Sở Thần An bị Từ Mặc Sơ bế ngang
lên, cậu nhìn người máu treo ở trước mặt đột nhiên rớt vào trong vũng máu, rơi
rụng thành khung xương và miếng thịt nát.
Mặt ngoài huyết tinh dữ tợn, thậm
chí có thể loáng thoáng thấy được gân giấu ở bên trong...
Cậu nhìn cảnh này lại cảm thấy buồn
nôn, cậu trốn ở trong lòng Từ Mặc Sơ, khẽ run rẩy.
Từ Mặc Sơ dùng bàn tay rộng lớn nâng
lưng cậu, hắn mỉm cười hù dọa cậu, "Sắp rơi xuống rồi."
Sở Thần An bị dọa nắm chặt lấy cổ áo
của Từ Mặc Sơ, khuôn mặt dán lên bờ vai của hắn.
Tâm trạng Từ Mặc Sơ rất tốt.
Hắn giẫm lên vũng máu trên đất, ôm
lấy người yêu hắn nhớ nhung gần một trăm ngày về nhà.
Hắn sãi bước lên cầu thang, hôn lên
gò má của Sở Thần An, "Đói bụng không, trở về nấu cơm cho em được
không?"
Sở Thần An cụp mắt, cậu nheo mắt mím
môi, không hề muốn để ý đến hắn.
"Ăn cá sốt chua ngọt nhé."
Từ Mặc Sơ vững bước giẫm lên bậc thang, "Em sẽ thích."
...
Khu bình luận trong phòng live
stream đã thất thủ.
[Kiểu người này tui yêu mất rồi]
[Áu áu áu áu mlem mlem quá]
[Đáng ghét, sao hắn luôn ra lệnh cho
bà xã tui vậy]
[Tui bên này đề nghị trực tiếp xx cậu
ấy luôn đê]
[Áu áu áu ôm công chúa kìa]
[Móa móa, hôn mặt cái thôi mà cũng
ngượng thế]
[Vợ nhỏ bỏ trốn cuối cùng bị bắt
rồi, tiếp theo là tới phân đoạn trừng phạt nè!!]
[Hít hà hít hà]
...
Giá trị tiền thưởng trong phòng live
đã tăng vọt lên No.1, chỉ mười phút thôi đã phá được kỷ lục lưu lượng người xem
trong cùng ngày.
...
"Được rồi, chúng ta về đến nhà
rồi."
Từ Mặc Sơ một tay đẩy mở cửa, tay
kia ôm chặt lấy Sở Thần An, hắn để chìa khóa ở sảnh gần cửa.
Sở Thần An được đặt trên sô pha, Từ
Mặc Sơ quay người đi lấy hộp thuốc.
Từ Mặc Sơ nâng chân nhỏ của Sở Thần
An lên, thay cậu bôi thuốc.
Bôi xong, hắn không định buông ra,
chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sở Thần An.
"Em yêu, anh cần lời giải thích
của em."
Đôi mắt ưng của Từ Mặc Sơ nheo lại,
sắc bén thăm dò nhìn Sở Thần An, "Lúc trước sao lại phải chết thay Giang
Lâm, và tại sao lại xuất hiện với một thân thể mới?"
"Chẳng lẽ... lúc trước em nói
thích tôi là giả sao." Từ Mặc Sơ hung ác nhìn về phía Sở Thần An,
"Thực ra em thích tên phế vật Giang Lâm đó?"
Sở Thần An cụp mắt, chân của cạu vẫn
còn đang bị Từ Mặc Sơ nắm lấy, không dễ cho câu trả lời.
Giang Lâm là người chơi vai chính
của mỗi phó bản.
Đổi cách nói khác, mỗi người chơi
vai chính mà cậu từng gặp đều tên là Giang Lâm, nhưng mỗi Giang Lâm đều không
phải cùng một người, tuổi tác và vẻ ngoài của bọn họ không hề giống nhau.
Nhưng trong bọn họ lại có một điểm
tương đồng:
Đều xem pháo hôi thành kẻ chết thay.
Bởi vậy, Sở Thần An trở thành tên
xui xẻo pháo hôi này, trong mỗi phó bản đều bị người chơi vai chính Giang Lâm
lấy tới chắn đao.
Mà Giang Lâm cũng bởi vậy trở thành
tình địch giả tưởng của Từ Mặc Sơ.
...
Từ Mặc Sơ mỗi lần nhắc tới cái tên
Giang Lâm này, đều hận như muốn tìm ra xương cốt của Giang Lâm, nghiền nó thành
phấn vụng.
"Đừng căng thẳng, bảo
bối." Từ Mặc Sơ dịu giọng nói, "Chỉ cần em nói thật, anh sẽ không tức
giận."
Sở Thần An nhìn con ngươi sâu thẳm
của Từ Mặc Sơ, lông mi run rẩy.
Biến thái cười càng thân thiện thì
càng không bình thường.
Không thể tin lời xằng bậy của tên
biến thái này được.
"Không, tôi không thích
gã." Sở Thần An nhanh chóng lắc đầu, mặt không cảm xúc, "Tôi chưa
từng thích gã ta."
"Vậy à."
Ngón tay Từ Mặc Sơ vuốt ve mu bàn
chân trắng nõn của cậu, cúi người hôn lên mu bàn chân cậu.
"Vậy chính là nói, em thừa nhận
em thích tôi, đúng không?"
Độ cong nơi khóe miệng Từ Mặc Sơ rõ
ràng, khuôn mặt điển trai hoàn mỹ của hắn tràn đầy ý cười dịu dàng, ánh sáng
trong con ngươi lấp lánh, "Anh rất vui, em yêu."
"..." Sở Thần An không
chỉnh suy nghĩ lệch lạc của Từ Mặc Sơ lại, cậu không dám lên tiếng cãi lời của
tên biến thái này.
"Vậy bây giờ trả lời câu hỏi
thứ hai." Từ Mặc Sơ nói, "Tại sao em lại xuất hiện với thân thể mới
này?"
Sở Thần An bị hỏi mà hồi hộp không
thôi, rũ mắt nhíu mày không lên tiếng.
Cậu không thể nói thân thể trước đây
của mình là giả.
Thân thể này mới là thật được...
Từ Mặc Sơ thấy Sở Thần An không nói
lời nào, giơ tay ôm cậu vào trong lòng, "Vấn đề này coi bộ rất khó trả
lời, nói không chừng An An của chúng ta quá ngốc, hồn nhập sai vào trên thân
người khác nhỉ..."
"Mới không phải." Sở Thần
An nhỏ giọng trả lời, không nhìn Từ Mặc Sơ bên cạnh.
"Vậy thì nguyên nhân là
gì?" Từ Mặc Sơ giơ tay, ngón tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Sở Thần
An, "Em mà còn không nói, anh sẽ dẫn em vào phòng băng cho em và thân thể
lúc trước so sánh đó..."
"Hoặc là..." Giọng nói của
hắn dịu dàng khàn khàn, mang theo cảm giác áp bách rợn người, hắn kề tai thì
thầm: "Chúng ta có thể thử cảm giác trong phòng băng?"
Sở Thần An nghe mà ánh mắt rung động,
bên tai đỏ bừng.
Làm sao có thể đi phòng băng được...
Cậu không muốn!
Cậu bị dọa ngồi thẳng người,
"Đây, đây chính là dáng vẻ vốn có của tôi."
Từ Mặc Sơ nheo mắt, hắn nhấc chiếc
cằm gầy nhỏ của Sở Thần An lên, cẩn thận quan sát cậu, "Tên thì sao, tên
cũng vậy à?"
Sở Thần An đối mặt với cảm giác áp
bách âm trầm của Từ Mặc Sơ, sợ sệt vội gật đầu, "Ừ."
Từ Mặc Sơ gật đầu, bàn tay hắn rộng
lớn, hắn nâng khuôn mặt nhỏ của Sở Thần An lên. Đôi mắt đào hoa sáng bóng lấp
lánh, ngón tay hắn vuốt ve đôi môi bóng nhuận đỏ hồng của Sở Thần An.
Thật mê người...
Yết hầu Từ Mặc Sơ chuyển động, cúi
người triền miên hôn lên đôi môi của Sở Thần An.
[Thời gian live stream chỉ còn: 30
giây]
[Á á á á chết tiệt]
[Hôn hôn! Liếm liếm! XX cậu ấy]
[Đừng tắt...]
[Mẹ nó, quần ông cũng cởi rồi, mày
lại nói với ông là sắp đóng live stream?]
[Hu hu hu muốn xem bà xã...]
[Các vị bình luận trên thu liễm chút
đi, tui bay ba cái nick rồi đó]
[Á á á á á đừng tắt!!!]
...
[Live stream đã đóng]
Đầu lưỡi của Từ Mặc Sơ xâm nhập
khoang miệng Sở Thần An, hôn vừa triền miên vừa nồng cháy.
"Ô." Sở Thần An bị hôn đến
mức sắp thở không nổi, cậu vô lực đẩy Từ Mặc Sơ.
Hormone mạnh mẽ trên người Từ Mặc Sơ
tràn ngập khắp người cậu, cậu nóng đến mức mặt đỏ bừng.
Từ Mặc Sơ ôm Sở Thần An hôn một lúc
lâu mới buông ra, "Có phải nên giải thích một chút, sao em lại dùng thân
thể này quay lại không? Hoặc là nói, em đã đi đâu?"
"Em có biết những ngày em rời
đi, anh nhớ em chừng nào không..." Đáy mắt Từ Mặc Sơ hiện ra vẻ suy sút và
mất mát, "Mỗi ngày anh đều nhớ em, tìm em, chờ mong em sẽ trở lại..."
Sở Thần An ngước mắt nhìn ánh mắt
thương tâm của Từ Mặc Sơ, sau đó lại chợt rũ mắt.
Trái tim cậu không kịp đề phòng nhói
lên một cái.
Cậu biết.
Biến thái này vẫn luôn cố chấp chờ
cậu trở lại.
Cố chấp yêu cậu.
...
Từ Mặc Sơ si mê ngắm nhìn thiếu niên
trước mắt, than thở: "Tại sao chứ, anh cứ luôn cảm thấy chỉ cần mình buông
tay thì em sẽ biến mất... An An, sau này không thể ích kỷ như vậy nữa được
không?"
Cậu túm chặt góc áo, cúi đầu không
nói, nhíu mày.
Nhưng cậu không thể nói.
Cậu không thể nói với Từ Mặc Sơ, hắn
thực ra chỉ là NPC trong phó bản của một trò chơi, thực ra bọn họ không phải là
người cùng một thế giới.
"Được rồi, không muốn nói thì
quên đi." Từ Mặc Sơ thấy cậu chậm chạp không nói chuyện, vuốt ve lưng của
Sở Thần An, đáy mắt lại nhuốm đầy ý cười dịu dàng, "Không sao, bảo bối, em
trở lại là tốt rồi."
"Anh sẽ trông chừng em thật
kỹ." Hắn cắn nhẹ lên môi Sở Thần An, "Anh sẽ không để em đi
nữa..."
Từ Mặc Sơ ôm Sở Thần An vào phòng
ngủ phụ, thả cậu vào trong bồn tắm.
Sở Thần An giật mình, cậu vội chống
người bò dậy, mặt đỏ bừng.
Biến thái.
Đúng thật là biến thái.
Vừa tóm được là hắn liền...
"An An đang nghĩ gì vậy?"
Từ Mặc Sơ đè lấy vai Sở Thần An, ý cười đầy mặt, "Quần áo trên người đều
bẩn rồi, nên thay một bộ mới. Thuận tiện ngâm người một lúc, hôm nay em cũng
mệt rồi."
"Lúc tắm phải cẩn thận một
chút, đừng để miệng vết thương dính nước, quần áo để thay đặt ở tủ quần áo bên
cạnh, biết chưa?"
Sở Thần An dưới cái nhìn cực kỳ áp
bách của Từ Mặc Sơ, vẫn là gật đầu.
Từ Mặc Sơ dùng màng plastic bao lấy
miệng vết thương trên đầu gối của cậu, đứng người dậy, xoa xoa tóc của Sở Thần
An, "Được rồi, anh đi ra nấu cơm trước đây."
Hắn nói xong, xoay người tự nhiên đi
ra khỏi phòng tắm, dứt khoát đóng cửa lại.
Sở Thần An cảnh giác thấy Từ Mặc Sơ
đi ra khỏi phòng tắm, mới chậm rãi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cậu vội mở giao diện hệ thống ra.
Sở Thần An rất bất ngờ, lần live
stream không đến ba mươi phút này lại sẽ được nhiều tiền thường như vậy.
[Thời hạn hoàn thành Nhiệm vụ 2 còn
thừa: 5 phút]
[Phòng live stream của ngài đã đóng]
[Thời gian live stream mặc định: 30
phút]
[Tiền thưởng hiện tại của ngài là:
13000]
Sở Thần An rất bất ngờ, lần live
stream 30 phút này rốt cuộc sao lại được nhiều tiền thưởng như vậy.
Hệ thống nhắc nhở bên tai cậu:
[Cảnh cáo]
[Cảnh cáo]
[Cảnh cáo]
[Thời hạn hoàn thành Nhiệm vụ 2 của
ngài chỉ còn: 5 phút]
[Tiến độ nhiệm vụ hiện tại của ngài
chỉ là: 5%]
[Nhiệm vụ 2 của ngài sắp rời bỏ ngài
mà đi rồi ~]
Sở Thần An vội nói, "Tao, tao
có thể dùng tiền vàng mua dụng cụ khẩn cấp không?!"
Chiêu này cậu đã dùng rất nhiều lần
rồi.
Tuy rằng cậu ngốc.
Nhưng tiền vàng của cậu nhiều mà.
Có lẽ đống tiền vàng này có thể mang
tới cơ hội cứu vãn cho cậu.
[Ding ~]
[Nhận được đơn hàng rồi!]