Ánh mắt Sở Thần An rung động, hai má cậu nóng đến đỏ bừng.

Từ Mặc Sơ cúi người khẽ cắn môi trên Sở Thần An. Hắn si mê cười khẽ, âm thanh trầm thấp nguy hiểm: "An An của chúng ta có bản lĩnh thật, học được cách lừa anh rồi."

Hơi thở hormone xung quanh hắn cực kỳ ngột ngạt: "Xem ra tối nay chúng ta phải ngủ muộn một chút. Anh thực sự nhớ em, cưng à."

Đôi mắt Sở Thần An ngấn lệ, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt ống tay áo của Từ Mặc Sơ. Cậu ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm nguy hiểm của Từ Mặc Sơ. Thấy vậy cậu run rẩy, nhỏ giọng nói: "Tôi sai rồi. Tôi… Lần sau tôi sẽ không lừa anh nữa…"

Cậu chỉ biết như vậy thôi. Chắc hôm nay tên biến thái có vấn đề gì đó.

"Suỵt." Âm thanh của Từ Mặc Sơ dịu dàng êm tai, con ngươi đầy cảm giác chân thật, đáng tin: "Bây giờ cầu xin tha thứ thì còn quá sớm."

"Nào, gấu bông mà An An chúng ta thích nhất." Hắn đem gấu bông màu vàng cầm đến đầu giường để Sở Thần An dựa vào rồi hài lòng cười nói: "Ngoan thật."

"Giữ những lời này lại đi, đợi lát nữa…" Từ Mặc Sơ đặc biệt điều chỉnh đèn trong phòng ngủ thứ hai đến mức sáng nhất: "Từ từ nói."

......

Sở Thần An cảm thấy, buổi tối hôm nay là dài nhất. Cậu cảm nhận được sâu sắc một tên biến thái bị cấm dục gần trăm ngày thì có thể điên cuồng đến mức nào. Sở Thần An đang ôm con mèo bông màu trắng sang trọng ngủ say. Tối qua con gấu bông màu vàng dài một mét ba đã được giặt sạch, còn thay ga trải giường mới tinh.

Giường trong phòng ngủ thứ hai rất lớn, nệm tơ tằm mềm mại, thoải mái gấp trăm lần so với chiếc giường nhỏ cứng rắn của cậu ở 702. Cổ họng của cậu đã khàn khàn, đến xoay người cũng cảm thấy mệt mỏi.

Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ xuyên qua ba lớp rèm chiếu vào trong chăn, nhẹ nhàng và tươi sáng. Sở Thần An ngủ vô cùng thoải mái, cậu hoàn toàn lơ đi âm thanh của hệ thống.

Hệ thống lại nhắc nhở cậu một lần nữa:

Đinh!

Chủ đề đơn giản hóa nhiệm vụ hai của ngài đã được sản xuất hoàn thành.

Xin vui lòng nắm bắt thời gian để hoàn thành chủ đề của ngài.

Thi hạn hoàn thành nhim vụ: 12:00PM

Sở Thần An khẽ cau mày. Cậu buồn ngủ đến mức híp mắt, gian nan đổi tư thế ngủ thành nằm thẳng. Cậu mở trang chủ đề của nhiệm vụ hai trên bảng điều khiển hệ thống trong suốt trước mắt, trên trang xuất hiện một đoạn chữ rậm rạp.

Đây là một câu hỏi trắc nghiệm: Trước đây, có một gia đình ba người chuyển vào tầng bốn của khu chung cư Hạnh Phúc. Cha là giám đốc điều hành của một tập đoàn y tế, mẹ là một bà nội trợ, họ đã có một cô con gái xinh đẹp, tên là Cù Cửu. Cả cha và mẹ đều yêu thương đứa con gái duy nhất này và muốn nuôi dưỡng con gái thành một khuê tú nổi tiếng.

Vốn dĩ gia đình họ sống hòa thuận hạnh phúc. Mà một ngày nào đó tin tức cha ngoại tình đã phá vỡ cuộc sống yên bình của gia đình ba người họ.

Mẹ không chịu nổi đả kích, tinh thần trở nên rối loạn, cả ngày cuồng loạn, không quan tâm đến gia đình; Mà cha lại một lòng chuyên nghiên cứu sự nghiệp y học, ít khi quản chuyện trong nhà.

Ngày phát hiện cha có con riêng, vừa đúng ngay sinh nhật lần thứ mười bốn của Cù Cửu. Bà ta không thể chấp nhận sự xấu hổ của gia đình và đã cố gắng ném thứ bẩn thỉu này vào thùng rác rất nhiều lần.

Cuối cùng mỗi lần cha đều ngăn cản Cù Cửu.

Bởi vì Cù Cửu sinh ra đã bị bệnh tim, mà trên người em trai có trái tim khỏe mạnh sẵn có.

Tỷ lệ phù hợp chín mươi chín phần trăm là giá trị sống sót duy nhất của đứa con ngoài giá thú này.

Sau đó, vì thủ tục đăng ký nên họ tùy tiện đặt tên cho đứa con riêng này là Cù Cửu.

Cù Cu, Cù Cu.*

*Tên Hán của người chị là 瞿玖, của người em là 瞿九. Đều giống nhau nhưng khác cách viết trong tiếng Trung.

Gã sinh ra là để cho chị gái lợi dụng.

Cả nhà họ đều cho là vậy.

Chờ khi Cù Cửu em mười bốn tuổi, chị gái sẽ có được trái tim khỏe mạnh. Sau đó cha bà ta qua đời vì tai nạn y tế và mẹ bà ta thì tự tử. Cù Cửu chị thi đậu vào các trường đại học danh tiếng trong nước, bà ta lấy toàn bộ tài sản cha mẹ để lại để sống một cuộc sống giàu có.

Mà người em trai bị thay trái tim lại chỉ có thể bị nhốt trong chung cư cũ nát này, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Bị xích quấn quanh cổ nên chỉ có thể ăn uống, la hét ở trong phòng căn phòng u ám, bẩn thỉu chịu đủ đau khổ đói khát.

Cách một tuần thậm chí mười mấy ngày mới nhớ tới bố thí thức ăn thừa cho gã. Có rất nhiều lần đói bụng không chịu nổi, gã đã ăn phân của mình…

Chị gái đã từng nói gã là sự sỉ nhục của gia tộc. Gã không xứng được đi học như chị gái, sống cuộc sống hạnh phúc mà gã khao khát.

Gã chỉ có thể sống như một con súc sinh trong căn phòng bẩn thỉu hôi thối này. Mặc quần áo rách nát, bị chị gái trở về đánh mắng, dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn ngược đãi thô bạo…

Cù Cửu em nằm trên phân của mình. Đói đến mức chỉ có thể ăn giòi trên mặt đất để no bụng. Vô số lần gã đã ảo tưởng sẽ có một ngày gã được sống cuộc sống như chị gái.

Một đêm nọ, chị gái thanh cao, tốt bụng của gã uống say đã dùng gót giày bén nhọn đạp lên người gã, còn mắng chửi: "Mày thật ghê tởm, vốn dĩ mày nên chết đi."

Khi có rượu, chị gái đùa giỡn điên cuồng đến đáng sợ. Đôi giày cao gót màu đỏ của bà ta giẫm lên giữa hông, cao quý chà đạp thiếu niên nằm trên đống bài tiết. Giống như bà ta đang giẫm một con kiến, tàn nhẫn giẫm lên hạ thân của gã…

Từ ngày đó trở đi, Cù Cửu em không lớn lên nữa, cũng không khóc nữa.

Trong cơn đau đớn, gã luôn suy nghĩ. Vì sao gã lại là em trai? Vì sao gã lại đáng chết? Vì sao gã là sự sỉ nhục của gia tộc?

Gã không nghĩ ra, cũng không cam lòng.

Trong một đêm chị gái uống say, gã đã dùng xích sắt trên cổ mình siết lấy cái cổ trắng nõn, sạch sẽ của chị gái…

Gã ném chị gái cao quý lên phân của mình khiến bà ta cũng trở nên dơ bẩn, ghê tởm…

Gã cướp đi cuộc sống của chị gái, để chị gái sống cuộc sống của gã.

Cù Cửu chị biến thành bà già điên ghê tởm, mà gã thì thay thế hưởng thụ tất cả mọi thứ thuộc về chị gái.

Bà ta bị nhốt trong căn phòng tản ra mùi hôi thối. Cù Cửu em nhổ tóc bà ta, buộc bà ta bằng xích sắt như một con súc vật.

Thỉnh thoảng Cù Cửu em sẽ bố thí cho bà ta vài chén nước nhưng gã sẽ đặt mấy lưỡi dao trong nước. Gã thích tận mắt nhìn thấy chị gái cao quý uống nước có lưỡi dao trộn lẫn với phân, nhìn miệng bà ta bị dao rạch nát…

......

Xin hỏi, căn cứ vào thông tin ngài có được hãy tiến hành suy đoán Cù Cửu chị đã chết như thế nào?

A. Bị em trai dùng xích sắt siết cổ đến chết.

B. Bị chết đói.

C. Chết vì t t, công cụ t sát là lưỡi dao.

D. Đầu bị thương nặng, mất máu quá nhiều mà chết.

Cù Cửu...

Cù Cửu...

Mất một thời gian rất dài Sở Thần An mới đọc xong đoạn này. Cậu còn chưa kịp từ từ suy nghĩ thì cửa phòng truyền đến tiếng vang rất nhỏ. Cậu vội vàng nghiêng người nằm trở về, nhắm mắt lại.

Từ Mặc Sơ nhẹ nhàng đi về phía bên giường, đặt khay thức ăn trong tay lên đầu giường, chỉ thấy sợi xích bạc từ thành giường kéo dài đến cổ chân gầy gò.

Hắn đặt cái chân bị lộ ở bên ngoài của Sở Thần An Lộ vào chăn. Động tác rất nhỏ này khiến cho sợi xích bạc vang lên một tiếng nhỏ. Từ Mặc Sơ vòng đến phía sau Sở Thần An, hắn ngồi ở bên giường cúi người hôn lên hai má Sở Thần An.

"Bảo bối, đã mười một giờ rồi, ngồi dậy ăn chút cháo đi! Là cháo gạo lứt mà em yêu thích đấy."

Từ Mặc Sơ ngắm hàng lông mi hơi run của Sở Thần An. Hắn mỉm cười nói bên tai của cậu: "Tối hôm qua khóc lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi đúng chứ? Ngồi dậy ăn chút gì đó có được không?"

Rõ ràng vành tai Sở Thần An đỏ lên, hơi nóng của Từ Mặc Sơ phả bên tai cậu. Thậm chí cậu còn nghe được nhịp tim của mình. Cậu mím môi, ngoan cố tiếp tục giả bộ ngủ.

"Thật sự không ăn sao? Vậy xem ra vẫn còn sức lực." Ngón tay Từ Mặc Sơ đùa giỡn với một sợi tóc của Sở Thần An, giọng nói trầm thấp: "Chúng ta thử trực tiếp xem. An An gọi thật dễ nghe, anh còn chưa nghe đủ."

Biến thái. Đồ biến thái!

Đột nhiên Sở Thần An mở mắt. Cậu trợn tròn mắt, giận dữ nhìn hắn.

"Chào buổi sáng, bảo bối!" Khóe môi Từ Mặc Sơ mang theo một độ cong rõ ràng. Hắn ôm Sở Thần An vào ngực, bế cậu vào phòng tắm rửa mặt. Giúp Sở Thần An đánh răng xong, Từ Mặc Sơ lại bế cậu trở về phòng ngủ.

Từ Mặc Sơ bưng một chén cháo lên, múc một muỗng đút cho cậu: "Tối hôm qua ngủ trễ như vậy chắc chắn em sẽ đói bụng. Thôi nào, ăn cháo đi!"

Dưới ánh mắt vô cùng áp bách của Từ Mặc Sơ, Sở Thần An vẫn lựa chọn há miệng, ngoan ngoãn nuốt cháo xuống. Từ Mặc Sơ đút từng muỗng từng muỗng, Sở Thần An đều chậm rãi nuốt hết. Chẳng bao lâu đã ăn hết một chén cháo.

"Ngoan thật." Từ Mặc Sơ buông chén xuống, xoa xoa đỉnh đầu Sở Thần An. Mái tóc mềm mại của cậu bị hắn xoa loạn cả lên.

"Em ăn dâu tây không? Anh đã rửa sạch rồi." Từ Mặc Sơ thân mật ôm cậu, chơi đùa bàn tay nhỏ bé của cậu.

Sở Thần An vừa nghe đến hai chữ dâu tây tự nhiên lại nghĩ tới cái hộp màu dâu tây tối hôm qua...

"Không cần." Cậu quyết đoán lắc đầu, cúi đầu nhìn những vết chai trên ngón tay Từ Mặc Sơ đến ngẩn người.

Sở Thần An nhìn về phía sợi xích bạc ở cuối giường, vành tai của cậu đỏ lên, nhỏ giọng kháng nghị: "Tôi, tôi không cần cái đó."

"Không cần cái đó?" Từ Mặc Sơ vuốt ve bàn tay Sở Thần An, động tác của hắn mềm mại giống như đang vuốt ve móng vuốt của mèo: "Nếu em lại chạy thì phải làm sao? Anh biết đi đâu tìm em đây?"

"Tôi sẽ không chạy nữa." Sở Thần An ngước mặt lên, đôi mắt hoa đào trong suốt. Cậu tựa vào trong ngực Từ Mặc Sơ, nhỏ giọng nói: "Tôi không chạy nữa, có thể... Tháo nó được không?"

"Bảo bối, chỉ nói thì không có sức thuyết phục gì cả." Ánh mắt Từ Mặc Sơ sâu thẳm mà lại nóng rực: "Em phải trả giá bằng hành động chân thật."

Từ Mặc Sơ cười, ám chỉ Sở Thần An. Sở Thần An cúi đầu, nắm chặt góc áo.

Biến thái.

Rõ ràng tối hôm qua một hai giờ mới chấm dứt, còn...

"Đừng lo lắng, mười ngày là được rồi." Từ Mặc Sơ cười khẽ một tiếng. Hắn ôm chặt Sở Thần An, nâng tay cậu lên hôn một cái trong lòng bàn tay cậu: "Trong mười ngày này, giờ phút nào em cũng phải ở đây bồi thường cho anh."

"Những ngày tiếp theo nhất định rất tốt đẹp, anh rất mong chờ." Từ Mặc Sơ hôn lên khóe môi Sở Thần An: "Nói không chừng chúng ta có cố gắng hơn nữa, còn có thể tạo ra một em bé…"

Từ Mặc Sơ nói bằng giọng điệu trêu tức nhưng đáy mắt lại tràn đầy kích động và hưng phấn.

Kết tinh của hắn và An An. Con cái của họ… Em bé sẽ giống như An An, ngoan ngoãn và nghe lời.

Họ sẽ xây dựng gia đình hạnh phúc nhất và sống cùng nhau. Điều đó sẽ tuyệt vời biết bao.

Sở Thần An nói: "Tôi là nam, không thể nào sinh con. "

"Không thử làm sao biết được?"

Vẻ mặt Từ Mặc Sơ nghiêm túc, cười nói: "Nghe nói con là người có thể giữ được mẹ. Sau khi có em bé, An An của chúng ta sẽ không chạy nữa chứ?"

"Chúng ta sinh con gái đi, được không? Con gái ngoan, sau này nhất định sẽ đẹp như em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play