Sở Thần An đi xuống đầu cầu thang lầu 6, vội vàng liếc mắt nhìn hành lang, ánh đèn đỏ nơi hành lang lập lòe.

Cậu siết chặt tay, bước nhỏ đi tới cầu thang xuống lầu 5.

Cầu thang lầu 5 cũng tĩnh lặng âm trầm, mùi tanh hôi vẫn lượn lờ. Cậu ngửi được mùi vị khiến người buồn nôn, chẳng hiểu sao bèn nhớ tới dáng vẻ trước lúc chết của Tô Vũ...

Dịch thi thể, mùi thối, xương vụn, còn có cả ga giường nhuốm máu...

Cậu nhíu mày, giơ tay che lấy miệng, nhịn xuống phản ứng sinh lý, chậm rãi đi tới cầu thang xuống lầu 4.

Phía trước âm u, ánh sáng mờ tối biến hóa kỳ dị đan xen nhau, trần nhà thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng két két quỷ dị, chốc thì truyền tới tiếng cười khẽ của phụ nữa.

Bước chân của cậu càng lúc càng nhỏ, dường như phía trước là vực sâu vạn trượng.

Lỡ như bà dì đó gặm cậu đến biến hình thì làm sao bây giờ.

Cậu không chấp nhận được đâu.

Ánh sáng phía trước càng lúc càng mờ tối, Sở Thần An đành phải lấy đèn pin loại nhỏ từ trong túi áo ra, chiếu ánh sáng nhỏ bé xuống cầu thang bên dưới, run rẩy đi xuống.

Sở Thần An trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn bị dọa tái nhợt, ánh sáng mờ tối lắc lư theo từng bước chân của cậu.

Ánh mắt cậu không dám rời phía trước qua xa, cậu sợ chỉ không chú ý thì trong chỗ tối u ám phía trước sẽ nhảy ra thứ gì đó bổ nhào về phía nguồn sáng đèn pin của cậu, há to cái miệng lớn, gương mặt dữ tợn...

Trong lòng cậu căng thẳng suy nghĩ xa xôi, tự nhiên thấy càng sợ hơn.

Đôi mắt cậu sợ sệt ánh lên hơi nước, con ngươi sáng ngời toàn là sợ hãi, bàn tay nắm chặt đèn pin bắt đầu run rẩy.

Cậu căng thẳng đến mức hai chân mềm nhũn, xung quanh toàn là sự yên tĩnh âm u lạnh lẽo, dường như có quỷ quái dữ tợn trốn ở trong bóng tối, lạnh lùng chuyển động, cười ác độc.

Sở Thần An bên trong sự tĩnh lặng như ngừng thở, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng răng va lạch cạch vào nhau của mình.

Cậu đang cố củng cố nội tâm cho mình.

Không sao.

Lúc trước hệ thống 001 từng có lần chỉnh màn che chắn đau đớn cho cậu rồi, tay nghề chắc là vẫn còn thành thạo.

Cậu tin tưởng hệ thống.

Cậu phải luôn luôn tin tưởng đồng bọn 001.

[Cấp bậc của cậu đang ở cấp 1, trước mắt màn che chắn đau đớn chỉ mở được 60%]

[Xin hãy nghiêm túc cẩn thận với nhiệm vụ của ngài nhé, không nên phụ lòng tình yêu 001 dành cho ngài.]

[Nếu không sẽ rất đau đó.]

Giọng máy móc không chút tình cảm gì, nhưng lúc nói chuyện thì vẫn khá nhân tính hóa.

Sở Thần An nghe nhắc nhở của hệ thống, bước chân trở nên chậm chạp.

Cậu không muốn bị cắn chút nào.

...

Qua lúc lâu, cậu mới xuống tới được lầu 4.

Quảng đường này cậu như thể đã đi mất cả nửa thế kỷ.

Cậu đứng ở đầu cầu thang lầu 4, giơ đèn pin chậm rãi nhìn về phía hành lang.

Cậu do dự chốc lát, sau đó vẫn cắn răng đi về phía hàng lang u ám.

Xung quanh hành lang vắng vẻ âm u, tinh thần cậu cảnh giác cao độ, chỉ sợ nữ quỷ đó sẽ đột nhiên nhảy ra, há cái miệng đầy răng, vồ về phía cậu...

"Bịch, bịch, bịch."

Trên hành lang chỉ nghe được tiếng bước chân của Sở Thần An.

Cậu tới trước cửa căn hộ 402, xung quanh bốc mùi ẩm mốc hôi thối.

Cậu thấy cánh cửa trải rộng vết màu nâu đen đang khép hờ, để lại một khe hở đen kịt.

Cậu hít sâu một hơi, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa dơ bẩn hôi thối.

Cậu cực kỳ căng thẳng, nhìn xung quanh phòng khách một vòng.

Phát hiện bên trong yên tĩnh đến kỳ lạ.

Đồ dùng trong nhà giản dị bẩn thỉu, khắp nơi đều là vết máu và bụi bẩn. Ánh sáng trong phòng khách u ám, trên mặt đất bừa bộn, cậu như đang ở trong một đống phế tích vậy.

Sở Thần An hơi thở phào, bước nhỏ vào trong phòng.

Trong lúc cậu cẩn thận nhìn quanh, ánh mắt liếc về phía hàng cuối cùng nơi kệ tủ ở sảnh trước nhà.

Nơi kệ tủ có mấy khung hình.

Hình trong khung hơi ố vàng, phía trên toàn là bụi.

Mặt của người trong ảnh đã mơ hồ không rõ, dựa theo hình thể đại khái có thể nhìn ra được đây hẳn là một bức ảnh gia đình một nhà ba người.

Mấy bức ảnh này đều là ảnh chụp ba người.

Tóc của người cha hoa râm, mà người mẹ lại là tóc quăn xinh đẹp thời thượng. Cô gái ở chính giữa chắc là 18 19 tuổi, tay cầm cúp, mặc một chiếc sườn xám tao nhã.

Ánh chụp chắc đã nhiều năm, sườn xám của thiếu nữa đã biến thành màu xám trắng, bên trên loang lổ mấy vết máu.

Sở Thần An nhìn xung quanh yên tĩnh, mới khom người, cầm lấy một khung hình trong số đó lên cẩn thận quan sát.

Nhìn kỹ thì rất dễ dàng phát hiện, bên trái bức ảnh thiếu một phần, hơn nữa mép ảnh không thẳng cho lắm, rất hiển nhiên có vết tích bị xé đi.

Cậu lại nhìn những khung ảnh khác, bên trái bức ảnh đều có dấu vết như vậy.

Điều này chứng tỏ, những bức hình này đều không được hoàn chỉnh.

Cậu đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại của Cù Cửu và Trương Lương.

Cù Cửu từng nói, người phụ nữ trung niên này là chị gái của gã.

Có khi nào... phần bị thiếu trong bức ảnh gia đình này chính là Cù Cửu không...

Sở Thần An nhíu chặt mày, đặt khung hình xuống.

Cậu xoay người đi về phía phòng ngủ bên phải phòng khách, mỗi lần cậu tới gần căn phòng u ám này thêm một bước, thì trái tim sẽ run lên.

Cậu mạo hiểm khả năng hài cốt không còn đẩy mở cánh cửa phòng ngủ chính.

Bên trong trống rỗng, mấy tấm ván gỗ nghiêng ngả tựa trên tường, mặt đất có mấy chậu sắt cũ nát.

Ánh sáng u ám vắng lặng, bên trong không có mùi hôi như trong tưởng tượng của cậu.

Sở Thần An thấy bên trong không có gì thì thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhấc chân muốn đi vào phòng, lúc cậu muốn đền gần ván gỗ, vách tường chợt phát ra mấy tiếng vỗ mạnh.

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Sở Thần An bị dọa giật mình, run rẩy.

Khuôn mặt nhỏ của cậu trắng bệch, môi trên run rẩy, cẩn thận dè dặt nhìn về phía ván gỗ tựa nghiêng trên tường.

Cậu thấy ván gỗ tự động nhích sang bên cạnh, từng chút từng chút mở ra...

Sở Thần An trợn to hai mắt, con ngươi trong veo co lại, bị dọa bật lùi về sau hai bước.

Lúc này cậu mới phát hiện, nữ quỷ trung niện đang núp dưới ván gỗ!

Bà ta há mở cái miệng dài tới tận mang tai, người gầy như que củi, trong cái miệng đầy máu toàn là răng nhọn, máu từng chút nhỏ giọt xuống bên dưới, đang nhìn về phía Sở Thần An vởi vẻ trống rỗng quỷ dị.

Sắc mặt khủng bố của bà ta vặn vẹo, đang đau khổ gian nan túm lấy tóc của mình, lẩm bẩm: "Con ngươi của cậu, gan của cậu nhìn có vẻ ăn rất ngon, tôi muốn ăn quá... Nhưng không được, hắn sẽ tức giận, hắn quá đáng sợ... Tôi đói quá hức hức hức, tôi không thể ăn, tôi đói quá hức hức hức hức hức..."

Nữ quỷ trung niên dùng sức bức tóc của mình, da dầu bà ta đã thối rữa máu thịt trộn lẫn, bà ta sợ sệt co người bên dưới ván gỗ, miệng vết thương như cái hố đen lộ ra ngoài.

Chờ bà ta nhổ tóc tay dính đầy máu xong, bà ta lại ảo não vò nhúm tóc trong tay nhét về lại vết thương trên đỉnh đầu.

Sở Thần An chỉ thấy đỉnh đầu màu máu của bà ta trộn lẫn tóc đen bùi nhùi, cứ lặp đi lặp lại lời trong miệng.

"Hức tôi hức tôi muốn ăn quá... nhưng không được hức hức hức hức..."

Nữ quỷ co ro ở bên dưới ván gỗ, giọng nói chợt trở nên sắc bén, "Á! Á á! Á á... hắn tới rồi, hắn tới đây rồi..."

Sắc mặt bà ta dữ tợn, kinh hoàng sợ đầu sợ đuôi.

Nữ quỷ kéo tấm ván gỗ mốc meo về lại, cực kỳ sợ hãi trốn về lại trong góc tấm ván gỗ. Không ngừng phát ra tiếng nức nở kêu rên chịu đựng.

Sở Thần An cũng bị dọa cả người run lẩy bẩy.

Cậu quay đầu nhìn về phía phòng khách không một bóng người, thì thấy phòng khách tĩnh lặng như cũ, trên trần nhà không ngừng phát ra tiếng vang cót két...

Xung quanh tĩnh lặng kèm theo tiếng nức nở hoảng sợ của nữ quỷ, làm bầu không khí càng lộ vẻ quỷ dị.

Cậu lảo đảo lùi về sau mấy bước, đỡ lấy tường chạy về phía cửa, trốn khỏi 402.

Nữ quỷ đang sợ gì chứ...

Sở Thần An không dám ở lại lâu, đỡ tường bò lên lại lầu 5.

Lúc đi qua chỗ ngoặt ở lầu 5, cậu liếc thấy bóng dáng của ông già mặc áo đạo sĩ bên dưới ánh đèn mờ của hành lang lầu 5.

Ông già đạo sĩ trốn ở trong góc tối, đang âm u mỉm cười với Sở Thần An...

Bước chân Sở Thần An dừng lại, cậu sợ hãi vội tăng tốc đi về phía cầu thang lầu 7.

Lúc tay cậu đặt lên cửa căn hộ 702, cậu khom người thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi thấm ướt lưng áo cậu.

Cậu thở dốc, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một bàn tay đã đặt lên vai cậu.

Con ngươi cậu run lên, trái tim nhảy lên tới cổ họng, chậm rãi quay người...

Là Từ Mặc Sơ.

Sở Thần An nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc, chợt hòa hoãn hơi thở gấp gáp.

Từ Mặc Sơ săn sóc nhìn cậu, "Làm sao thế, sợ hãi như vậy. Đừng nói cậu lại xuống dưới lầu nhé, rất nguy hiểm đấy."

Bàn tay Sở Thần An run lên, mở cửa phòng 702, "Không... tôi chỉ đi vứt rác thôi."

"Là vậy à." Trong đôi mắt ưng của Từ Mặc Sơ không rõ cảm xúc.

Hắn nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn trẵng nõn của Sở Thần An, bên dưới mắt có vết thâm mờ mờ, "Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, tối qua chắc là không ngủ ngon đúng không? Đây là cháo hạt ý dĩ tôi mới nấu sáng nay, ăn xong thì quay về nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Sở Thần An đúng là cả một đêm không ngủ.

Nhưng tình cảnh dưới lầu 4 hồi nãy vẫn đang rõ ràng trước mắt cậu, khiến tinh thần cậu còn khá căng thẳng.

"Không cần." Sở Thần An thở dốc, đẩy cửa từ chối.

Một giọt mồ hồi từ gò má trượt xuống cằm cậu, trong suốt dán lên làn da trẵng nõn... Cậu hé mở đôi môi thở dốc, đôi môi bóng nhuận mê người, như là được phủ lên một lớp hơi nước.

Từ Mặc Sơ rũ mắt nhìn chằm chằm thiếu niên, yết hầu chuyển động.

Hắn chặn Sở Thần An lại, bàn tay rộng lớn hữu lực nắm lấy tay Sở Thần An, cường thế nhét hộp giữ nhiệt vào trong tay cậu.

"Đừng khách khí, chắc buổi sáng cậu lại ánh bánh mì nhỉ, gói bánh mì đó sắp hết hạn rồi, ăn vào không tốt cho cơ thể. Đây là buổi sáng tôi không cẩn thận nấu hơi nhiều, đanh tính đem đỉ đổ. Nếu cậu thực sự không muốn ăn thì cứ đổ nó đi." Từ Mặc Sơ cười khẽ, khí chất dịu dàng nho nhã, "Quyền xử lý giao cho cậu."

Hắn nói xong, quay người đi về phía 701.

Sở Thần An cầm lấy hộp giữ nhiệt màu xanh đứng sững tại chỗ.

Cậu ngửi thấy mùi thơm mê người tỏa ra từ trong hộp.

Là mùi vị quen thuộc.

Cậu do dự chốc lát, vẫn quyết định ôm nó đi vào phòng khách.

Dù nói thế nào thì cũng không thể lãng phí lương thực được.

Cậu nuốt ngụm nước bọt

Như trong tưởng tượng, thuận theo ý định ban đầu của bản thân mở hộp giữ nhiệt ra.

Hộp giữ nhiệt tổng cộng có ba tầng.

Tầng đầu đặt mấy cánh hoa hồng xanh, vừa mở ra mùi hương say lòng người đã phả vào mặt.

Hương hoa rất nồng, chiếm lấy bầu không khí xung quanh cậu.

Sở Thần An cảm thấy giữa những hơi thở của mình, khắp khoang mũi đều là hương hoa say lòng người này.

Mùi hương này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cậu từng ngửi được trên quầy rượu của Từ Mặc Sơ.

Từ Mặc Sơ thực ra là một tên nghiện rượu, nhưng rất ít khi cho cậu uống nhiều rượu.

Lúc trước, chỉ để cậu uống có một lần.

Lần đó do cậu quá tò mò, lén lút uống mấy ngụm rượu nho trong ly của Từ Mặc Sơ.

Mà sau khi mấy ngụm rượu vào bụng, cậu bèn say đến mức hồ đồ.

Lúc Từ Mặc Sơ trở về, nhìn thấy con sâu rượu của hắn đang tựa trên sô pha.

Khuôn mặt nhỏ của cậu ửng đỏ, say mơ màng.

Cực kỳ đáng yêu.

Hắn mỉm cười dịu dàng, nói: "Xem ra An An của anh say rồi."

"Chưa say, chỉ uống một ngụm." Sở Thần An nheo đôi mắt say lờ đờ, cậu chậm chạp bám lên cổ Từ Mặc Sơ, gò má dán lên bả vai của hắn, nhỏ giọng lầm bầm, "Còn muốn uống."

"An An ngoan quá." Từ Mặc Sơ hưởng thụ sự ỷ lại của Sở Thần An, bế cậu đến trước quầy rượu, dỗ cậu: "Vậy thì uống thêm một ngụm, được không?"

Từ Mặc Sơ chọn lấy rượu đỏ hắn cất giấu nhiều năm, ngửa đầu uống một ngụm, cúi người đút rượu cho cậu.

Sở Thần An bị hôn mơ màng, đôi môi dính lên mấy giọt rượu đỏ.

Đỏ thẫm xinh đẹp.

Sâu rượu nhỏ nhíu mày, bất mãn lầu bầu: "Đã nói rồi, tôi chưa say."

"Được, An An của chúng ta chưa say." Từ Mặc Sơ dỗ cậu, đặt cầu lên quầy rượu.

"Nếu không say thì ôm chặt anh."

Đêm hôm đó.

Sở Thần An đã quên mất mình ngủ thế nào, cũng quên mất cậu đã khóc sưng đỏ mắt ra sao...

...

Sở Thần An rũ mắt nhìn cánh hoa hồng xanh bên trong hộp giữ nhiệt, chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, không còn sức lực để mở tầng 2 nữa.

Cậu ngáp liên tục hai cái, khóe mắt tràn ra mấy giọt nước mắt.

Cậu buồn ngủ đến mức dứt khoát ném Nhiệm vụ 2 ra sau đầu, bước nhanh về phía phòng ngủ.

Dù sao chết sớm cũng là chết.

Chết muộn cũng là chết.

Cậu quyết định đi ngủ một giấc trước, rồi lại đi tìm chết sau.

Sở Thần An nằm lên giường, lông mi cụp xuống, mùi hương say mê quanh người qua lúc lâu vẫn không xua đi được.

Lông mi cậu chớp động mấy cái, bèn khép mắt ngủ.

...

Sau đó cửa phòng ngủ lặng yên bị mở ra.

Từ Mặc Sơ xách theo hộp thuốc đi tới cạnh giường của Sở Thần An.

Hắn dán một lá bùa lên cửa phòng ngủ, lạnh giọng nói với góc tường, "Quay trở lại lầu 6 của em chờ đi, không có sự cho phép của anh không được lên."

Kiều Kiều tủi thân ôm lấy búp bê mới của cô bé, mắt trông mong nhìn ngắm anh Trần An của mình.

Nó đã nói xong đời rồi mà.

Mười con búp bê của nó mất rồi.

...

Anh Trần An lại sắp bị anh Từ đánh rồi.

Anh Trần An sẽ khóc nhỉ.

Hức hức hức đáng thương quá.

Kiều Kiều tuy đau lòng Sở Thần An, nhưng vẫn lập tức trốn về lầu 6 của mình.

Anh Từ thích anh Trần An như vậy, chắc chắn sẽ nhẹ chút.

Cô bé suy nghi đơn thuần.

...

Từ Mặc Sơ khom người hôn lên gò má Sở Thần An, ngón tay chậm rãi vuốt ve bờ môi của cậu.

"Cả đêm không ngủ nhỉ, đồ ngốc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play