"Tôi..." Môi trên của Sở
Thần An khẽ run rẩy, sau lưng toát mồ hôi lạnh, sững sờ mấy giây mới hoảng loạn
che giấu, "Tôi, tôi đoán đó."
Sở Thần An nhìn biểu cảm quá mức
bình tĩnh của Từ Mặc Sơ, siết chặt tờ giấy trong tay.
Cậu cứ luôn cảm thấy lòng hoảng hốt
không chân thật.
"Là vậy à..."
Từ Mặc Sơ nhìn chằm chằm vẻ mặt
hoảng loạn của Sở Thần An.
Qua lúc lâu, hắn mới thu hồi tầm
nhìn.
Từ Mặc Sơ không nói gì thêm nữa, chỉ
thu dọn bát đũa phía trước Sở Thần An, đĩa trái cây được đẩy đến trước người
cậu, hắn nói: "Vậy thì cậu đoán sai rồi, người yêu của tôi vẫn chưa
chết."
Sở Thần An giật mình, cậu nhìn Từ
Mặc Sơ.
"Em ấy chỉ rời đi mà thôi,
không phải chết." Hai bàn tay thon dài của Từ Mặc Sơ đan vào nhau, khuỷa
tay chống lên bàn, đáy mắt thành kính nghiêm túc.
Nội tâm Sở Thần An chư bị đâm một
cái.
Hắn vẫn như vậy.
Cố chấp.
Ngoan cố.
"Tôi vẫn luôn chờ em ấy trở
lại, tôi quá nhớ nhung em ấy..." Từ Mặc Sơ nói vẻ suy sút, sau đó nhìn về
phía Sở Thần An, "Em ấy mềm lòng như vậy, sao có thể nỡ để tôi một mình ở
lại đây chứ."
Sở Thần An nghe mà không khỏi sửng
sốt.
Cậu thấy Từ Mặc Sơ ngồi đó chán nản,
ánh mắt ảm đạm mất mác, nhìn có vẻ cô đơn.
Trong con mắt đen kịt của Từ Mặc Sơ
như có ánh sáng đang chuyển động, hắn và đôi mắt linh động lấp lánh của Sở Thần
An đối diện, mất mát nói: "Rõ ràng em ấy từng nói thích tôi..."
Sở Thần An siết chặt góc áo.
Mỗi lần Từ Mặc Sơ nói nhiều hơn một
câu, sẽ khiến nội tâm cậu hổ thẹn hơn một phần.
Cậu không nên trêu chọc tên điên
này.
Không nên tặng hắn đóa hồng xanh đó.
...
"Anh, anh đừng quá đau lòng,
cuộc sống của anh không phải chỉ có cậu ta, anh sẽ gặp được người tốt
hơn..." Sở Thần An nói.
Ánh mắt Từ Mặc Sơ sâu thẳm,
"Nhưng tôi chỉ muốn một mình em ấy ở lại trong cuộc đời của tôi."
Sở Thần An đột nhiên ngước mắt nhìn
Từ Mặc Sơ, sau đó lại hoảng loạn dời tầm mắt về phía khác.
Từ Mặc Sơ: "Cảm ơn cậu đã ăn
hết bát mì này thay người yêu tôi."
Sở Thần An rũ mắt, không nói.
Người nên nói cảm ơn phải là cậu mới
đúng.
Từ Mặc Sơ ngồi đối diện Sở Thần An,
chậm rãi thu dọn đĩa trái cây và bát đũa, ánh mắt vẫn đuổi theo người Sở Thần
An, "Chúng ta chắc là có thể làm bạn nhỉ?"
Có thể do Từ Mặc Sơ thật sự đã nhận
rõ hiện thực rồi.
Cậu nghĩ.
Cậu do dự một lúc, nhìn biểu cảm mất
mát của Từ Mặc Sơ, vẫn mềm lòng gật đầu.
"Vậy thì tốt." Nơi đáy mắt
Từ Mặc Sơ lộ ra sự dịu dàng thoáng qua, "Tủ lạnh nhà tôi vẫn còn rất nhiều
tần ô tươi, qua mấy ngày nữa sẽ hỏng, nếu cậu thích ăn, ngày mai tôi có thể nấu
cho cậu."
"Không cần." Sở Thần An
nuốt một ngụm nước bọt, cậu kiêu ngạo tựa lên lưng ghế, cúi đầu không nhìn về
phía Từ Mặc Sơ, đôi môi bóng nhuận mím lại, "Không phải nói chỉ ăn một lần
này thôi à, huống... huống chi cũng không ngon lắm."
Tần ô.
Nhiều tần ô xanh non như vậy.
Đều sắp hỏng rồi.
Trong lòng Sở Thần An cực kỳ tiếc hận.
"Thôi được rồi, tôi cứ cho rằng
cậu thích ăn." Từ Mặc Sơ nhìn dáng vẻ này của Sở Thần An, đáy mắt không
giấu được ý cười.
Hắn ngồi đó không động đậy, chống
cằm nhìn Sở Thần An, không tính rời đi.
Mấy phút trôi qua.
Sở Thần An khoanh hai tay, như một
con mèo nhỏ dè dặt, hai mắt cảnh giác trừng to hỏi hắn: "Sao anh còn chưa
đi?"
"Ồ, hình như tôi phải đi
rồi." Từ Mặc Sơ bưng khay lên, thu hồi tầm mắt sâu thẳm.
Hắn đứng lên, dịu giọng nhắc nhở Sở
Thần An, "Buổi tối nhớ đóng cửa, bên ngoài rất nguy hiểm, đừng chạy loạn.
Đừng đi lầu 4 và lầu 5, mấy thứ nơi đó không nghe lời như lầu 6 đâu."
Sở Thần An ngơ ngác gật đầu.
Cậu phát hiện giọng điệu của Từ Mặc
Sơ hơi có biến hóa, nhưng cậu không nghĩ ra được kỳ quái ở đâu...
Cậu nhìn bóng lưng Từ Mặc Sơ rời
khỏi cửa, cửa phòng lạch cạch bị đóng lại.
Cậu chợt buông lỏng.
Cậu lại trốn được một kiếp rồi.
...
Từ Mặc Sơ rốt cuộc vào bằng cách nào
chứ?
Sở Thần An không khỏi nghĩ tới vấn
đề này, vò vò đầu tóc rối bời, tựa lên lưng ghế sô pha.
Mà bên ngoài cửa.
Từ Mặc Sơ đứng ngoài cửa, nhìn chằm
chằm cánh cửa đóng chặt hồi lâu, ánh mắt hắn tối tăm, trầm ngâm không nói.
Rõ ràng sợ hãi đến vậy, nhưng cứ
luôn chạy xuống lầu.
Lý do không thể không xuống này rốt
cuộc là gì chứ...
Từ Mặc Sơ quay người bước nhanh về
phía 701.
Hắn dứt khoát xé hết mấy lá bùa dán
trên tường, dây đỏ quấn quanh tạo thành trận đồ cũng rơi rớt đầy đất.
Hắn sắc mặt hung ác, gõ gõ kệ tủ ở
trước cửa phòng mấy cái, "Lâm Kiều Kiều, em ra đây cho anh."
Kiều Kiều trốn trong góc run rẩy, cô
bé chưa từng thấy anh Từ tức giận như vậy.
Xong đời rồi.
Mười con búp bê của cô bé sắp mất
rồi.
Cô bé ôm lấy búp bê cũ, nhỏ giọng
nói, "Anh, anh Từ, anh gọi em làm gì thế..."
"Em nói anh gọi em làm
gì?" Từ Mặc Sơ đưa tay hất rớt bình hoa trên bàn, hắn lạnh lùng nói:
"Có bản lĩnh nhỉ... Lâm Kiều Kiều."
Bình hoa rơi xuống mặt sàn ở sảnh
trước, nó vỡ thành bốn năm mảnh, hoa hồng xanh đáng thương nằm lẫn trong đống
sứ vỡ, một giọt nước trong suốt theo cánh hoa trượt xuống thân hoa.
Kiều Kiều sợ run lên, bĩu môi, búp
bê trong tay rơi xuống góc tường.
Cô bé muốn cáo trạng với anh Trần
An.
Anh Từ lại hung dữ với cô bé.
...
Ban đêm.
Sở Thần An nôn nóng đi tới đi lui
trong phòng khách, đang buồn phiền vì Nhiệm vụ 2.
Nhiệm vụ thêm này khó hơn Nhiệm vụ 1
rất nhiều.
Đối với Sở Thần An còn đang trôi nổi
ở cấp 1 thì đúng là tự tìm đường chết.
Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ
này, vậy điểm tích lũy mấy hôm nay của cậu sẽ bị trừ hết.
Cậu thở dài một hơi, lo âu ngồi xổm
nơi góc sô pha, suy tư tiếp theo phải làm thế nào.
Cậu phải thừa nhận.
Cậu rất ngốc.
Ngốc đến mức mỗi lần làm nhiệm vụ
đều bị Từ Mặc Sơ lừa dối, bị lừa đến cái quần đùi cũng không còn.
Mỗi lần bọn họ xảy ra mâu thuẫn,
người đơn phương khơi mào chiến tranh là cậu, sau đó người khóc lóc cầu xin
vĩnh viễn vẫn là cậu.
...
Cậu dứt khoát mềm người tựa trên sô
pha, buồn ngủ ngáp một cái, vành mắt lập tức hiện ra hơi nước.
Cậu thực sự không nghĩ ra được cách nào
hay, mà mí mắt cứ bắt đầu lười biếng díu cả lại, lông mi như cánh bướm chớp
động, chậm rãi khép lại.
Cậu lại ngủ mất tiêu.
Mu bàn tay thả trên sàn nhà, cẳng
chân thon nhỏ đặt trên tay vịn sô pha, làn da trắng nõn mềm mại nhìn một cái là
không sót gì.
Tư thế ngủ này khiến người khác suy
nghĩ vẩn vơ.
Ánh sáng vàng nhạt trong phòng mờ
tối, một bóng đen đột nhiên che lấy ánh sáng trước người Sở Thần An.
Chăn mỏng bọc lấy thân thể của thiếu
niên, bàn tay nhỏ của cậu được nâng lên, một nụ hôn hạ xuống mu bàn tay của
cậu.
Tia sáng mờ tối và ngọn đèn chồng
lên nhau.
Sở Thần An trong giấc mơ đột nhiên
thấy môi hơi lạnh, kèm theo ẩm ướt không xua đi được.
Cậu mơ thấy mình bị một con sâu mềm
dán lên.
Con sâu rất nặng, cắn từ miệng đến
cổ của cậu, cậu đuổi rất lâu mà vẫn không đuổi đi được, còn làm sâu căn lên cổ
tay của cậu, không né đi được.
Cậu uất ức bật khóc hu hu, nhưng con
sâu vẫn cứ cắn cậu.
Cậu tránh né thế nào cũng không
thoát ra được.
...
Cuối cùng, tiếng kêu gào bén nhọn ngoài
cửa đã đánh thức cậu.
Cậu chợt mở bừng mắt, con sâu đáng
ghét trong mộng không thấy đâu nữa, trên người không hiểu sao lại có thêm một
cái chăn mỏng.
Cậu nhìn chăn mỏng trong tay ngơ
ngác mấy giây.
Đây là.. ở đâu ra?
Rất giống với chăn trong phòng cậu,
nhưng cậu không nhớ mình đi lấy nó lúc nào.
Đoán là bản thân ngủ hồ đồ luôn rồi,
cho nên không có ấn tượng gì.
Cậu cũng không để ý lắm, mang giày
bèn vội vàng đi về phía cửa.
Tiếng la bén nhọn bên ngoài vẫn chưa
dừng, hình như là giọng của Lý Nhã Nhã.
"Á á á! Á á á á á á!" Lý
Nhã Nhã chạy trên hành lang, đầu tóc của cô ta rối loạn bù xù, tay trái bị cắn
mất ba ngón tay.
Máu chảy cả một đường.
702 nằm ngay chính giữa hành lang,
vừa lúc đối diện với cầu thang.
Sở Thần An đứng ở bên trong phòng, nhìn
thấy rất rõ ràng.
Lý Nhã Nhã la hét, nước mắt nước mũi
hòa lẫn, "Á á á á đừng giết tôi, không phải tôi làm mà, là Trương Lương!
Không phải tôi giết cô... á! Tôi sai rồi, đừng giết tôi Tô Vũ, cô... cô đi tìm
Trương Lương đi, là hắn ta giết cô đó á á á! Là hắn ta! Là hắn ta chém tay chân
của cô, là hắn gọi quỷ tới..."
Cô ta hét với hành lang trống rỗng
trước mặt, vẻ mặt như điên như cuồng.
Cô ta quỳ trên mặt đất, không ngừng
dập đầu với không khí tối tăm, dập đến mức trán toàn là máu.
Đột nhiên trong hành lang u tối, một
bóng đen đứng chắn trước mặt Lý Nhã Nhã.
Lý Nhã Nhã bị thô bạo kéo tóc, kéo
đến trước bức tường.
Sở Thần An nheo mắt, thấy bóng dáng
đó rất quen thuộc...
Chợt tròng mắt của cậu co lại, ánh
mắt sợ hãi run rẩy.
Đó không phải là Tô Vũ.
Là Trương Lương!
Trương Lương đứng trong hành lang u
ám, một tay cầm lấy dao gọt hoa quả, một tay bịt lấy miệng của Lý Nhã Nhã,
không để cô phát ra tiếng gào nào nữa.
Một dao, lại một dao...
Lý Nhã Nhã không còn sức lực phát ra
tiếng nữa, phần bụng của cô máu thịt lẫn lộn, mềm oặt như một vũng bùn ngã
xuống hàng lang.
Trương Lương lau lau mặt dao lên
quần áo của Lý Nhã Nhã, đưa lưng về phía cửa căn hộ 702 không thấy rõ vẻ mặt.
Sở Thần An chỉ loáng thoáng nghe
Trương Lương nói với thi thể của Lý Nhã Nhã.
"Cuối cùng cũng dừng rồi, con
đĩ, mấy hôm nay mày ồn chết mất."
"Thực ra tao cũng lười giết
mày, nhưng đáng tiếc chủ nhà nói... người mới chuyển vào chỉ có một tên được
sống."
Sau đó, Trương Lương khom người túm lấy
thi thể Lý Nhã Nhã hờ hững ném xuống dưới lầu...
Sở Thần An đứng ở cửa, bịt lấy
miệng.
Cả người cậu đang run rẩy, sợ hãi
ngồi xổm trên mặt đất.
Tên Trương Lương này quá đáng sợ.