Sở Thần An bị Từ Mặc Sơ bế ngang lên, cậu nhìn người máu treo ở trước mặt đột nhiên rớt vào trong vũng máu, rơi rụng thành khung xương và miếng thịt nát.

Mặt ngoài huyết tinh dữ tợn, thậm chí có thể loáng thoáng thấy được gân giấu ở bên trong...

Cậu nhìn cảnh này lại cảm thấy buồn nôn, cậu trốn ở trong lòng Từ Mặc Sơ, khẽ run rẩy.

Từ Mặc Sơ dùng bàn tay rộng lớn nâng lưng cậu, hắn mỉm cười hù dọa cậu, "Sắp rơi xuống rồi."

Sở Thần An bị dọa nắm chặt lấy cổ áo của Từ Mặc Sơ, khuôn mặt dán lên bờ vai của hắn.

Tâm trạng Từ Mặc Sơ rất tốt.

Hắn giẫm lên vũng máu trên đất, ôm lấy người yêu hắn nhớ nhung gần một trăm ngày về nhà.

Hắn sãi bước lên cầu thang, hôn lên gò má của Sở Thần An, "Đói bụng không, trở về nấu cơm cho em được không?"

Sở Thần An cụp mắt, cậu nheo mắt mím môi, không hề muốn để ý đến hắn.

"Ăn cá sốt chua ngọt nhé." Từ Mặc Sơ vững bước giẫm lên bậc thang, "Em sẽ thích."

...

Khu bình luận trong phòng live stream đã thất thủ.

[Kiểu người này tui yêu mất rồi]

[Áu áu áu áu mlem mlem quá]

[Đáng ghét, sao hắn luôn ra lệnh cho bà xã tui vậy]

[Tui bên này đề nghị trực tiếp xx cậu ấy luôn đê]

[Áu áu áu ôm công chúa kìa]

[Móa móa, hôn mặt cái thôi mà cũng ngượng thế]

[Vợ nhỏ bỏ trốn cuối cùng bị bắt rồi, tiếp theo là tới phân đoạn trừng phạt nè!!]

[Hít hà hít hà]

...

Giá trị tiền thưởng trong phòng live đã tăng vọt lên No.1, chỉ mười phút thôi đã phá được kỷ lục lưu lượng người xem trong cùng ngày.

...

"Được rồi, chúng ta về đến nhà rồi."

Từ Mặc Sơ một tay đẩy mở cửa, tay kia ôm chặt lấy Sở Thần An, hắn để chìa khóa ở sảnh gần cửa.

Sở Thần An được đặt trên sô pha, Từ Mặc Sơ quay người đi lấy hộp thuốc.

Từ Mặc Sơ nâng chân nhỏ của Sở Thần An lên, thay cậu bôi thuốc.

Bôi xong, hắn không định buông ra, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sở Thần An.

"Em yêu, anh cần lời giải thích của em."

Đôi mắt ưng của Từ Mặc Sơ nheo lại, sắc bén thăm dò nhìn Sở Thần An, "Lúc trước sao lại phải chết thay Giang Lâm, và tại sao lại xuất hiện với một thân thể mới?"

"Chẳng lẽ... lúc trước em nói thích tôi là giả sao." Từ Mặc Sơ hung ác nhìn về phía Sở Thần An, "Thực ra em thích tên phế vật Giang Lâm đó?"

Sở Thần An cụp mắt, chân của cạu vẫn còn đang bị Từ Mặc Sơ nắm lấy, không dễ cho câu trả lời.

Giang Lâm là người chơi vai chính của mỗi phó bản.

Đổi cách nói khác, mỗi người chơi vai chính mà cậu từng gặp đều tên là Giang Lâm, nhưng mỗi Giang Lâm đều không phải cùng một người, tuổi tác và vẻ ngoài của bọn họ không hề giống nhau.

Nhưng trong bọn họ lại có một điểm tương đồng:

Đều xem pháo hôi thành kẻ chết thay.

Bởi vậy, Sở Thần An trở thành tên xui xẻo pháo hôi này, trong mỗi phó bản đều bị người chơi vai chính Giang Lâm lấy tới chắn đao.

Mà Giang Lâm cũng bởi vậy trở thành tình địch giả tưởng của Từ Mặc Sơ.

...

Từ Mặc Sơ mỗi lần nhắc tới cái tên Giang Lâm này, đều hận như muốn tìm ra xương cốt của Giang Lâm, nghiền nó thành phấn vụng.

"Đừng căng thẳng, bảo bối." Từ Mặc Sơ dịu giọng nói, "Chỉ cần em nói thật, anh sẽ không tức giận."

Sở Thần An nhìn con ngươi sâu thẳm của Từ Mặc Sơ, lông mi run rẩy.

Biến thái cười càng thân thiện thì càng không bình thường.

Không thể tin lời xằng bậy của tên biến thái này được.

"Không, tôi không thích gã." Sở Thần An nhanh chóng lắc đầu, mặt không cảm xúc, "Tôi chưa từng thích gã ta."

"Vậy à."

Ngón tay Từ Mặc Sơ vuốt ve mu bàn chân trắng nõn của cậu, cúi người hôn lên mu bàn chân cậu.

"Vậy chính là nói, em thừa nhận em thích tôi, đúng không?"

Độ cong nơi khóe miệng Từ Mặc Sơ rõ ràng, khuôn mặt điển trai hoàn mỹ của hắn tràn đầy ý cười dịu dàng, ánh sáng trong con ngươi lấp lánh, "Anh rất vui, em yêu."

"..." Sở Thần An không chỉnh suy nghĩ lệch lạc của Từ Mặc Sơ lại, cậu không dám lên tiếng cãi lời của tên biến thái này.

"Vậy bây giờ trả lời câu hỏi thứ hai." Từ Mặc Sơ nói, "Tại sao em lại xuất hiện với thân thể mới này?"

Sở Thần An bị hỏi mà hồi hộp không thôi, rũ mắt nhíu mày không lên tiếng.

Cậu không thể nói thân thể trước đây của mình là giả.

Thân thể này mới là thật được...

Từ Mặc Sơ thấy Sở Thần An không nói lời nào, giơ tay ôm cậu vào trong lòng, "Vấn đề này coi bộ rất khó trả lời, nói không chừng An An của chúng ta quá ngốc, hồn nhập sai vào trên thân người khác nhỉ..."

"Mới không phải." Sở Thần An nhỏ giọng trả lời, không nhìn Từ Mặc Sơ bên cạnh.

"Vậy thì nguyên nhân là gì?" Từ Mặc Sơ giơ tay, ngón tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Sở Thần An, "Em mà còn không nói, anh sẽ dẫn em vào phòng băng cho em và thân thể lúc trước so sánh đó..."

"Hoặc là..." Giọng nói của hắn dịu dàng khàn khàn, mang theo cảm giác áp bách rợn người, hắn kề tai thì thầm: "Chúng ta có thể thử cảm giác trong phòng băng?"

Sở Thần An nghe mà ánh mắt rung động, bên tai đỏ bừng.

Làm sao có thể đi phòng băng được...

Cậu không muốn!

Cậu bị dọa ngồi thẳng người, "Đây, đây chính là dáng vẻ vốn có của tôi."

Từ Mặc Sơ nheo mắt, hắn nhấc chiếc cằm gầy nhỏ của Sở Thần An lên, cẩn thận quan sát cậu, "Tên thì sao, tên cũng vậy à?"

Sở Thần An đối mặt với cảm giác áp bách âm trầm của Từ Mặc Sơ, sợ sệt vội gật đầu, "Ừ."

Từ Mặc Sơ gật đầu, bàn tay hắn rộng lớn, hắn nâng khuôn mặt nhỏ của Sở Thần An lên. Đôi mắt đào hoa sáng bóng lấp lánh, ngón tay hắn vuốt ve đôi môi bóng nhuận đỏ hồng của Sở Thần An.

Thật mê người...

Yết hầu Từ Mặc Sơ chuyển động, cúi người triền miên hôn lên đôi môi của Sở Thần An.

[Thời gian live stream chỉ còn: 30 giây]

[Á á á á chết tiệt]

[Hôn hôn! Liếm liếm! XX cậu ấy]

[Đừng tắt...]

[Mẹ nó, quần ông cũng cởi rồi, mày lại nói với ông là sắp đóng live stream?]

[Hu hu hu muốn xem bà xã...]

[Các vị bình luận trên thu liễm chút đi, tui bay ba cái nick rồi đó]

[Á á á á á đừng tắt!!!]

...

[Live stream đã đóng]

Đầu lưỡi của Từ Mặc Sơ xâm nhập khoang miệng Sở Thần An, hôn vừa triền miên vừa nồng cháy.

"Ô." Sở Thần An bị hôn đến mức sắp thở không nổi, cậu vô lực đẩy Từ Mặc Sơ.

Hormone mạnh mẽ trên người Từ Mặc Sơ tràn ngập khắp người cậu, cậu nóng đến mức mặt đỏ bừng.

Từ Mặc Sơ ôm Sở Thần An hôn một lúc lâu mới buông ra, "Có phải nên giải thích một chút, sao em lại dùng thân thể này quay lại không? Hoặc là nói, em đã đi đâu?"

"Em có biết những ngày em rời đi, anh nhớ em chừng nào không..." Đáy mắt Từ Mặc Sơ hiện ra vẻ suy sút và mất mát, "Mỗi ngày anh đều nhớ em, tìm em, chờ mong em sẽ trở lại..."

Sở Thần An ngước mắt nhìn ánh mắt thương tâm của Từ Mặc Sơ, sau đó lại chợt rũ mắt.

Trái tim cậu không kịp đề phòng nhói lên một cái.

Cậu biết.

Biến thái này vẫn luôn cố chấp chờ cậu trở lại.

Cố chấp yêu cậu.

...

Từ Mặc Sơ si mê ngắm nhìn thiếu niên trước mắt, than thở: "Tại sao chứ, anh cứ luôn cảm thấy chỉ cần mình buông tay thì em sẽ biến mất... An An, sau này không thể ích kỷ như vậy nữa được không?"

Cậu túm chặt góc áo, cúi đầu không nói, nhíu mày.

Nhưng cậu không thể nói.

Cậu không thể nói với Từ Mặc Sơ, hắn thực ra chỉ là NPC trong phó bản của một trò chơi, thực ra bọn họ không phải là người cùng một thế giới.

"Được rồi, không muốn nói thì quên đi." Từ Mặc Sơ thấy cậu chậm chạp không nói chuyện, vuốt ve lưng của Sở Thần An, đáy mắt lại nhuốm đầy ý cười dịu dàng, "Không sao, bảo bối, em trở lại là tốt rồi."

"Anh sẽ trông chừng em thật kỹ." Hắn cắn nhẹ lên môi Sở Thần An, "Anh sẽ không để em đi nữa..."

Từ Mặc Sơ ôm Sở Thần An vào phòng ngủ phụ, thả cậu vào trong bồn tắm.

Sở Thần An giật mình, cậu vội chống người bò dậy, mặt đỏ bừng.

Biến thái.

Đúng thật là biến thái.

Vừa tóm được là hắn liền...

"An An đang nghĩ gì vậy?" Từ Mặc Sơ đè lấy vai Sở Thần An, ý cười đầy mặt, "Quần áo trên người đều bẩn rồi, nên thay một bộ mới. Thuận tiện ngâm người một lúc, hôm nay em cũng mệt rồi."

"Lúc tắm phải cẩn thận một chút, đừng để miệng vết thương dính nước, quần áo để thay đặt ở tủ quần áo bên cạnh, biết chưa?"

Sở Thần An dưới cái nhìn cực kỳ áp bách của Từ Mặc Sơ, vẫn là gật đầu.

Từ Mặc Sơ dùng màng plastic bao lấy miệng vết thương trên đầu gối của cậu, đứng người dậy, xoa xoa tóc của Sở Thần An, "Được rồi, anh đi ra nấu cơm trước đây."

Hắn nói xong, xoay người tự nhiên đi ra khỏi phòng tắm, dứt khoát đóng cửa lại.

Sở Thần An cảnh giác thấy Từ Mặc Sơ đi ra khỏi phòng tắm, mới chậm rãi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cậu vội mở giao diện hệ thống ra.

Sở Thần An rất bất ngờ, lần live stream không đến ba mươi phút này lại sẽ được nhiều tiền thường như vậy.

[Thời hạn hoàn thành Nhiệm vụ 2 còn thừa: 5 phút]

[Phòng live stream của ngài đã đóng]

[Thời gian live stream mặc định: 30 phút]

[Tiền thưởng hiện tại của ngài là: 13000]

Sở Thần An rất bất ngờ, lần live stream 30 phút này rốt cuộc sao lại được nhiều tiền thưởng như vậy.

Hệ thống nhắc nhở bên tai cậu:

[Cảnh cáo]

[Cảnh cáo]

[Cảnh cáo]

[Thời hạn hoàn thành Nhiệm vụ 2 của ngài chỉ còn: 5 phút]

[Tiến độ nhiệm vụ hiện tại của ngài chỉ là: 5%]

[Nhiệm vụ 2 của ngài sắp rời bỏ ngài mà đi rồi ~]

Sở Thần An vội nói, "Tao, tao có thể dùng tiền vàng mua dụng cụ khẩn cấp không?!"

Chiêu này cậu đã dùng rất nhiều lần rồi.

Tuy rằng cậu ngốc.

Nhưng tiền vàng của cậu nhiều mà.

Có lẽ đống tiền vàng này có thể mang tới cơ hội cứu vãn cho cậu.

[Ding ~]

[Nhận được đơn hàng rồi!]

[001 thông minh đang lập phương án nhiệm vụ cho ngài, xin hãy chờ giây lát...]

[Phương án được lập thành công.]

[Ngài có thể thu mua một thẻ đạo cục 'Lựa chọn hóa nhiệm vụ', đơn giản hóa nhiệm vụ đi, ngài xác định muốn mua không?]

[Có] [Không]

Sở Thần An không thèm suy nghĩ, giơ tay chọn [Có]

[Được rồi]

[Số tiền vàng ngài phải trả là: 12999]

[Xin hỏi ngài xác định mua không?]

[Hủy bỏ] [Xác định]

12999? ? ?

Mua tấm thẻ này xong, cậu gần như đổ hết toàn bộ tài sản vào rồi.

Sở Thần An chợt cảm thấy nhức nhối, nhưng cậu vẫn nhịn đau chọn [Xác định].

Sau đó Nhiệm vụ 2 trên thanh giao diện đã biến mất, thay vào giao diện trống rỗng.

Bên trên chỉ có một dòng chữ đỏ:

[Đang cố gắng chế tạo nhiệm vụ đơn giản hóa cho ngài]

[Thời gian chế tạo dự tính: 6 tiếng.]

[Xin ngài hãy kiên trì chờ đợi...]

Sở Thần An thở phào một hơi, lúc muốn thoát ra khỏi giao diện, lại phát hiện dòng chữ nhỏ bên dưới góc trái màn hình.

[Nhắc nhở ấm áp: Sau khi nhiệm vụ của ngài được đơn giản hóa, trừng phạt của hệ thống dành cho ngài vẫn có hiệu lực đó nhé ~]

[Trừng phạt trò chơi của ngài là: Dừng lại trong phó bản trò chơi.]

[Thời gian dừng lại: Chưa biết.]

Thời gian dừng lại chưa biết?!

Sở Thần An loáng thoáng cảm thấy bất an.

Cậu nghiêng người, cảnh giác nhìn cửa phòng tắm mấy lần, thấy bên ngoài không có bóng người, mới ngồi dậy tự mình xả nước tắm.

...

Từ Mặc Sơ từ phòng bếp đi vào phòng ngủ phụ, ngồi trên sô pha đơn lúc lâu, trong tay cầm một cái điều khiển từ xa màu trắng.

Sở Thần An đến nay vẫn không biết một chuyện, chính là ngày thứ 15 cậu dọn vào, kính thủy tinh trong hai phòng tắm của Từ Mặc Sơ đều được cải tạo thành cửa biến đổi.

Chỉ cần Từ Mặc Sơ bấm vào nút trên điều khiển từ xa, vỏ ngoài thô ráp của cửa thủy tinh sẽ tự động điều chỉnh thành cửa trong suốt...

Cảnh đẹp bên trong phòng tắm nhìn cái không xót thứ gì.

Sô pha đơn vừa lúc đối diện với cửa phòng tắm, Từ Mặc Sơ xắn tay áo đen, đang sâu xa nhìn về phía cửa thủy tinh trong suốt.

Hắn lấy điện thoại ra, thong thả gọi điện thoại, nhỏ giọng nói, "Alo Amkor, trong hôm nay làm xong thủ tục dỡ nhà cho rôi, cải tạo thành gì thì cậu xem mà làm... chung cư Hạnh Phúc khu cũ ngoại thành đường Nam Dương thành phố Giang Uyển. Ừ, càng nhanh càng tốt, tôi hy vọng hôm nay có thể lấy được hợp đồng đầu tư..."

Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc, hắn đặt điện thoại qua một bên, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào phòng tắm.

Hắn nhìn động tác chậm rì rì trong phòng tắm của Sở Thần An, đáy mắt lóe lên ý cười nhạt.

...

Từ Mặc Sơ đứng lên, đi vào một phòng tắm khác tắm rửa.

Tắm xong, hắn quấn khăn tắm, đi tới bên ngoài cửa phòng tắm của Sở Thần An, gõ nhẹ hai cái, cười bất đắc dĩ, "Em yêu à, em đã ở trong đó một tiếng rồi, em không đói à?"

Hắn xuyên qua kính thủy tinh nhìn cảnh tượng trong phòng tắm, ánh mắt u ám nóng bỏng, hắn liếm liếm khóe môi.

Còn hắn thì đang rất đói.

---

Từ Mặc Sơ lại chờ hơn mười mấy phút, Sở Thần An mới mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra.

Khuôn mặt của cậu bị hơi nóng xông đến ửng đỏ, nhìn rất đáng yêu.

Từ Mặc Sơ kéo ghế để Sở Thần An ngồi xuống, còn ân cần rót nửa ly rượu cho cậu

Sở Thần An dè dặt ngồi xuống trước bàn ăn, cậu nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Từ Mặc Sơ, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt.

Biến thái này quá bình thường rồi.

Điều này rất không đúng.

"Đừng căng thẳng vậy chứ." Từ Mặc Sơ bưng ly rượu chạm nhẹ ly rượu trước mặt Sở Thần An, "Chúc mừng em trở lại."

Nói xong, hắn bèn đối diện Sở Thần An uống một hơi hết sạch rượu trong ly.

Đồ ăn trên bàn rất phong phú, toàn bộ đều là món Sở Thần An thích ăn. Cho dù cậu hao hết một tiếng mới đi ra ngoài, mấy món này vẫn đang tỏa hơi nóng.

Xem ra Từ Mặc Sơ rất cẩn thận.

"Ăn đi." Từ Mặc Sơ chống cằm nhìn Sở Thần An, dịu dàng nói.

Sở Thần An rút kinh nghiệm rồi, rượu trong ly một ngụm cũng không uống.

Cậu chỉ ăn vài miếng, bèn đặt bát đũa xuống.

Từ Mặc Sơ gắp cho cậu một miếng thịt cá, "Ăn thêm chút nữa đi, bằng không tối sẽ đói đó."

Sở Thần An lắc đầu từ chối.

Cậu liếc mắt nhìn thấy dâu tây trên bàn trà cạnh sô pha, bèn bước nhanh đi qua, một mình ngồi trên sô pha, ôm lấy đĩa trái cây bắt đầu ăn dâu tây.

Ăn đến mức quai hàm phình phình, còn thỉnh thoảng liếc nhìn Từ Mặc Sơ cạnh bàn ăn một cái.

Từ Mặc Sơ lại nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Sở Thần An, "Nếu không ăn cơm, em đừng có hối hận nhé."

Sở Thần An hừ khẽ một tiếng, ôm đĩa trái cây, quay lưng về phía Từ Mặc Sơ.

...

Ban đêm.

Sở Thần An bị ném lên giường lớn mềm mại.

"Bảo bối, nghe nói em sẽ làm cho Kiều Kiều mười con búp bê xem như bồi thường, vậy anh thì sao? Không thể bất công như vậy chứ, anh cũng sắp mười ngày..."

Con ngươi cậu rung động.

Từ Mặc Sơ cúi người dịu dàng hôn lên gò má cậu, giọng khàn khan: "Nếu em đã thích dâu tây như vậy... vậy thì dùng vị dâu tây được không? Thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play