Giọng điệu của Từ Mặc Sơ dịu dàng trầm thấp, hắn khẽ hôn
lên gáy Sở Thần An.
Hắn ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Sở Thần An,
khóe môi gợn lên độ cong sung sướng, cánh tay ôm chặt Sở Thần An: "Anh
mong đây không phải là mơ. An An của anh, em đừng đi nữa, được không?"
Từ Mặc Sơ ôm cậu rất chặt, cậu nghe trong lời nói của hắn
mang theo sự cố chấp xen lẫn cầu xin. Sở Thần An nghe được trái tim mình đập
thình thịch. Cậu tựa vào ngực Từ Mặc Sơ, xung quanh bị mùi hương của hắn vây
lấy.
Từ Mặc Sơ thân mật ôm cậu, hắn nói rất nhiều. Nói từ Kiều
Kiều cho đến hoa hồng trên ban công rồi lại nói đến trải nghiệm chờ đợi hơn
chín mươi ngày này của hắn. Từ Mặc Sơ nói, mỗi ngày hắn đều trải qua cuộc sống
nhàm chán. Nhưng mỗi ngày hắn đều nhớ cậu da diết.
"Hoa hồng xanh mà em trồng nở chưa được bao lâu thì
em đã trở về. Tuyệt thật đấy!" Từ Mặc Sơ nắm lấy lòng bàn tay Sở Thần An:
"Sau này nhà mới của chúng ta cũng trồng đầy hoa hồng xanh được không?
Nhân tiện, xây một hồ bơi lớn ở trước sân nữa. Anh thích nhìn thấy An An trong
nước, sẽ rất quyến rũ."
Cậu biết trong ba câu sẽ phải có một câu biến thái mà.
"Nhà mới? Nhà mới nào?" Sở Thần An hỏi.
"Chúng ta sẽ chuyển nhà, cục cưng à. Xin lỗi em! Tối
qua quá bận nên anh quên nói với em. Chúng ta sẽ chuyển đến thành phố A, nhà
mới đã trang trí xong rồi. Phong cách trang trí nhà mới là dựa trên sở thích
của em để sửa chữa, em sẽ thích… Nhưng chỉ có hồ bơi là chưa hoàn thiện."
"Sau hai ngày sửa chữa, chúng ta có thể cùng nhau
bơi trong hồ bơi."
Giọng nói Từ Mặc Sơ mang theo ý cười, hắn kề bên tai cậu:
"Cùng nhau ngắm hoàng hôn trên sườn núi xa xa, ở trong nước tận
tình..."
Sở Thần An nghe không nổi nữa. Cậu xoay người, nâng bàn
tay che miệng Từ Mặc Sơ. Mắt hoa đào của Sở Thần An liếc xéo Từ Mặc Sơ. Cậu mím
môi, nhỏ giọng ngăn cản hắn: "Anh không được nói. Đừng nói nữa!"
Mắt ưng của Từ Mặc Sơ mang theo ý cười quyến rũ, hắn nhìn
Sở Thần An thật lâu. Trên cổ cậu trải đầy các dấu vết lớn nhỏ khác nhau, đó đều
là dấu ấn mà hắn để lại. Hắn hài lòng với kiệt tác của mình. Đột nhiên Sở Thần
An cảm giác lòng bàn tay mình truyền đến luồng hơi lạnh ẩm ướt, hai gò má cậu
đỏ lên, vội vàng rút tay về.
"Biến… biến thái."
Từ Mặc Sơ cười một tiếng: "Thật đáng yêu."
Giọng nói êm dịu kia mang theo ý cười nguy hiểm, hắn lại
liên tục cười vài tiếng rồi hôn thật mạnh lên khuôn mặt trắng nõn của Sở Thần
An.
"Thật ra bảo bối à, anh vẫn chưa ăn no."
Hắn thấp giọng, ra vẻ tủi thân nói: "Bởi vì em quá
ngon."
"Buổi tối tiếp tục được không? Đi sofa thử
xem..."
Sở Thần An mở to hai mắt, nắm chặt nắm đấm mà cậu tự cho
là rất mạnh rồi đập vào vai hắn. Từ Mặc Sơ lại cười khan vài tiếng, che vai ra
vẻ rất khó chịu. Hắn tựa vào vai Sở Thần An như không có xương.
"À." Trán Từ Mặc Sơ đặt lên vai Sở Thần An, đáy
mắt xẹt qua một chút mong chờ: "Suýt nữa quên mất, hình như An An của
chúng ta nên bôi thuốc rồi."
Hắn quay lại và đi đến bàn cạnh giường ngủ lấy nó. Sở
Thần An vừa nghe thì vội vàng chạy sang bên kia nhưng lại bị Từ Mặc Sơ ngăn cản
dễ dàng: "Ngoan, phải bôi thuốc đúng giờ."
............
Vài giờ sau.
Sở Thần An nhân lúc Từ Mặc Sơ đi gọi điện thoại, lại mở
màn hình điều khiển hệ thống. Cậu mở bảng trắc nghiệm, suy nghĩ một hồi lâu.
【A. Bị em trai
dùng xích sắt siết cổ đến chết.】
【B. Bị chết đói.】
【D. Đầu bị
thương nặng, mất máu quá nhiều mà chết.】
Cù Cửu em và Cù Cửu chị…
Ban đầu chị gái ngược đãi em trai mình và để cho em trai
bị tra tấn trong một căn phòng bẩn thỉu. Sau đó em trai không cam lòng, gã cướp
đi cuộc sống của chị gái, để chị gái sống cuộc sống của mình.
Có lẽ ngay từ đầu Cù Cửu em đã muốn để cho người chị gái
cao quý sống cuộc sống dơ bẩn. Gã nhổ tóc bà ta và đập vào đầu bà ta, tất cả
việc làm đó chỉ muốn làm cho bà ta trở nên xấu xí. Cho bà ta uống nước cũng chỉ
muốn bà ta trải nghiệm thử cuộc sống mà gã đã trải qua.
Chắc chắn tâm lý của Cù Cửu em đã biến thái từ lâu. Nếu
không sẽ không thể nào đem thịt người làm thức ăn. Gã thích tra tấn mọi người.
Mấy ngày họ chuyển vào, gã không trực tiếp ra tay mà làm
ra mấy trò chơi vớ vẫn để mấy người họ lần lượt tự giết lẫn nhau, từ từ chết
đi… Cho nên, gã căm hận chị gái mình như
vậy, sẽ không để cho bà ta chết dễ dàng.
Hệ thống nhắc nhở.
【Chủ đề trò chơi
chỉ có thể được chọn một lần, ngài có chắc ngài muốn gửi câu trả lời không?】
【Đinh!】
【Xin chúc mừng
ngài đã hoàn thành nhiệm vụ bổ sung.】
【Điểm thưởng:X10】
【Ảnh minh họa:
Vực thẳm của tội lỗi là nỗi đau của cuộc đấu tranh trong bóng tối và khi nỗi
đau được bố thí bởi tội lỗi, nỗi đau sẽ trở thành tội lỗi.】
......
Sở Thần An rời khỏi màn hình điều khiển hệ thống, cậu
chậm rãi đi về phía sofa đơn bên cửa sổ. Lúc bước đi, bắp chân của cậu còn hơi
run rẩy.
Trước bàn ghế sofa đơn có mấy quyển sách cổ về y học, rải
rác xếp chồng lên nhau.
Sở Thần An ôm con gấu bông mèo trắng bằng nhung, sợi xích
bạc tinh xảo cột từ giường đến mắt cá chân cậu. Cậu cảm thấy nhàm chán nên tùy
ý cầm một quyển sách màu đỏ lên lật xem.
Cuốn sách này nặng, khoảng năm hoặc sáu trăm trang. Trên
bìa có một hàng chữ tiếng Anh viền mạ vàng. Cậu mở trang đặt dấu trang ra, chợt
ngây ngẩn cả người.
Nội dung bên trong… Là giải phẫu người. Phía trên còn có
một bức ảnh HD đính kèm. Sở Thần An sợ tới mức vội vàng ném sách trở về bàn.
Lúc ném, cậu vô tình ném quyển sách văng khỏi mặt bàn, nặng nề rơi xuống đất.
Sở Thần An vội vàng khom người đi nhặt. Lúc khom lưng thế
mà lại phát hiện phía sau cạnh bàn đặt một cái két sắt nhỏ mới tinh. Vị trí của
nó rất đơn giản, rèm cửa bị gió thổi bay che khuất nó đi.
Sở Thần An nhớ rõ, trước kia không có cái két này. Cậu đi
qua, sợi xích bạc phát ra âm thanh rõ ràng.
Sở Thần An ngồi xổm xuống xem xét. Vỏ ngoài của két sắt
này có kết cấu cao cấp, ở giữa còn có chức năng mở khóa vân tay. Nhìn cái két
sắt này, không hiểu sao trong lòng cậu lại khẩn trương.
Cậu cố gắng nâng ngón trỏ tay phải của mình lên và nhấn
vào vị trí mở khóa vân tay của mình. Kết quả là, cậu nghe "đinh" một
tiếng, két sắt được mở ra.
Trong két sắt không có nhiều đồ, chỉ có một vài chồng tài
liệu và một hộp quà hình chữ nhật màu xanh. Động tác của Sở Thần An dừng lại,
cậu không dám chạm vào hộp quà màu xanh đó, chỉ giơ tay lấy những văn kiện kia.
Cậu mở một trong những văn kiện kia thì chỉ thấy dòng chữ
cuối cùng viết vô cùng rõ ràng: "Ông Từ Mặc Sơ tự nguyện chuyển nhượng
toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa ông Sở Thần An…"
Mà phần chữ ký bên trái xuất hiện chữ ký rồng bay phượng
múa của Từ Mặc Sơ. Tay cầm văn kiện của Sở Thần An run rẩy, cậu vội vàng đặt
văn kiện về chỗ cũ, nhanh chóng đóng két sắt lại.
Từ Mặc Sơ điên rồi. Hắn cho cậu tất cả mọi thứ. Sau đó
dùng tình yêu cố chấp của hắn làm xiềng xích, giam cầm cậu.
......
"Anh Trần An, anh ngồi xổm trên mặt đất làm gì
vậy?" Đột nhiên trong phòng ngủ thứ hai vang lên giọng nói của cô bé.
Sở Thần An sợ tới mức run lên, cậu đứng dậy nhìn không
gian vắng vẻ: "Không có, anh đâu có làm gì đâu. Kiều Kiều, sao em vào được
đây?"
"Anh Từ cho em vào." Kiều Kiều ngoan ngoãn trốn
ở một góc. Cô bé ôm con búp bê mới rồi nói: "Hì, anh ấy nói có việc gấp
muốn ra ngoài một chuyến, sợ anh không ngoan nên để em ở đây với anh."
"Em muốn thay anh Từ quan sát anh, không để anh lén
chạy trốn." Kiều Kiều kiêu ngạo nói.
"À." Sở Thần An gật đầu. Cậu ngồi trở lại sofa,
mở TV lên: "Kiều Kiều, em muốn xem cái gì?"
Rõ ràng Kiều Kiều không hứng thú với TV.
"Anh ơi, anh còn nhớ mười con búp bê của em
không?" Kiều Kiều nhỏ giọng nói: "Tuy rằng… Tuy rằng anh Từ phát hiện
nhưng em không có nói nha. Anh ơi, em không cần mười con đâu. Anh làm cho em
năm con là được rồi, có thể…"
Giọng nói của cô bé càng ngày càng thấp và tự ti. Sở Thần
An nghe được thì mím môi mỉm cười, cậu còn cảm thấy cô bé rất đáng yêu.
"Được rồi. Em đi vào phòng anh lấy một cái gối đầu
ra đây, anh làm cho em mười con luôn."
"Tuyệt vời!"
Trong nháy mắt cô bé biến mất, đi vào phòng ngủ. Cô bé
đem toàn bộ dụng cụ Sở Thần An cần rồi ôm con búp bê lui trở về trong góc,
ngoan ngoãn chờ đợi.
"Anh ơi, anh làm màu hồng trước cho em được không?
Em thích màu hồng." Giọng nói của cô bé rất ngọt ngào, trông mong nhìn
động tác của Sở Thần An.
"Được chứ." Sở Thần An mỉm cười gật đầu, điều
khiển TV đến kênh tin tức.
"Bíp bíp, bíp bíp."
Sở Thần An ngước mắt lên thì chỉ thấy trên TV đang trực
tiếp về một vụ án hình sự, còi xe cảnh sát bên trong đang kêu vang. Cậu cảm
thấy như mình cũng nghe âm thanh đó. Cậu nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ở dưới
lầu.
......
Cậu thấy nữ MC trên TV đang đeo khẩu trang, giới thiệu
với ống kính:
[Xin chào tất cả mọi người, tôi là người dẫn chương trình
Lưu XX. Chỗ đằng sau tôi chính là khu chung cư Hạnh Phúc ở phố cổ Nam Dương,
thành phố Giang Uyển. Được biết, vào khoảng ba giờ chiều hôm nay, cảnh sát nhận
được điện thoại báo cáo rằng trong phố cổ không nên có người sống này xảy ra
hai vụ ngược đãi khủng bố của các nhóm ác nhân. Sau khi so sánh dấu vân tay và
ADN, hiện tại nghi phạm đã bị cảnh sát bắt giữ. Hai vụ khủng bố này liên quan
đến hàng chục mạng người, ảnh hưởng rất nguy hiểm đến xã hội. Theo cảnh sát
tiết lộ, họ phát hiện hàng chục mô người trong căn hộ khép kín ở lầu năm, bên
trong còn phát hiện các loại dao và nồi. Chuyên gia tiết lộ, trong này có thể
còn tồn tại vụ án ăn thịt người của những người chống lại con người...]
Ống kính chuyển hướng, Sở Thần An nhìn thấy bóng dáng của
Từ Mặc Sơ. Hắn đang mặc âu phục, dáng người thẳng tắp.
Từ Mặc Sơ tiếp nhận phỏng vấn truyền thông: "Chuyện
này xảy ra khiến tôi và người yêu của tôi rất khiếp sợ và đau lòng. Dù sao
chúng tôi cũng mới chuyển tới không lâu. Vâng, vâng, tôi là một nhà đầu tư
trong khu phố cổ này. Bởi vì nơi này có rất nhiều kỷ niệm đẹp của tôi và người
yêu nên tôi cũng rất luyến tiếc. Cho nên trước khi chuyển đi tôi muốn đầu tư
xây dựng cải tạo khu chung cư này miễn phí, để nơi này trở thành cộng đồng công
ích có lợi cho người dân..."
Từ Mặc Sơ đứng trước ống kính, hắn hoàn toàn thoát khỏi
hình tượng cặn bã mà nhã nhặn khoác lên vẻ ngoài lương thiện. Hắn nói rằng hắn
rất đau buồn về thảm kịch này và hắn còn nói rằng hắn muốn thay đổi sự tàn ác.
"Được, rất cảm ơn anh Từ đã kiên nhẫn trả lời. Tôi
tin rằng, khán giả trước màn hình sẽ rất mong chờ sự nghiệp công ích trong
tương lai của anh..." Nữ MC cười đầy ý nghĩa.
Ống kính lại chuyển hướng, trên màn hình xuất hiện bóng
dáng của ông già mặc áo choàng Đạo giáo. Ông ta bị còng tay, mặc dù đã được làm
mờ mặt nhưng cậu có thể nhìn ra được ông già này đang nhe răng cười trước ống
kính.
Trước khi bị hai cảnh sát bên cạnh mang đi, ông ta còn
giãy dụa nói với ống kính: "Tôi có thể chết rồi. Cuối cùng tôi cũng có thể
chết rồi." Giọng nói mang theo sự châm biếm.
Xe cảnh sát đã đến dưới lầu khu chung cư mà Sở Thần An
vẫn có thể bình yên vô sự ngồi trên sofa lầu bảy xem tin tức. Không ai làm
phiền cậu, cũng không ai bắt cậu đi thẩm vấn.
Tất cả là do Từ Mặc Sơ đã sắp xếp xong, bất kể là lớn hay
nhỏ. Không ai hoài nghi Từ Mặc Sơ, bởi vì Từ Mặc Sơ nắm trong tay chuỗi kinh tế
dược phẩm khổng lồ.
Nhờ số tiền lớn của mình mà hắn vượt qua mọi sự nghi ngờ.
Bởi vì hắn đang đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.
......
"Thế giới phó bản này thật kỳ quái." Sở Thần An
nghĩ.
Nữ MC hỏi thêm vài câu nữa. Hai tai của Sở Thần An bị
tiếng còi lấn át nên không thể nghe rõ nữa.
Thừa dịp, trên mặt Từ Mặc Sơ không có nụ cười nhưng đáy
mắt lại tràn ngập hạnh phúc nói: "Đúng vậy, tôi và người yêu của tôi sắp
kết hôn rồi."
Từ Mặc Sơ nhìn về phía ống kính: "Tôi rất yêu em ấy,
em ấy là toàn bộ cuộc đời của tôi."
"Có rất nhiều điều bất ngờ xảy ra trong cuộc sống
nhưng tôi tin rằng chúng tôi sẽ sống hạnh phúc trong quãng đời còn lại. Làm bạn
với nhau, bạc đầu cùng nhau."
Ánh mắt Sở Thần An ngơ ngác, ngay cả bông trong tay rơi
xuống cũng không phát hiện.
Bản tin kết thúc.
......
Bây giờ là sáu giờ chiều.
"Đinh đang!"
Tiếng chuông ngoài cửa phá vỡ suy nghĩ của Sở Thần An,
cậu hơi run lên. Ngoài cửa phòng thứ hai truyền đến âm thanh của Từ Mặc Sơ.
"Cưng à, anh về rồi, em đang làm gì vậy?"