Từ Mặc Sơ mở hộp thuốc, nâng cẳng
chân của Sở Thần An lên, dùng tăm bông bôi thuốc lên miệng vết miệng đã đóng
vảy.
Động tác của hắn nhẹ nhàng, như thể
đang cầm một cọng lông vũ mơn trớn đầu gối của Sở Thần An.
Sở Thần An đã sớm chìm sâu vào trong
giấc mộng mông lung, quanh người tràn ngập hương hoa say người, làm cậu hoảng
hốt tinh thần, không phân rõ được đây là hiện thực hay mộng cảnh.
Cậu nhìn thấy mình bị con bướm tỏa
ra hương hoa hồng xanh hôn, bị liếm miệng vết thương, được dịu dàng ôm lấy.
Cậu muốn trốn chạy khỏi sự ấm áp như
gông xiềng này.
Nhưng lại bị hương hoa say mê kết
thành một tấm lưới vây lấy, không còn sức lực giãy dụa.
Cảnh trong mơ quá chân thật.
Cậu cố mở mắt phản kháng, sương mù
xung quanh dần dần tập trung, chỉ nhìn thấy tấm lưới dày đặc như xiềng xích khóa
lấy cậu hóa thành một bóng đen cao lớn.
Bóng đen lại hóa thành khuôn mặt của
Từ Mặc Sơ.
Cậu và đôi mắt ưng ẩn nấp trong bóng
đối đó đối diện.
Đôi mắt ưng của Từ Mặc Sơ híp lại,
trong mắt toàn là âm u và tình thế bắt buộc phải có.
...
Là mơ nhỉ.
Sở Thần An hoảng loạn tự an ủi mình.
Cậu mơ thấy mình lại lần nữa bị
cưỡng ép bế về lại căn phòng ngủ nọ.
Cậu vô lực khóc nức nở, mà Từ Mặc Sơ
lại chỉ dịu giọng dỗ cậu.
"Ngoan, không sợ."
"Chúng ta sắp rời khỏi đây rồi,
chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
"Em yêu, đừng lo lắng."
...
Sở Thần An lại lần nữa chìm vào mê
man trong tiếng nói dỗ dành của Từ Mặc Sơ.
Từ Mặc Sơ hôn lên mu bàn tay Sở Thần
An, sau đó đặt một nụ hôn lên chỗ vết thương nơi đầu gối của cậu.
Hắn cười khẽ một tiếng, "Vẫn cứ
thích khóc như vậy."
...
Sở Thần An là bị âm thanh máy móc
của hệ thống đánh thức.
[Cảnh cáo]
[Cảnh cáo]
[Thời hạn nhiệm vụ của ngài chỉ còn:
3 tiếng.]
[Xin ngài nhanh chóng hoàn thành
nhiệm vụ.]
Sở Thần An chợt bật người ngồi dậy,
cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang vô cùng chói mắt, đã là buổi
chiều rồi.
Cậu bất ngờ mình lại ngủ lâu như
vậy. Cậu vén chăn, khom người mang giày.
Trong lúc khom người, cậu chợt phát
hiện vết thương trên đầu gối đóng vảy khá nhanh, miệng vết thương có một lớp
màu nâu, thoáng tỏa ra mùi thuốc.
Sở Thần An nhíu mày, căng thẳng tim
đập nhanh.
Chẳng lẽ...
Vừa nãy không phải là mơ.
Từ Mặc Sơ đã đoán ra cậu chính là
Trần An...
Trong lúc cấp bách, cậu cũng không
kịp nghĩ nhiều.
Cậu lung tung mang giày, không chú ý
tới vết đỏ mới xuất hiện nơi cổ mình, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Cậu vừa mới mở cửa thì thấy Trương
Lương đang ngồi xổm trước cửa căn hộ của mình.
Trương Lương sắc mặt âm u, đáy mắt
đẹn kịt. Hắn ta đứng tay khoanh hai tay, đang dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sở
Thần An.
Sở Thần An nhíu mày, cậu lùi về sau
hai bước, liếc mắt nhìn vết máu nơi góc áo của Trương Lương.
Trương Lương đi về phía Sở Thần An,
hai tròng mắt của hắn ta tràn đầy tơ máu đỏ tươi, dữ tợn rợn người, lộ ra một
hàng răng trắng, "Chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi không muốn nói chuyện với
anh." Sở Thần An giả bộ bình tĩnh, lạnh lùng muốn đóng cửa lại.
Trương Lương chợt vỗ rầm lên cánh
cửa một cái.
"Tôi đã sớm nhìn ra, trong đám
người ở đây... chỉ có cậu là giống tôi." Hắn ta nhỏ giọng nói với Sở Thần
An, cười gằn lộ ra răng trắng, "Là đặc biệt."
Sở Thần An chợt trợn to mắt.
Tay nắm cửa của cậu bắt đầu run rẩy.
Trương Lương nhân cơ hội đi vào
trong, đóng cửa lại.
Sao cậu lại không nghĩ tới chứ.
Trương Lương... mới là một người
chơi khác trong phó bản?
Là đồng đội của mình?
Nhưng mà hắn ta...
Sao hắn ta lại giết nhiều người như
vậy.
Rồi sao có thể ám chỉ thân phận
người chơi của mình chứ...
Khuôn mặt nhỏ của Sở Thần An tái
nhợt, lùi về sau mấy bước, cậu thấy rất khó tin.
"Cậu muốn đi lầu 4?"
Trương Lương nhân lúc cậu không chú ý, giơ tay sờ gò má trắng nõn của cậu, dùng
môi ngữ nói, "Cậu muốn làm lại không giống với tôi, tôi chỉ cần sống sót
là được, mà cậu... ha ha, thời gian của cậu hình như không còn nhiều nhỉ."
"Anh giết nhiều người như
vậy." Sở Thần An đề phòng nhìn về phía Trương Lương, tránh né đụng chạm
của hắn ta. "Chẳng lẽ anh không sợ hệ thống..."
"Tôi chẳng có gì phải sợ
cả." Trương Lương không hề để ý, nở nụ cười đê hèn, "Bọn họ vốn nên
chết mà."
"Yên tâm, tôi sẽ không giết
cậu."
Trương Lương rũ mắt nhìn mặt Sở Thần
An, "Tôi tới đây, chỉ là muốn nhìn cậu lần cuối. Quả nhiên, vẫn cao quý
kiêu ngạo nhỉ... Cậu biết mà, mỗi lần tôi nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo này của
cậu, thì chỉ muốn lột sạch quần áo của cậu, đè cậu vào trong vũng bùn, biến cậu
trở nên hèn mọn như đám Tô Vũ... Bây giờ tốt rồi, cậu cũng không sống được bao
lâu nữa, Sở Thần An, tôi chờ xem cậu bị mấy thứ kia ăn thịt róc xương, gặm
thành thịt nát, ha..."
Hắn nói xong, cười dữ tợn vỗ vỗ
khuôn mặt Sở Thần An, như cái xác không hồn xoay người rời khỏi 702.
Thân thể Sở Thần An run rẩy, nhìn
Trương Lương rời đi.
Hệ thống ở trong đầu nhắc nhở cậu:
[Thời hạn nhiệm vụ của ngài là: 2
tiếng 50 phút.]
[Xin hãy nhanh chóng hoàn thành
nhiệm vụ của ngài.]
Sở Thần An xoay người cầm ly nước
lên uống một ngụm, suy tư một lúc lâu.
Cậu khẽ cắn môi, xoay người lại đi
ra khỏi cửa.
Cậu tính lại đi một lần nữa, lúc Sở
Thần An lần thứ hai đi đến đầu cầu thang, một bóng người cao lớn phía xa cũng
lắc lư đi theo.
...
Sở Thần An giơ đèn pin, lúc rẽ vào
cầu thang lầu 6, lấy can đảm đi về phía cầu thang xuống lầu 5.
Ánh sáng đỏ lạnh lẽo dưới lầu 5 lại
lần nữa lập lòe trước măt Sở Thần An, cậu còn chưa đứng vững ở đầu cầu thang
lầu 5, khóe mắt đã liếc thấy ông già đạo sĩ trốn trong góc.
Sở Thần An suýt chút nữa ném đèn pin
trong tay.
Cậu cứ tưởng mình hoa mắt, run sợ
dùng ánh đèn chiếu về phía hàng lang chỗ xa...
Ông già quái gở quả nhiên đang cười
nheo mắt đứng đó, ánh đèn trắng chiếu lên khuôn mặt lỏng lẻo quỷ dị của ông ta.
Ông ta cười lộ ra răng vàng, hứng lấy ánh đèn pin, giọng nói khàn khàn,
"Đã lâu không gặp, ngài suy nghĩ thế nào rồi?"
Sở Thần An, "Suy nghĩ thế nào
cái gì?"
"Chúng ta có thể hợp tác, cùng
giết Từ Mặc Sơ." Ông già chống gậy, bước về phía Sở Thần An.
"Tôi nói rồi, tôi không có hứng
thú." Sở Thần An lạnh nhạt nói, chân cậu run run, muốn trốn về phía sau.
Ánh đèn đỏ biến hóa kỳ dị chiếu lên khuôn
mặt cậu, xung quanh rất yên tĩnh, cậu chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch
của mình.
Đột nhiên, cảm giác sợ hãi bản năng
sai khiến cậu phải xoay người bước nhanh chạy trốn.
Nhưng cậu còn chưa kịp bước lên bậc
thang nào thì đã thấy trước mắt tối đen, mê man khép lại mắt, không chịu khống
chế ngã về phía sau.
Trước lúc cậu nhắm mắt, có lẽ đã
sinh ra ảo giác. Tong tầm mắt mông lung, cậu chợt nhìn thấy khuôn mặt Từ Mặc Sơ
ở phía trên cầu thang.
Là Từ Mặc Sơ...
Từ Mặc Sơ là tới cứu cậu à...
---
Lúc tỉnh lại, Sở Thần An đã bị nhốt
vào trong một căn phòng tối đen.
Bất ngờ là trên người cậu không hề
có bất cứ đau đớn nào.
Hai tay hai chân của cậu đều bị dây
thừng buộc lại, bị trói ở trong một trận đồ, cậu khó khăn ngồi dậy, nương nhờ
ánh sáng mờ tối nhìn hoàn cảnh xung quanh...
Căn phòng lớn tới bất ngờ, lớn chừng
hai căn phòng ngủ.
Trên sàn nhà trải đầy trận đồ quỷ
dị, mặt tường bên trái treo toàn là dây thừng, trong góc phòng treo đầy khung
xương người đầy máu và đủ các loại thịt bị chia cắt...
Có thể trong đống xương cốt này, có
Lục Thành và Ngô Long Dương.
Thịt vụn trải đầy khắp mặt đất, sát
tường còn có một cái nồi lớn, nước trong nồi đang sôi trào, tỏa ra hơi nóng
khiến người buồn nôn...
Cậu run sợ chợt lùi về phía sau, ngồi
dựa lưng vào tường. Cậu khoanh chân, cơ thể không chịu khống chế khẽ run rẩy.
Trong căn phòng tối đen tĩnh lặng,
chỉ nghe được tiếng nước sôi sùng sục.
Cậu ngước mắt nhìn thấy khung xương
trên tường, bèn sợ tới mức cúi đầu co người lại.
Cậu bỗng nhiên rất hối hận.
Hối hận vì đã tham gia trò chơi này.
Hối hận lúc đầu đã trêu chọc Từ Mặc
Sơ.
...
Suy nghĩ chốt lát, khóe mắt tuôn ra
nước mắt, vành mắt cậu đỏ ửng, con ngươi khiếp nhược nhìn về phía cửa.
Cậu chờ mong cánh cửa sẽ được mở ra,
nhưng từ đầu tới cuối cửa vẫn cứ đóng chặt.
Sở Thần An ôm lấy hai vai của mình
run rẩy.
Chợt, cửa phòng cót két một tiếng bị
mở ra.
Đi ở phía trước là Cù Cửu.
Đây là lần đầu tiên Sở Thần An chính
diện nhìn thấy Cù Cửu.
Thân hình Cù Cửu thấp bé, chiều cao
chắc không tới m65, gầy tới mức không bình thường. Đuôi mắt của gã có mấy vết
nhăn rất sâu, ngũ quan tinh quái, vẻ mặt gian giảo, nhìn có vẻ chỉ chừng hơn 35
tuổi.
Gã ta để tóc hai mái, mặc bộ tây trang
đỏ giá rẻ, ống quần dài ra một đoạn, chùn lên đôi giày da cũ.
Trên bàn tay mất ngón quấn băng gạc
của gã đang rỉ máu.
"Có tác dụng không, nhốt cậu ta
ở đây, Từ Mặc Sơ sẽ tới chứ?" Cù Cửu có hơi nghi ngờ, gã liếc nhìn Sở Thần
An trên mặt đất, quay người nói với ông già đạo sĩ sau lưng, "Hắn sẽ ngu
ngốc tới vậy à?"
Ông già đạo sĩ cười nheo mắt,
"Yên tâm, hắn coi tên nhóc này còn quan trọng hơn mạng sống, hắn chắc chắn
sẽ tới."
"Đây là Mật trận sư tổ tôi
truyền xuống, dù hắn có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể sống sót đi ra
khỏi đây được đâu." Ông già đạo sĩ vỗ vai Cù Cửu.
Sở Thần An không biết mình đang ở
đâu, mặt cậu toàn là sự cảnh giác, nhìn hai người trước mắt.
Cù Cửu đi đến gần Sở Thần An, ngồi
xổm xuống dánh giá mặt cậu, đáy mắt lướt qua vẻ ngạc nhên. "Là rất
giống."
Ông già nói: "Không, không chỉ
là giống, chính là cậu ta."
"Ông nói gì cơ?" Cù Cửu
đứng lên, nhìn về phía khuôn mặt cười dữ tợn của ông già, sửng sốt mấy giây.
Sau đó gã ta nở nụ cười, "Chẳng
trách... ha ha ha ha, tên điên Từ Mặc Sơ lần này chết chắc rồi."
Tiếng cười của hai người vang vọng
trong phòng, thanh tuyến quỷ dị rợn người.
Cù Cửu dẫn đầu ngừng cười, gã tham
lam nhìn về phía Sở Thần An, "Da mịn thịt non thế này, nhìn có vẻ rất
ngon, hay là... Chúng ta chặt một cánh tay đỡ thèm trước."
"Đừng." Ông già đạo sĩ
ngăn cản gã, "Cậu đói điên rồi hả? Bây giờ không thể xảy ra sơ sót
được."
Cù Cửu bĩu môi, "Được rồi... ăn
cánh tay thôi mà cũng không được, đến mức đó à..."
Cù Cửu xoay người ngồi xuống chiếc ghế
bên cạnh cái nồi.
Ông già đạo sĩ ngồi bên cạnh gã, ánh
mắt bình tĩnh liếc nhìn Sở Thần An.
Sở Thần An run không thôi, không dám
lên tiếng.
Trong nồi nước sôi cuộn trào, Sở
Thần An nghe mà run sợ không thôi.
...
Qua mười phút.
Bên ngoài cửa vẫn không nghe được
bất cứ động tĩnh gì.