộc anh ta đã trải qua cái gì?】
【Hệ thống cũng
không thể biết được.】
【Nhưng điều duy
nhất có thể rõ ràng là…】
【NPC phía sau
phó bản này chắc chắn đến từ địa ngục.】
【Hoặc là, vốn dĩ
Từ Mặc Sơ đang ở địa ngục.】
Sở Thần An không thoải mái lắm, giống như có một cái gai
đâm vào lòng cậu. Cậu tắt bảng điều khiển hệ thống, nằm ngửa trên giường lớn
rồi thở dài.
Thời gian ở lại của hệ thống vẫn còn hiển thị là không
xác định. Không rõ...
Bây giờ nhìn thấy hai chữ này thì cậu lại càng hốt hoảng.
Nếu đột nhiên ngày nào đó cậu biến mất thì tên điên đó sẽ làm gì?
Từ Mặc Sơ cố chấp như vậy. Cho nên mới cố chấp yêu cậu.
Nếu đột nhiên cậu lại biến mất một lần nữa, nói không
chừng Từ Mặc Sơ sẽ lại mất khống chế, sau đó thế giới phó bản sẽ sụp đổ lần
nữa…
Sở Thần An càng nghĩ càng đau đầu thế nên dứt khoát cầm
lấy gấu bông mèo trắng che trên mặt mình. Nằm trên giường không suy nghĩ nữa.
"Anh mệt rồi à?" Kiều Kiều lặng lẽ kéo chăn đắp
cho Sở Thần An.
"Không có, anh nằm một lát." Sở Thần nâng búp
bê mèo trắng, nói: "Kiều Kiều, em chơi một mình có được không?"
Kiều Kiều: "Dạ được, em cũng muốn đưa búp bê của em
đi ngủ."
Sở Thần An cũng không ngẩng đầu lên, ủ rũ nằm đó:
"Ừm, một hồi anh sẽ chơi với em."
"Được ạ."
Sau khi Kiều Kiều rời đi, cậu vẫn nằm bất động trên
giường, trong đầu trống rỗng.
Không hiểu sao cậu lại nhớ đến nụ cười của Từ Mặc Sơ khi
thoa thuốc cho cậu…
Cảm xúc khi Từ Mặc Sơ hôn lên mu bàn tay cậu…
Khi nhìn thấy hoa hồng xanh trên ban công cửa sổ…
Mì tần ô nóng hổi…
Và 701…
Cậu đưa đèn bàn nhỏ cho Từ Mặc Sơ.
......
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng nghẹn không thở
nổi. Đột nhiên, con gấu bông chr mặt bị lấy đi.
Một bàn tay ấm áp phủ lên trán cậu: "Đồ ngốc, che
mặt làm sao thở được."
Sở Thần An mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt ấm áp của Từ
Mặc Sơ. Cậu hơi hoảng hốt: "Sao anh trở về nhanh vậy?"
Bàn tay Từ Mặc Sơ nâng lưng Sở Thần An, ôm cậu ngồi dậy.
Hắn hôn lên khóe môi cậu: "Tại anh nhớ em. Sau khi buổi họp báo kết thúc
thì liền trở về."
Sở Thần An "ồ" một tiếng, khẽ nhíu mày nhỏ
giọng nói: "Em đau đầu..."
"Tóc chưa khô đã đi nằm." Từ Mặc Sơ cầm lấy
khăn mặt lau đỉnh đầu Sở Thần An, nhéo mặt cậu: "Đương nhiên sẽ đau đầu,
đồ ngốc của anh."
Sở Thần An cảm nhận được xúc cảm dịu dàng từ da đầu. Cậu
nằm trên vai Từ Mặc Sơ, không lên tiếng.
"Bảo bối, tối nay đến chỗ ông nội anh nha? Ông nói
muốn gặp em." Động tác của Từ Mặc Sơ nhẹ nhàng: "Qua mười ngày nữa
chính là ngày hai tháng sáu, ngày mai chúng ta đi thử lễ phục, được
không?"
Sở Thần An: "Ừm."
Từ Mặc Sơ thấy Sở Thần An không có tâm trạng cũng không
bị ảnh hưởng chút nào, hắn tiếp tục nói: "Nhà ở trung tâm thành phố của
chúng ta đã thu dọn xong rồi, vừa lúc có thể làm nhà cưới của chúng ta…"
Đột nhiên Sở Thần An giương mắt nhìn hắn, nói:
"Trước kia anh ở trong khu chung cư đó…"
Hỏi đến một nửa thì cậu không muốn hỏi tiếp nữa. Hỏi cái
gì? Hỏi hắn đã trải qua những gì sao? Cậu không muốn vạch trần vết sẹo của Từ
Mặc Sơ.
"Hửm?" Tay Từ Mặc Sơ dừng lại, hắn bảo Sở Thần
An hướng về phía mình.
"An An, em nói
gì vậy?"
Sở Thần An vội vàng lắc đầu: "Không, không nói gì.
Em nói sai rồi."
Đôi mắt sâu thẳm của Từ Mặc Sơ nhìn chăm chú Sở Thần An:
"Vừa rồi em xem tin tức sao, bảo bối? Khó trách nhìn sắc mặt của em không
tốt lắm."
Sở Thần An cụp mắt, một tay cậu bị Từ Mặc Sơ nắm lấy.
"Muốn biết trước kia anh đã bị ngược đãi thế nào ở
cái nơi quỷ quái đó sao?" Từ Mặc Sơ cúi người hôn triền miên lên đôi môi
Sở Thần An vài giây: "Cái này cũng không có gì khó nói. Chỉ cần em muốn
biết thì anh sẽ nói cho em biết."
Sở Thần An chợt ngước mắt lên nhìn Từ Mặc Sơ.
Đột nhiên cậu không dám nghe nên vội vàng kéo ống tay áo
Từ Mặc Sơ: "Vẫn là… Vẫn là đừng nói thì hơn."
"An An, em đang đau lòng cho anh sao?"
"Đừng lo lắng! Thật ra quá khứ của anh cũng không tệ
như vậy." Từ Mặc Sơ cười khẽ một tiếng, hắn ôm Sở Thần An vào trong ngực:
"Năm anh năm tuổi bị cha tự tay mổ não rồi cấy chip. Ông ấy ném anh vào
phòng thí nghiệm virus rồi nhốt anh với hàng chục con chuột trong hơn mười
ngày. Anh bị những con chuột gặm nhấm và không thể ngủ trong nhiều tháng cho
đến khi chip được lấy ra."
Từ Mặc Sơ miêu tả ngắn gọn và chính xác. Sở Thần An nghe
vậy thì tim thắt chặt lại: "Sau đó thì sao?"
Từ Mặc Sơ dùng ngón tay chơi đùa ngọn tóc Sở Thần An,
cười đến mức đáng sợ: "Sau đó… Anh mang virus ra khỏi phòng thí nghiệm
khiến đám người điên đó nhiễm bệnh. Anh để từng người một bị thối rửa, từ từ
chết sạch sẽ."
"Bây giờ em đã biết vì sau từ tầng một đến tầng ba
không có người ở rồi chứ, bảo bối?" Từ Mặc Sơ cúi người hôn lên gáy Sở
Thần An.
Sở Thần An không khỏi rùng mình một cái. Thật khó có thể
tưởng tượng được, lúc đó Từ Mặc Sơ mới năm tuổi mà đã để cho hơn mười người
trưởng thành chết trong khu chung cư.
......
"Sau đó, anh đã gặp được em." Từ Mặc Sơ hôn lên
mu bàn tay cậu, ánh mắt dịu dàng: "Em yêu, em thật tốt! Trước khi anh muốn
rời đi đã xuất hiện."
Sở Thần An ngạc nhiên nói: "Cái gì? "
"Anh đã phát triển một loại virus mạnh tại trụ sở
phòng thí nghiệm của tập đoàn từ lâu. Miễn là nó bị rò rỉ ra ngoài, thế giới sẽ
sớm biến mất." Từ Mặc Sơ cười, giọng điệu thản nhiên bình tĩnh.
"Bệnh… Bệnh nấm..." Sở Thần An nghe đến ngẩn
ngơ.
Từ Mặc Sơ đặt một chiếc nhẫn đơn giản vào lòng bàn tay Sở
Thần An. Chiếc nhẫn này là một chiếc nhẫn trơn, mặt trong của chiếc nhẫn có
khảm một vòng tròn kim cương vụn.
"Cho nên là An An, sau khi để anh có hy vọng trong
địa ngục thì vẫn ở bên cạnh anh. Được không?" Từ Mặc Sơ vươn tay, ý bảo Sở
Thần An đeo cho hắn.
Sở Thần An cầm chiếc nhẫn kia, tay còn đang run rẩy.
Từ Mặc Sơ nói: "Gả cho anh đi! Giống như thiên sứ
cứu rỗi anh."