Sở Thần An chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, đôi mắt của cậu và đôi mắt đen nhánh của Từ Mặc Sơ nhìn nhau. Ánh mắt của hắn vẫn mang theo ý cười nhẹ như trước. Giống như sắp chìm sâu vào...

Từ Mặc Sơ yên lặng nhìn cậu, kiên nhẫn chờ đợi hành động kế tiếp của cậu. Hắn biết có thể câu trả lời sẽ là từ chối nhưng hắn vẫn muốn hỏi.

Tay Sở Thần An khẽ run, nội tâm sợ hãi và lý trí đang kéo suy nghĩ của cậu, cậu do dự một hồi lâu.

Cậu sắp kết hôn với NPC. Cậu có thể thật sự kết hôn với NPC không?... Tưởng như đã trôi qua nửa thế ký.

Khi Từ Mặc Sơ cho rằng mình không đợi được câu trả lời thì cậu cầm chiếc nhẫn trơn kia, cẩn thận đeo vào ngón áp út của Từ Mặc Sơ. Cậu đã chọn nghe theo con tim của mình.

Đáy mắt Từ Mặc Sơ ngập tràn niềm vui không ngờ tới. Hắn dùng sức ôm Sở Thần An vào lồng ngực, hôn cậu say đắm.

Lưỡi của Từ Mặc Sơ xâm nhập vào cái miệng nhỏ của cậu, day dưa cùng lưỡi của cậu. Răng và môi dán vào nhau. Họ hôn nhau rất lâu.

Sở Thần An bị hôn đến mức mê man. Sau khi hắn buông ra, cậu gian nan ổn định hơi thở.

"Em yêu, đây sẽ là ngày hạnh phúc nhất của anh." Ngón tay Từ Mặc Sơ vuốt ve đôi môi dưới bị hôn đến sưng tấy của Sở Thần An, cười nói: "Em đã chọn anh."

"Vậy thì không được đổi ý." Từ Mặc Sơ cúi người, lại hôn khóe môi cậu: "Em phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình."

......

Buổi tối.

Từ Mặc Sơ đưa Sở Thần An đến biệt thự của ông nội Từ. Bữa tiệc gia đình này còn long trọng hơn so với tưởng tượng của Sở Thần An.

"Nào, An An, đây là ông nội."

Sở Thần An được Từ Mặc Sơ ôm vai, rụt rè nhìn về phía ông nội Từ ngồi trên sofa: "Ông nội, cháu chào ông!"

"Ừm, ăn cơm đi!"

Sắc mặt ông nội Từ uy nghiêm. Ông mặc áo khoác đen, ăn mặc vô cùng tỉ mỉ nên tự nhiên cũng lộ ra khí chất độc đáo của quan chức chính trị cấp cao.

Trong quá trình ăn tối, ông chỉ nói bốn từ mà còn là đột nhiên quay đầu nói với Sở Thần An: "Ăn nhiều một chút."

Sở Thần An sợ tới mức suýt nữa làm rơi chén. Cậu sửng sốt một giây mới vội vàng gật đầu: "Vâng…"

Cậu ngồi thẳng người, khẩn trương bưng chén ăn từng ngụm nhỏ. Mà Từ Mặc Sơ ngồi ở bên cạnh cậu còn đang không ngừng gắp thức ăn cho cậu: "Ông nội nói đúng đó. An An phải ăn nhiều một chút."

Đáy mắt Từ Mặc Sơ lộ ra ý cười, từ buổi trưa Sở Thần An đeo nhẫn cho hắn thì vui vẻ đến tận bây giờ.

Ông nội Từ thu hết sự tương tác giữa hai người vào mắt. Ông vẫn nghiêm mặt như trước, không nói thêm một câu.

......

Cuối cùng, nửa giờ sau, bữa ăn tối nghiêm túc đã kết thúc.

Trong lòng Sở Thần An âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu bị Từ Mặc Sơ nắm tay ngồi trên sofa đại sảnh.

"Từ Mặc Sơ, cháu đến phòng sách của ông một chuyến." Ông nội Từ lạnh lùng nói.

Từ Mặc Sơ đang bóc nho cho Sở Thần An, hắn nghe vậy giương mắt: "Được ạ."

Ông nội Từ chống nạng, chậm rãi đi về phía cầu thang. Hắn lại nhìn về phía Sở Thần An, giọng điệu hơi hòa hoãn, nói: "Sau bữa ăn ăn chút hoa quả dễ tiêu hóa."

Sở Thần An ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì lão quản gia bên cạnh cũng bưng một đĩa trái cây ra đặt trước mặt cậu.

Từ Mặc Sơ bỏ nho đã bóc vỏ xong vào miệng Sở Thần An: "Anh sẽ xuống nhanh thôi. Em ngồi ăn một lát rồi chúng ta về nhà nhé?"

Sở Thần An nhai nho trong miệng, gật gật đầu.

"Ngoan." Từ Mặc Sơ đứng dậy, nâng tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu rồi mới đi lên lầu hai.

......

"Ông nội, ông gọi cháu có chuyện gì?"

Ông nội Từ ngồi ở trước bàn làm việc, nhíu mày: "Đứa nhỏ kia thật sự, cháu..."

"Không phải là ông muốn nói chúng cháu không hợp đó chứ?"

Từ Mặc Sơ nở nụ cười: "Ông nội, vài ngày nữa chúng cháu sẽ kết hôn. Bây giờ ông muốn dùng gậy đánh uyên ương¹ thì cũng quá muộn rồi."

Gậy đánh uyên ương¹ (棒打鸳鸯): thành ngữ Trung Quốc, phép ẩn dụ việc chia rẽ một cặp đôi đang yêu nhau.

Ông nội Từ nói: "Tính cách của cháu… Bá đạo như vậy. Cháu nhìn thằng bé kia đi, trong tim của đứa nhỏ đó không có cháu. Về sau hai đứa phải sống như thế nào?"

"Hóa ra ý của ông là nói cháu để tâm nhiều à?" Từ Mặc Sơ ngồi xuống ghế gỗ lê bên cạnh bàn làm việc, khuỷu tay tùy ý tựa vào lưng ghế sau, cười nói: "Ông nội, cháu và An An rất tốt. Chắc chắn cuộc sống sau này cũng sẽ rất tốt. Xin ông hãy yên tâm!"

Ông nội Từ cũng không nói thêm nữa. Sau khi hắn im lặng một lúc lâu thì ông thở dài nói: "Quên đi! Hai mươi mấy năm trước ông không coi trọng cháu, bây giờ cũng không có tư cách quản cháu."

Từ Mặc Sơ gật đầu, hắn thản nhiên xoay nhẫn trên ngón áp út: "Ông nội, không có chuyện gì khác thì cháu đưa An An về trước."

Đôi mắt Từ Mặc Sơ lạnh nhạt, đứng dậy đi về phía cửa phòng sách.

"Từ Mặc Sơ." Trước khi hắn rời đi, ông nội Từ liền gọi hắn lại. Ông nhìn bóng lưng hắn, nói:  "Sau này phải sống thật tốt, đứa nhỏ kia cũng khá tốt. Còn nữa, đừng tưởng rằng ông không nói tới thì có nghĩa là ông không biết. Cháu giữ đồ đạc trong phòng thí nghiệm của cháu lại thêm một ngày thì đều là tai họa, mau chóng xử lý sạch sẽ cho ông. Lúc trước mẹ cháu khó khăn lắm mới sinh ra cháu không phải để cho cháu gây họa."

Từ Mặc Sơ dừng bước một chút nhưng cũng không quay đầu lại: "V

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play