Đối mặt với ánh mắt áp bức của Từ Mặc Sơ, Sở Thần An lui
ra sau vài bước. Tiêu Chu chắn trước người cậu, cảnh giác nhìn về phái Từ Mặc
Sơ. Anh ta lấy thẻ cảnh sát đặt trước mặt hắn: "Anh Từ, tôi nghi ngờ anh
có hành vi giam giữ bất hợp pháp. Mời anh theo tôi đến cục cảnh sát thành phố
một chuyến."
"À, là một cảnh sát."
Đáy mắt Từ Mặc Sơ hiện lên ý cười nhàn nhạt. Hắn đi về
phía Tiêu Chu, một tay vỗ lên vai anh ta, lạnh lùng nói: "Tôi muốn hỏi
cảnh sát Tiêu trước. Trước khi anh không có bằng chứng đã cáo buộc tôi. Vậy
hành vi hiện tại của anh có thể cấu thành hành vi trộm cắp bất hợp pháp hay
không?"
"Tôi trộm cắp? Tôi đã trộm cắp gì của anh?"
Tiêu Chu trợn mắt nói.
"Anh tự ý xông vào nhà tôi, còn muốn mang hôn thê
của tôi đi. Chẳng lẽ đây không phải là trộm cắp sao?" Từ Mặc Sơ híp mắt.
Tiêu Chu dần dần mất đi kiên nhẫn, anh ta tránh né sự
đụng chạm của Từ Mặc Sơ: "Nếu thật sự giống như anh nói thì tại sao anh
lại trói cậu ấy? Cậu ấy chính là chứng cứ. Anh còn muốn ngụy biện cái gì? Từ
Mặc Sơ, anh đừng tưởng rằng có tiền là muốn làm gì thì làm."
Từ Mặc Sơ hừ một tiếng, nụ cười của hắn mang theo sự
khiêu khích. Hắn nâng tay ôm lấy bả vai Sở Thần An: "Tôi nghĩ anh cảnh sát
hiểu lầm rồi, em ấy là hôn thê của tôi. Không ngờ tình cảm nhỏ nhặt giữa vợ
chồng tôi lại gây hiểu lầm lớn như vậy cho cảnh sát. Thật xin lỗi!"
Dứt lời, hắn cúi người hôn lên khuôn mặt Sở Thần An. Bàn
tay ôm bả vai cậu bắt đầu siết chặt, kề bên tai cậu nói: "Em nói đúng
không, bảo bối?"
Sở Thần An lo lắng cúi đầu. Cậu nhìn người cảnh sát xui
xẻo lỗ mãng kia rồi lại nhìn Từ Mặc Sơ. Cậu chần chờ hai giây, dưới ánh mắt
chăm chú của Từ Mặc Sơ, Sở Thần An gật đầu một cách không tình nguyện.
Cậu quá ngốc, cậu không nên hy vọng. Tên biến thái Từ Mặc
Sơ này đáng sợ hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Vẻ mặt Tiêu Chu nghi ngờ, anh ta mở to mắt nhìn về phía
thiếu niên trước mắt: "Cậu đừng sợ, cứ nói thật đi! Tôi là cảnh sát, có
tôi ở đây anh ta không dám làm gì cậu đâu."
"An An, chúng ta không nên để cho cảnh sát Tiêu hiểu
làm như vậy." Từ Mặc Sơ ôm Sở Thần An vô cùng thật mặt, đáy mắt hiện lên ý
cười dịu dàng: "Nào, thay anh xin lỗi cảnh sát Tiêu đi!"
Sở Thần An cảm nhận được hơi nóng phả bên tai. Tim cậu
hơi loạn nhịp, Sở Thần An nâng mắt, ánh mắt cậu yếu ớt linh động. Cậu lo lắng
nhẹ giọng nói: "Đúng. Thật xin lỗi!"
"Nói cho cảnh sát Tiêu biết, anh có phải là hôn phu
của em không?" Đột nhiên Từ Mặc Sơ lại hỏi.
Ánh mắt Sở Thần An run rẩy, nhìn khuôn mặt tươi cười của
Từ Mặc Sơ cậu thầm nghĩ mình xong đời rồi.
Cậu nhỏ giọng trả lời: "Vâng..."
"Ngoan thật." Từ Mặc Sơ nhéo nhéo hai má Sở
Thần An.
Vẻ mặt Tiêu Chu đầy nghi ngờ, anh ta nhìn Từ Mặc Sơ chăm
chú.
Mười ngón tay Từ Mặc Sơ và Sở Thần An đan chặt. Hắn giơ
mu bàn tay trắng nõn của cậu lên, hướng chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu về
phía Tiêu Chu: "Xin anh hãy nhìn kỷ, cảnh sát Tiêu! Em ấy là hôn thê của
tôi và chúng tôi sắp kết hôn rồi. Mong là sau này cảnh sát Tiêu ra ngoài phá án
thì chú ý nhiều hơn một chút. Đừng đập cửa sổ lôi kéo hôn thê của người khác bỏ
chạy…"
"Nếu như không có việc gì thì tôi đưa hôn thể của
tôi về đây. Cảnh sát Tiêu, không tiễn." Nụ cười của Từ Mặc Sơ mang theo sự
châm chọc, lạnh lùng nói: "Còn nữa, ngày mai luật sư của tôi sẽ gửi thư
cho luật sự của anh. Các vấn đề liên quan đến kiện tụng và bồi thường, luật sư
của tôi sẽ phụ trách xử lý với anh, Tiêu Chu."
Từ Mặc Sơ cố ý tăng thêm giọng điệu đọc tên đầy đủ của
Tiêu Chu rồi ném áo khoác của Tiêu Chu đang khoác trên người Sở Thần An xuống
bãi cỏ. Hắn cởi âu phục màu xám tro của mình bọc kín Sở Thần An.
Từ Mặc Sơ ôm ngang hông Sở Thần An. Bàn tay rộng lớn,
mạnh mẽ nâng eo gầy gò của cậu, hắn nghiêng đầu lạnh lùng nói với đội trưởng
đội vệ sĩ phía sau: "Tiễn khách!"
"Vâng." Vệ sĩ áo đen cầm đầu cung kính khom
lưng.
Từ Mặc Sơ giẫm lên áo khoác của Tiêu Chu, ôm Sở Thần An
xoay người đi về phía cửa trang viên. Tiêu Chu tức giận đi tới đi lui tại chỗ,
sau đó lại bị người mặc đồ đen cưỡng chế mời ra khỏi khu Phụ Dương.
Anh ta không cam lòng liền ngồi lên xe của mình tăng tốc
trở về cục cảnh sát. Anh ta còn chưa kịp triệu tập cảnh sát tiến hành điều tra
Từ Mặc Sơ lần nữa thì đã bị cục trưởng gọi vào văn phòng mắng xối xả một trận.
"Cậu là thổ phỉ à? Ôi, ôi! Ban ngày ban mặt lại đập
vỡ kính nhà người ta. Cậu là một cảnh sát mà ngay cả chút nghiệp vụ chuyên môn
này mà cũng chưa đạt tiêu chuẩn. Cậu thấy cậu xứng với bộ cảnh phục trên người
sao?"
"Ông nội cậu cho cậu tới nơi này là để sau này cậu
nối tiếp ông ấy làm một cảnh sát tốt. Bây giờ cậu nhìn lại cậu xem, một dáng vẻ
lưu manh, cậu giống như cái dạng gì..."
"Nể mặt ông lão Tiêu, lần này tôi sẽ không ghi tội
của cậu. Ra ngoài viết bảng kiểm điểm năm nghìn chữ. Nếu có lần sau thì cho dù
ông nội cậu có đến thì tôi cũng để cậu cuốn đồ rời đi."
......
Tiêu Chu bị mắng đến mức mặt đầy nước bọt. Anh ta nén
giận một hồi lâu nhưng vẫn cố chấp nói: "Từ Mặc Sơ cũng là dân thường, dựa
vào cái gì mà tôi không thể điều tra anh ta?"
Cục trưởng trung niên uống một ngụm trà rồi nhìn Tiêu Chu
cười giễu một tiếng: "Ông nội của cậu là bí thư thành phố A, quả thật cậu
cũng có tư chất khí huyết phương cương¹ nhưng cậu có biết ông nội cậu ta là ai
không?"
Khí huyết
phương cương¹: tuổi trẻ mà tinh tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ
nóng nảy, dễ làm sai. Tiêu Chu không phục hỏi: "Là ai?"
Cục trưởng trung niên lấy ra một tờ báo buổi tối của Nghị
viện vừa mới xuất bản ngày hôm qua. Cục trưởng trung niên vươn tay chỉ vào
người đàn ông lớn tuổi bên trái của thủ tịch Nghị viện, nói: "Người này
chính là ông nội của Từ Mặc Sơ."
Tiêu Chu ngây ngẩn cả người. Khi rời khỏi văn phòng của
cục trưởng, như thể anh ta bị dội một gáo nước lạnh. Trong nháy mắt đã từ bỏ ý
định đến nhà của Từ Mặc Sơ.
......
Mà tình tiết nhỏ này không thể sánh được với Sở Thần An.
Sở Thần An bị ném vào trong căn phòng nhỏ trên lầu cao
nhất của biệt thự. Căn phòng tối tăm chỉ có một chiếc giường và bàn gỗ.
Mặt Từ Mặc Sơ không cảm xúc cúi xuống nhìn cậu, một tay
kéo cà vạt của mình: "Xem ra An An của chúng ta còn chưa học được cách
ngoan ngoãn nên mới dám bỏ chạy theo người đàn ông khác."
Sở Thần An lạnh run, cậu níu lấy ống tay áo của Từ Mặc
Sơ: "Không có, tôi không có, là anh ta lôi kéo tôi."
"Phải không?" Từ Mặc Sơ cắn đôi môi hồng hào mọng
nước của Sở Thần An: "Vậy sao ban nãy anh nhìn thế nào cũng thấy em chạy
rất vui nhỉ?"
Khóe mắt Sở Thần An đỏ ửng, đáng thương nói: "Không
có, tôi chỉ muốn ra ngoài nhìn một chút, nơi này quá ngột ngạt. Tôi không muốn
chạy…"
Mỗi ngày cậu ở chỗ này chỉ có thể nhìn thấy đỉnh núi xa
xa.
Từ Mặc Sơ im lặng nghe Sở Thần An nói xong, bàn tay của
hắn khẽ vuốt ve mặt Sở Thần An, dịu dàng nói: "Là như vậy sao, bảo bối?
Xin lỗi! Những ngày này anh quá sợ mất em, anh không có cảm giác an toàn nên
anh đã không quan tâm đến suy nghĩ của em… Em muốn ra ngoài sao không nói với
anh? Vài ngày nữa chúng ta sẽ chuyển đến trung tâm thành phố. Em muốn đi đâu
anh sẽ đưa em đi, được không?"
Sở Thần An nghe Từ Mặc Sơ dịu dàng lừa gạt.
Dần dần cậu quên đi sự sợ hãi, rũ mắt xuống: "Thật,
thật sao?"
"Thật đấy. Chúng ta có vài ngôi nhà ở trung tâm
thành phố, nơi em muốn sống. Ngày mai anh sẽ yêu cầu quản gia in hình để em lựa
chọn." Từ Mặc Sơ ôm Sở Thần An, trấn an cậu.
Lúc này Sở Thần An mới ngừng run rẩy, mặc cho Từ Mặc Sơ
hôn đuôi mắt ngấn nước của cậu…
Mà khi cậu hoàn toàn buông lỏng cảnh giác thì đột nhiên
cà vạt vòng qua cổ tay cậu! Sở Thần An ngạc nhiên, cậu cuống quít giãy giụa.
"Nhưng mà trước đó, An An phải thực hiện hình phạt
còn nợ mới được." Từ Mặc Sơ giống như một ác ma nằm ẩn mình trong bóng
tối, đeo lớp mặt nạ dịu dàng.
"Đúng rồi. Chúng ta có một căn nhà trên tầng ba mươi
sáu ở trung tâm thành phố. Cửa sổ sát đất nơi đó có bố trí kính chống nhìn
trộm. Sau khi chúng ta dọn qua, anh có thể ôm em ở phía trước cửa sổ thủy tinh..."
Ngón tay hắn vuốt đuôi mắt Sở Thần An: "Thật đáng
thương, tối hôm qua vừa khóc đến nửa đêm, hôm nay lại tiếp tục."
"An An nhớ phải kêu nhiều nha. Anh thích nghe."
......
Sở Thần An không nhớ mình bị ép gọi bao nhiêu câu ông xã
cũng quên mất mình khóc bao lâu.
Cậu ở nơi này thì không thể phân biệt được ngày đêm.
Ngược lại càng thêm ỷ lại Vào Từ Mặc Sơ.
......
Sáng sớm năm, sáu ngày sau đó.
Lúc Sở Thần An đang ngủ say trong lòng Từ Mặc Sơ thì mơ
hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Từ Mặc Sơ.
Từ Mặc Sơ ngồi dậy, một tay nhanh chóng che lỗ tai Sở
Thần An, một tay nghe điện thoại. Âm thanh của hắn rất nhỏ: "Vâng, ông
nội. Vâng, mọi chuyện đều đã xử lý xong..."
Đối diện truyền đến âm thanh nghiêm nghị: "Sao giọng
của cháu lại nhỏ như vậy?"
"An An còn đang ngủ." Ngón tay Từ Mặc Sơ khẽ
xoa vành tai Sở Thần An, trấn an để cậu tiếp tục ngủ.
"Vậy được rồi. Ông cũng không nói nhiều, khi nào thì
đem đứa nhỏ kia đến cho ông xem?" Ông nội Từ nói.
"Có thời gian cháu sẽ đưa em ấy đến." Từ Mặc Sơ
nói.
"Cái gì gọi là có thời gian? Ông thấy ngày nào cháu
cũng không có thời gian. Ngày mai đi! Đã định được ngày cưới chưa?" Ông
nội Từ chưa bao giờ thích lầy lội.
Từ Mặc Sơ: "... Được rồi. Dự kiến vào ngày hai tháng
sáu."
Ông nội Từ: "Định ra là được. Mặc Sơ à, sau khi kết
hôn thì phải chăm sóc gia đình nhiều hơn. Những chuyện lung tung lộn xộn đó đều
đã được xử lý sạch sẽ rồi. Chuyện trước kia... Ông nội xin lỗi cháu!..."
Ánh mắt Từ Mặc Sơ tối sầm lại, hắn không muốn tiếp tục
tán gẫu nữa: "Không có gì khác thì cháu cúp máy trước."
Sở Thần An híp mắt lại, lẳng lặng nằm đưa lưng về phía Từ
Mặc Sơ. Thật ra cậu nghe được vô cùng rõ ràng.
Chuyện trước kia… Trước kia Từ Mặc Sơ đã xảy ra chuyện
gì?
Từ Mặc Sơ cúi người hôn lên vành tai cậu, Sở Thần An chợt
nhắm mắt lại.
"An An, anh có việc phải đến tập đoàn một chuyến,
trước buổi trưa sẽ trở về ăn trưa với em. Nếu em nhàm chán thì xem TV. Kiều
Kiều ở dưới lầu, anh sẽ để con bé lên với em, nhé?"
Sở Thần An nhắm mắt giả bộ ngủ, không trả lời.
Từ Mặc Sơ lại hôn lên khóe môi cậu, hắn để một tờ giấy
ghi chú trên bàn đầu giường rồi mới lưu luyến rời khỏi phòng.
Trước khi rời đi, hắn cũng kiểm tra khóa cửa cẩn thận.
Chờ Từ Mặc Sơ rời đi vài phút sau, cậu mới chậm rãi mở mắt ra.
Sở Thần An lấy điều khiển từ xa ra và chuyển sang kênh
tin tức. Quả nhiên, tin tức phát sóng vẫn là diễn biến mới nhất của vụ án ở khu
chung cư Hạnh Phúc.
Nữ MC khéo léo nói với ống kính: "Theo đài này đưa
tin, trong khu chung cư Hạnh Phúc ở phố cổ Nam Dương, thành phố Giang Uyển
không phải chỉ tồn tại một vụ án hình sự. Người thuê nhà khu chung cư Hạnh
Phúc, ví dụ như họ Tô từng có quan hệ với họ Trương, họ Lục dụ giết năm người
đàn ông và trộm cắp tất cả tiền của họ ở một quán bar thành phố. Họ Lý từng lừa
đảo qua mạng tại nhà, số tiền lừa đảo lên tới mấy trăm nghìn. Họ Trương đã
nhiều lần chuyển nhượng trái phép tài sản của bạn thân là họ Ngô… Những người
có tiền án tiền sự như vậy đều lần lượt chết sau khi vào khu chung cư không
lâu. Liệu đây có phải chỉ là sự trùng hợp không? Theo cảnh sát đưa tin, nghi phạm
sát hại họ là họ Long, tuổi lại cao hơn một trăm bốn mươi tuổi…"
Đột nhiên nữ MC dừng lại, nhìn về phía bảng nhắc nhở ở
phía ống kính, tiếp tục nói: "Phía dưới bổ sung thêm một nội dung tin tức.
Theo cảnh sát tiết lộ, hai mươi lăm năm trước khu chung cư Hạnh Phúc là một địa
điểm nghiên cứu sinh học được thực hiện bởi các chuyên gia y tế của tập đoàn
Dược phẩm XX. Những chuyên gia y tế này mang theo gia đình của mình chuyển đến
khu chung cư Hạnh Phúc nhưng sau đó đều lần lượt chết. Vào thời điểm đó, các báo
cáo của cảnh sát cho rằng các mẫu sinh hóa bất ngờ bị rò rỉ, gây ra sự lây
nhiễm chéo của virus dẫn đến không có chuyên gia y tế nào sống sót… Trong số
những người từng nhiễm virus, chỉ có duy nhất một cậu bé năm tuổi có thể sống
sót."
"Mà cậu bé này hiện tại chính là người thừa kế tập
đoàn Dược phẩm XX, Từ Mặc Sơ."
Sở Thần An siết chặt lòng bàn tay. Nghiên cứu sinh học…
Cậu không dám tưởng tượng Từ Mặc Sơ đã trải qua những gì.
Nữ MC vừa đọc xong cái tên Từ Mặc Sơ thì đài truyền đã bị
cưỡng chế chuyển sang màn hình đen. Ngay sau đó, chương trình tin tức lập tức
đổi thành quảng cáo rồi lại đổi thành họp báo trực tiếp.
Nhân vật chính trong buổi họp báo chính là Từ Mặc Sơ. Sở
Thần An nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn thì đột nhiên trong lòng cảm thấy chua
xót.
Cậu thấy Từ Mặc Sơ cầm micro, mỉm cười nhìn về phía ống
kinh: "Trải nghiệm trong quá khứ thì đều là quá khứ. Đối với sai lầm mà
cha tôi từng phạm phải, tôi thay ông ấy cảm thấy có lỗi và vô cùng áy náy, và
tôi sẽ lấy đó làm đòn roi để răn dạy mình… Tôi trân trọng cuộc sống hiện tại.
Vâng, tôi sẽ sớm kết hôn, ngày cưới cũng không còn xa nữa."
"Nghiên cứu sinh học do cha anh tổ chức đã ảnh hưởng
lớn đến tuổi thơ của anh vậy anh có oán hận ông ấy hay không?" Phóng viên
hỏi.
"Không, tôi chưa từng oán hận ai cả." Từ Mặc Sơ
lễ phép trả lời: "Tôi vẫn tin rằng cuộc sống rất công bằng. Ví dụ như tôi
đã trải qua những ngày tháng đau khổ và sau khi chiến thắng được virus, tôi đã
gặp được người yêu của tôi."
"Người yêu của tôi là sự cứu rỗi của tôi, tôi yêu em
ấy rất nhiều." Từ Mặc Sơ cười, nói: "Có thể thượng đế đã đưa em ấy
tới để bồi thường cho tôi."
Ánh mắt Sở Thần An run lên khi nghe Từ Mặc Sơ nói xong.