Trong mắt ông già còng lưng lướt qua ánh sáng tối tăm, ông ta che lấy miệng gian nan ho khan hai tiếng, khom người cung kính trả lời, "Đúng... đúng khụ khụ... Nhưng tình huống này cực kỳ ít."

Ông ta vẫn chưa thể nói cho tên điên này Sở Thần An đã trở về.

Sở Thần An vẫn còn tác dụng với ông ta.

Ông ta run sợ nhìn pho tượng mình thờ cúng đã trăm năm, rất sợ Từ Mặc Sơ không vui sẽ đập pho tượng của mình.

Trên mặt ông ta đầy vết đốm li ti màu xám đen, trong lòng rất hận Từ Mặc Sơ.

Nhưng ông ta không dám chọc tên quái vật này.

Đến giờ ông ta vẫn còn nhớ các hộ gia đình từ lầu một tới lầu ba của chung cư chết thế nào.

Từ Mặc Sơ nhướng mày, âm u nhìn ông già.

Hắn cầm lấy giá nến mạ vàng trên bàn lên chơi đùa, lại đổi đề tài, "Nghe nói ông gần đây đi với Cù Cửu rất gần..."

Tay chống gậy của ông già run lẩy bẩy, ông ta lại ho khan hai tiếng, cúi đầu không dám lên tiếng.

"Sao nào, ông cũng muốn giết tôi à?" Tiếng nói Từ Mặc Sơ lẫn thêm ý cười đáng sợ.

Hắn để chiếc giá nến cỡ chừng cái chén này lên lòng bàn tay, tùy tiện hất hất lên trên hai cái.

Ông lão còng lưng thân thể gầy còm chỉ còn xương, mặt lỏng lẻo biến hình, vẻ mặt kinh hoảng, cúi đầu vội vàng nói, "Không dám! Tuyệt đối không dám! Tôi đã tới tuổi này rồi làm sao còn dám ngỗ nghịch với ngài chứ..."

Từ Mặc Sơ nắm lấy giá nến có vẻ nặng ngước mắt nhìn về phía trước, lại nhắm chuẩn pho tượng đang được hương khói lượn lờ xung quanh.

Sắc mặt pho tượng này đen tuyền, hai mắt đỏ ngầu, tướng mạo quỷ dị, mặc một chiếc áo đạo sĩ kỳ dị, một dúm râu tài tới tận cổ áo. Đây là ông tổ tà giáo mà ông già còng lưng theo học thờ cúng.

"Vậy à?" Từ Mặc Sơ cười âm u nói, "Có cũng không sao, dù sao phải thử một lần chứ, nói không chừng có thể giết được tôi đó."

Hắn nói xong thì ném giá nến trong tay về phía pho tượng.

Chỉ nghe ầm một tiếng, trong phòng vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn, khuôn mặt của pho tượng bị đập ra một cái lỗ.

Mấy giọt nến màu đỏ văng lên khắp người pho tượng.

Ông già còng lưng trợn to hai mắt, hai tay run rẩy, đau đớn nhìn pho tượng mình thờ cúng bị hủy.

Khóe miệng Từ Mặc Sơ nhếch lên, quang ảnh cổ quái lay động trên khuôn mặt điển trai hoàn mỹ.

Hắn giống như quỷ sa tăng đến từ địa ngục, là kẻ điên ở chốn trần gian.

"Tin thứ này có tác dụng gì, mạng của ông còn không phải dựa vào hồn của người khác để kéo dài hơi tàn à."

Hắn lướt qua bên người ông già còng lưng, khuôn mặt sắc nét, cười nói với ông già, "Tôi chúc ông sống lâu trăm tuổi... Không, tốt nhất là có thể sống đủ hai trăm tuổi."

Vẻ mặt ông già còng lưng trắng bệch, cây gậy trong tay rơi xuống, ông ta thất thần nhìn về phía pho tượng, nghe bốn chữ "Sống lâu trăm tuổi" thì run sợ kinh hãi che lấy miệng, bắt đầu mất khống chế quỳ trên đất ho khan.

"Khụ! Khụ khụ... Khụ khụ khụ..."

Từ Mặc Sơ thản nhiên đi về phía cửa không thèm quay đầu lại, nói với vẻ uy nghiêm: "Ông già, ông tốt nhất đừng có lừa tôi."

Chờ sau khi Từ Mặc Sơ đi rồi. Ông già còng lưng ho đến mức hai mắt đỏ bừng, ông ta bò tới trước pho tượng, thương tiếc nhặt những mảnh vỡ lên.

"Từ điên... Khụ khụ... hồi đó tôi không nên để cậu sống sót rời khỏi nơi này... khụ khụ quái vật, quái vật..."

Ông ta căm phẫm siết chặt mảnh vỡ, đôi mắt già nua tinh quái toàn là sát ý.

---

Từ Mặc Sơ bước vào hành lang lầu 7, hắn đứng ở chính giữa hành lang, nghiêng người, nhìn về phía 702 với ánh mắt sâu thẳm.

Hắn đứng tại đó rất lâu, nơi đáy mắt giăng đầy sương mù, chỉ lặng lẽ nhìn cánh cửa đó.

...

Qua hồi lâu. Hắn mới cất bước chậm rãi đi về căn hộ 702.

Cửa đang đóng chặt.

Hắn tự nhiên lấy chìa khóa 702 ra, khẽ khàng mở cánh cửa ra.

Phòng khách 702 rất yên tĩnh.

Thấy Sở Thần An đang co người trên một góc sô pha, khoanh chân ngồi trên sô pha để lộ cẳng chân trắng nõn, đang gặm một miếng bánh mì khô khan.

Nhìn từ góc độ bên ngoài cửa, chỉ nhìn thấy được bóng dáng nhỏ gầy của cậu. Quai hàm của cậu phình phình, da thịt toàn thân như thể đang tỏa ra ánh sáng.

Nhìn giống hệt một con mèo nhỏ cô đơn.

Ánh mặt trời lúc chạng vạng mờ nhạt ấm áp, chiếu qua khung cửa sổ cũ kỹ rọi lên sô pha.

Rọi lên gò má của thiếu niên.

Từ Mặc Sơ nhìn tới mức ngẩn ngơ.

Ánh mắt hắn u ám, nhìn bóng dáng thiếu niên một lúc lâu, nhíu mày lặng lẽ rời khỏi cửa căn hộ 702.

Chẳng bao lâu.

Chờ lúc mặt trời xuống núi, ráng chiều màu đỏ rực bắt đầu ảm đạm, hắn vòng trở lại.

Sở Thần An đang ôm bánh mì suy tư.

Cậu đang do dự.

Hôm nay có nên lấy thân mạo hiểm, xuống lầu 4 tìm manh mối thử.

Nhưng người phụ nữ trung niên đó không giống Kiều Kiều, bà ta đã không còn năng lực tư duy suy nghĩ nữa, nếu cậu tùy tiện xuống đó, xác xuất bị nữ quỷ làm thành bữa tối là rất lớn.

Lúc cậu đang suy nghĩ đến phát sầu, khóe mắt liếc thấy bóng dáng Từ Mặc Sơ đột nhiên xuất hiện.

Cậu bị dọa giật nảy mình, bánh mì trong tay rớt lên sô pha, "Anh... anh vào lúc nào vậy?!"

"Vừa nãy." Từ Mặc Sơ đang bưng một cái khay, bên trên có một bát mỳ và một đĩa trái cây.

Hắn đặt bát mì còn tỏa hơi nóng lên chiếc bàn ăn phía bên trái sô pha, sau đó tự nhiên đặt đĩa trái cây xuống. Hắn kéo ghế ngồi xuống trước bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn Sở Thần An, "Mấy hôm nay cậu ăn toàn là bánh mì nhỉ, qua đây ăn bát mì đi, nơi này còn có trái cây nữa."

Sở Thần An căng thẳng cả người, nói: "Không cần."

Tên biến thái này lại muốn làm gì nữa.

"Yên tâm, đừng sợ tôi như vậy, tôi đã nghĩ thông suốt rồi."

Từ Mặc Sơ chống cằm, nét mặt bình tĩnh không một ý cười, hắn dùng ánh mắt sâu xa nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên, "Cậu chỉ là rất giống người yêu của tôi mà thôi, có thể là do tôi quá nhớ em ấy, nên luôn coi cậu thành em ấy... Bát mì này coi như lời xin lỗi cậu, sau khi cậu ăn xong, tôi sẽ không như vậy nữa, cũng sẽ không tới quấy rây cậu nữa."

Sở Thần An bán tín bán nghi nghe hắn nói, nhìn về phía Từ Mặc Sơ.

Từ Mặc Sơ chậm rãi chơi đùa quả dâu tây lớn trên đĩa trái cây, vừa nói: "Bát mì này là thứ người yêu tôi thích ăn nhất trước đây, bên trong có tần ô và thịt ba chỉ tươi... cậu ăn thay em ấy đi, chỉ lần này thôi."

Sở Thần An nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu rất muốn từ chối lời mời của Từ Mặc Sơ.

Nhưng trong bát có tần ô non mềm kìa.

Tần ô...

Tần ô mà cậu thích...

Sở Thần An ngước mắt, đôi mắt đào hoa chớp chớp mấy cái.

Nhìn thấy đôi mắt Từ Mặc Sơ mang theo chút thương tâm, trong đôi mắt là sự ảm đạm và buồn bã.

Cậu bèn mềm lòng.

Hay là cứ ăn một lần đi.

Ăn xong lần này Từ Mặc Sơ sẽ không như vậy nữa.

Cậu tự mình nói.

Sở Thần An nhìn về phía bát mì tỏa hơi nóng, và cả dâu tây, nho tươi trong đĩa trái cây, cậu lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Đôi mắt lấp lánh của cậu sáng ngời.

Cậu đã rất nhiều ngày không được ăn mì tần ô và dâu tây rồi...

Từ Mặc Sơ nhìn dáng vẻ cố nhịn thèm của Sở Thần An, khóe miệng hơi nhếch lên, "Qua đây ăn đi, đợi lát nữa mì sẽ lạnh mất."

Sở Thần An do dự, lề mề tới trước bàn ăn ngồi xuống.

Cậu lạnh mặt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cao ngạo, con ngươi cụp xuống như mèo con, không nhìn Từ Mặc Sơ lấy một cái.

Thực ra tầm mắt của cậu đang nhìn chằm chằm vào bát mì trước người.

"Thử đi, có lẽ cậu cũng sẽ thích." Từ Mặc Sơ đưa đũa cho cậu.

Sở Thần An chần chờ chốc lát, nhận lấy đũa. Cậu cố ý dùng ánh mắt soi mói nhìn về phía mì trong bát, gắp một sợi mì mỡ bò đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Ánh mắt Từ Mặc Sơ dịu dàng, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người cậu, "Thế nào?"

Sở Thần An kiêu ngạo cụp mắt, gắng gượng cho bình luận, "Cũng... cũng bình thường."

Ánh mắt Từ Mặc Sơ nhìn có vẻ hơi mất mác, hắn nói: "Vậy à, xem ra không hợp với khẩu vị của cậu lắm."

Sở Thần An lại múc một muỗng nước dùng, mùi vị nước dùng rất thơm, mặn nhạt vừa vặn.

"Cũng..." Cậu liếc mắt nhìn khuôn mặt mất mát của Từ Mặc Sơ, lại có hơi mềm lòng, "Cũng được, không quá khó ăn."

Thực ra trong lòng cậu đã nở tung pháo hoa quá trời.

Cậu đã rất lâu...

Rất lâu không được ăn mì ngon thế này rồi!

Mấy hôm nay cậu vẫn luôn ăn bánh mì thêm nước lọc, mì tần ô trước mặt như trở thành món ngon mỹ vị.

"Vậy thì ăn nhiều một chút, thử xem tần ô trong mì đi." Từ Mặc Sơ kiên nhẫn nhìn cậu ăn.

Trong mì thả rất nhiều tần ô xanh non, gần như che phủ hết cả mì và thịt.

Sở Thần An trên mặt thì cố làm ra vẻ miễn cưỡng, thực ra trong lòng không kịp chờ đợi gấp lên một cọng tần ô, chậm rãi nhai.

Giòn quá.

Cậu lại gắp thêm hai cọng đưa vào trong miệng.

Mềm quá.

Miếng bánh mì vừa nãy cậu chỉ gặm được có mấy miếng, bây giờ bụng đang đói đến cồn cào.

Sở Thần An thấy Từ Mặc Sơ không lên tiếng, bèn vùi đầu bắt đầu ăn.

Cậu muốn ăn hết toàn bộ tần ô trong bát mì!

Dần dần, cậu ăn đến mức quên đi tất cả.

Hệt như một con thỏ ôm được củ cà rốt, ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi gặm cà rốt.

Từ Mặc Sơ lẳng lặng nhìn cậu, vẫn duy trì tư thế ngồi lúc đầu.

Chờ Sở Thần An ăn mì xong, cậu đang định buông bát đuổi người đi, Từ Mặc Sơ bèn dịu giọng nhắc nhở cậu, "Bên cạnh còn có dâu tây."

Sở Thần An buông bát, do dự liếc nhìn Từ Mặc Sơ một cái, thấy dưới đáy mắt Từ Mặc Sơ toàn là sự ảm đạm và mất mát cam chịu.

Sở Thần An mềm lòng nhón lấy quả dâu tây, căn một ngụm dâu tây.

Ăn đi.

Dù sao đây là lần cuối cùng ăn dâu tây của cậu rồi.

Nước dâu tây đỏ tươi dính trên môi cậu, miệng nhỏ nhai nuốt đóng mở, trơn bóng mê người.

Hai tay Sở Thần An đều cầm dâu tay, ăn đến mức quai hàm phình phình lên, mỗi một ngụm đều ăn phần đầu dâu tay, sau đó sẽ đặt phần đuôi dâu tay về lại trong đĩa.

Mấy thứ này cậu sẽ không ăn.

Từ Mặc Sơ nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, hắn dịu giọng nhắc nhở, "Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn."

Sở Thần An gật đầu, vẫn ăn khá là tự nhiên.

"Cậu nói, người yêu của tôi lúc trước rất ân ái với tôi, tại sao em ấy lại muốn rời khỏi tôi chứ?" Từ Mặc Sơ có vẻ rất suy sút, nhìn về phía Sở Thần An.

Sở Thần An nhai dâu tây ngọt ngào, không thèm suy nghĩ đã trả lời, "Có thể... có thể là cậu ta không thích anh."

"Nếu em ấy từng nói thích tôi thì sao..."

Động tác nhai nuốt của Sở Thần An chợt nghẹn.

Xùy!

Đó là do đêm nào đó anh ôm tôi ngồi trên thảm trải sàn bức ép tôi nói.

Biến thái.

Sở Thần An hung hắn cắn một ngụm dâu tây, có lệ nói: "Đó có thể là do cậu ta có lý do gì đó không thể không đi."

Từ Mặc Sơ trầm mặc.

Hắn chống cằm, rũ mắt, nét mặt chán nản và u ám.

Sở Thần An nhớ tới thân thể còn đang nằm trong phòng băng của mình, chợt nhận ra mình chọt vào miệng vết thương của hắn.

Cậu an ủi Từ Mặc Sơ, "Nè, sinh lão bệnh tử là chuyện thường, anh... anh cũng đừng quá thương tâm, để cậu ta yên tâm nhập thổ đi."

Thực ra cậu cũng không nhẫn tâm nhìn nguyên thân lúc trước của mình vẫn còn nằm trong phòng băng...

Từ Mặc Sơ ngồi thẳng người, chân thành lại sâu xa nhìn về phía Sở Thần An, trầm mặc chốc lát mới nói: "... Cậu nói rất đúng, cảm ơn cậu an ủi tôi."

Hắn rút một tờ giấy, chậm rãi lau đi nước dâu dính bên khóe miệng của Sở Thần An.

Sở Thần An ăn xong rồi, cậu nhận lấy tờ giấy Từ Mặc Sơ đưa qua, "Tôi tự mình lau, tôi ăn xong..."

"Đúng rồi, hình như tôi chưa từng nói người yêu của tôi đã mất." Từ Mặc Sơ cắt ngang lời của Sở Thần An.

Hắn cố làm ra vẻ nghi ngờ hỏi, "Sao cậu biết được vậy?"

Sở Thần An giật mình, thiếu chút nữa bị miếng dâu tây cuối trong miệng làm nghẹn rồi.

Xong đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play