"Tôi nhớ, lúc trước cũng có một
nhóm người vào ở chung cư, trong đó có một số người, rõ ràng biết lầu 6 nguy
hiểm, nhưng vẫn cứ đi..." Từ Mặc Sơ đến gần Sở Thần An, "Streamer
Tiểu An nói thử xem, bọn họ là không sợ chết, hay là có mục đích gì đó mà không
thể không đi nhỉ?"
Giọng nói của hắn thuần hậu, trong
âm điệu khoan thai mang theo ý tra hỏi cực kỳ có cảm giác áp bách.
Sở Thần An nghe mà tim đập nhanh
liên tục.
Từ Mặc Sơ thấy Sở Thần An không nói
gì, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu, "Đúng rồi, người yêu của tôi cũng là
một trong số đó."
Ánh mắt Sở Thần An run lên, chột dạ
rũ mắt.
"Em ấy cũng giống cậu, rõ ràng
rất sợ..." Ánh mắt Từ Mặc Sơ sâu xa để lộ tia sáng, nhìn đôi mắt ửng đỏ
của Sở Thần An, "Nhưng mà em ấy cứ luôn chạy xuống dưới lầu."
Vành tai Sở Thần An căng thẳng ửng
đỏ, nói năng lộn xộn, "Tôi nói rồi, tôi đi xuống là để làm nội dung live
stream... Tôi, tôi muốn đi về."
Cậu nói xong giơ tay định đẩy cánh
tay đang cản đường của Từ Mặc Sơ ra.
"Tiểu quỷ ở lầu 6 rất thích cậu
nhỉ." Từ Mặc Sơ đột nhiên nói.
Tay Sở Thần An chợt ngưng giữa không
trung, căng thẳng đến mức tim đập thỉnh thịch.
Từ Mặc Sơ cúi người nói nhỏ bên tai
Sở Thần An, "Làm sao cậu vào được, rồi lại thế nào có thể sống được đi ra
ngoài chứ?"
"Tôi... tôi không có đi
vào." Sở Thần An nghiêng đầu, con ngươi yếu ớt run run, giọng nói rất mềm,
"Chỉ là đứng nơi cửa nhìn thôi, anh tránh ra, tôi phải đi về."
Từ Mặc Sơ nghiêng người, cười hời
hợt, nhường đường cho Sở Thần An.
Sở Thần An thấy Từ Mặc Sơ nhường
đường, vội tập tễnh bước nhanh về phía hành lang, không thèm đếm xỉa vết thương
nơi chân đã rỉ máu, chạy trối chết như thể phía sau là quái thú.
Từ Mặc Sơ nhìn bóng dáng đã đi xa
của Sở Thần An, ý cười nơi mắt nhạt dần. Hắn mím chặt môi, đôi mắt hung ác nham
hiểm, nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cậu dần biến mất trong tầm nhìn.
Nếu không phải thì chạy làm gì chứ.
Từ Mặc Sơ âm trầm cụp mắt, quay
người đi xuống cầu thang.
...
Sở Thần An trốn về 702.
Rầm một tiếng.
Cậu đóng chặt cửa căn hộ 702, lưng
dựa lên cửa, chậm rãi thả lỏng.
Chờ cậu lấy lại tinh thần thì phát
hiện mùi thối xung quanh đã biến mất.
Chẳng lẽ là Tô Vũ...
Chân Sở Thần An vẫn còn đang run.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng
bệch, trong đôi mắt đào hoa toàn là do dự và sự sợ hãi, cậu chần chờ đứng ở cửa
lúc lâu, mới chậm rãi bước về phía phòng của Tô Vũ.
Cửa két một tiếng bị mở ra.
Ánh sáng mờ tối chiếu vào phòng ngủ
rợn người.
Quả nhiên, thi thể Tô Vũ đã không
thấy đâu.
Ga giường bị máu nhuộm đỏ vẫn còn
đang không ngừng nhỏ máu, trên giường vẫn còn sót lại ít thịt và xương vụn.
Sở Thần An bịt miệng, nhịn không
được nôn khan, vội lảo đảo ra khỏi phòng, đóng chặt cửa phòng.
Cậu mở hết tất cả các cửa sổ trong
phòng khách, bèn thấy cánh cửa sắt cao ba mét bên ngoài chung cư cũ vẫn đứng
sừng sững ở đấy, vây quanh chung cư Hạnh Phúc này kín mít.
Cậu lại bắt đầu lo lắng cho nhiệm vụ
của mình.
Thời hạn nhiệm vụ chỉ có một ngày...
Trong vòng một ngày cậu phải tìm ra
được nguyên nhân chết của chủ hộ sống ở lầu 4. Khó hơn với Nhiệm vụ 1 rất
nhiều.
Cậu nhăn nhíu đôi mày đẹp, bắt đầu
ưu sầu.
Bây giờ 702 chỉ có một mình cậu ở,
vắng vẻ trống rỗng.
Cậu ngồi trên ghế sô pha, đôi mi dài
run run, cơn buồn ngủ kéo đến. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên
sô pha, rất ấm áp.
Có thể là do vừa mới khóc mệt.
Lông mi cậu run rẩy từng chút, chậm
rãi khép mắt, dựa trên sô pha ngủ mất rồi.
...
Chờ lúc cậu tỉnh lại thì đã là ba giờ
chiều.
Bên tai nghe thấy âm thanh của Kiều
Kiều.
Sở Thần An xoa mắt, nhìn về phía góc
phòng khách trống không, dịu giọng nói: "Kiều Kiều, em ở đâu."
"Anh ơi cho anh nè."
Kiều Kiều vui cười, đặt một bông hoa
hồng xanh thanh nhã kiều diễm vào trong tay Sở Thần An.
Sở Thần An ngơ ngác, "Từ đâu ra
vậy?"
"Em trộm được trong phòng anh
Từ đó! Anh Trần An, anh Từ hôm nay tới dọa em, hỏi em tại sao không giết anh...
Hừ, anh Từ xấu quá." Kiều Kiều nói, "Ai bảo anh ấy dọa em, anh ấy dọa
em nên em nhổ hoa của anh ấy, hì hì."
Sở Thần An nắm chặt hoa hồng xanh,
mỉm cười bất đắc dĩ. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cậu bao phủ một lớp sáng trắng
nhạt màu, dịu dàng tươi đẹp.
Kiều Kiều trốn ở góc phòng, nhìn tới
sững người.
Mẹ tương lai của nó đẹp quá.
Em bé mẹ sinh chắc chắn cũng sẽ rất
xinh đẹp.
Nó thích em bé mềm mềm.
Kiều Kiều hưng phấn mặc sức tưởng
tượng về tương lai.
Bật cười hì hì ngây ngô.
Mà Sở Thần An lại cầm đóa hoa hồng
xanh thanh nhã này đờ người.
Đóa hồng xanh này rất đẹp.
Đẹp đến mức Sở Thần An không dám
chạm vào nó nhiều.
Bởi vì điều cậu hối hận nhất chính
là tặng Từ Mặc Sơ một đóa hồng xanh.
Lúc bọn họ vừa mới quen, cũng là vào
một buổi chiều mặt trời chói chang. Lần đó Sở Thần An lần đầu tham gia phó bản
trò chơi, lúc cậu và các đồng bạn đến lầu 7 chung cư, vừa vặn chạm mặt Từ Mặc
Sơ ở hành lang.
Từ Mặc Sơ chú ý tới ánh nhìn của Sở
Thần An, hắn nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhát gan của Sở Thần An, cười tươi rói,
"Là hàng xóm mới tới à, tôi cũng vừa mới chuyển tới."
Đôi mắt của Từ Mặc Sơ quá đẹp, làm
Sở Thần An như muốn chìm sâu vào bên trong.
Trái tim của cậu đập thình thịch,
đối diện với tầm mắt dịu dàng của Từ Mặc Sơ.
Cậu căng thẳng siết lấy góc áo, ánh
mắt ôn nhu rụt rè, ngơ ngác gật đầu.
"Cậu đáng yêu thật đấy." Từ
Mặc Sơ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cậu, ý cười nơi khóe miệng dịu dàng,
khen ngợi từ tận đáy lòng.
Sở Thần An bị Từ Mặc Sơ nhìn mặt
càng đỏ hơn, rũ mắt.
...
Sau đó.
Sở Thần An té bị thương ở chân, nên
bị Từ Mặc Sơ lừa đến nhà ở cùng hắn.
Lúc mới đầu, bọn họ sớm chiều ở
chung vẫn xem như bình thản.
Cậu ngủ ở phòng ngủ phụ cách vách Từ
Mặc Sơ, Từ Mặc Sơ mỗi ngày đều cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Từ Mặc Sơ nâng cẳng thân nhỏ nhắn
của cậu lên, dùng tăm bông nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương của cậu.
Ngón tay cầm tăm bông của hắn thon dài hoàn mỹ, cẩn thẩn tỉ mỉ như đang vẽ từng
nét trên bức tranh sơn dầu.
"Nếu đau thì nói tôi nhé, tôi
sẽ bôi nhẹ lại." Nước thuốc màu nâu bôi lên đầu gối của Sở Thần An, cảm
giác mát lạnh.
Gò má Sở Thần An ửng đỏ, cậu nhìn
khuôn mặt điển trai dịu dàng của Từ Mặc Sơ, có hơi ngại ngùng.
Cậu cúi đầu, giọng nói nhát gan mềm
như bông, "Hay, hay là để tôi tự làm."
"Tôi là bác sĩ, An An, tay nghề
của tôi sẽ chuyên nghiệp hơn em chút..."
Đôi mắt u tối của Từ Mặc Sơ nhìn về
phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Thần An, yết hầu hắn di chuyển, nói: "Huống
chi em còn là người bị thương, sao tôi có thể để em tự mình làm được, phải
không?"
Sở Thần An được hắn dỗ thì sững
người.
Cậu ngoan ngoãn ngồi yên.
Mặc cho Từ Mặc Sơ ôm chân của cậu
chậm rãi bôi thuốc.
Động tác bôi thuốc của Từ Mặc Sơ quá
nhẹ, thậm chí cậu còn không cảm nhận được đau đớn ở chỗ vết thương.
...
Vào ngày 21 bọn họ quen biết nhau.
Trong nhóm khách thuê chung đã có người
bắt đầu hoài nghi Từ Mặc Sơ.
"Tôi tận mắt thấy... hắn... là
hắn giết..."
Một người đàn ông chỉ về phía mặt
của Từ Mặc Sơ, khuôn mặt vặn vẹo, "Mày... mày nhìn tao như vậy làm gì,
đừng tưởng rằng tao sẽ sợ mày... Mọi người đừng để hắn lừa, hắn có nhiều đồng
hồ quý giá như vậy, đâu cần phải tới đây ở? Nói không chừng mấy thứ quỷ quái
dưới lầu đều là do hắn làm ra đó! Mày đồ quái vật!"
Từ Mặc Sơ giơ tay dễ dàng bóp lấy cổ
của gã, bàn tay chậm rãi siết chặt, ánh mắt hung ác lạnh lẽo.
"Khụ khụ... quái... quái
vật..." Người đàn ông bị bóp nghẹt thở, không ngừng phản kháng, "Mày
đồ quái vật không có mẹ sinh."
Ánh mắt Từ Mặc Sơ lạnh lẽo có thể
giết người, hắn mặt không cảm xúc tăng thêm sức lực trên tay.
Sắc mặt người đàn ông đó đỏ bừng,
nhìn có vẻ đã hấp hối.
Bên cạnh có người khuyên can, nhưng
Từ Mặc Sơ vẫn mắt điếc tai ngơ.
Sở Thần An nghe vậy, đi về phía đám
người.
Lúc Từ Mặc Sơ nhìn Sở Thần An đang
đi về phía đám người, hắn đột nhiên buông lỏng tay.
Người đàn ông đó ngã ngồi trên đất
thở dốc.
Hắn khôi phục lại ý cười nhạt, nói:
"Các vị, đừng căng thẳng quá, tôi chỉ đang đùa với gã chút thôi mà. Căn hộ
này là do mẹ để lại cho tôi, bà ấy đã mất mấy năm trước rồi. Sau khi được thừa
kế căn hộ, tôi mới chuyển tới đây. Còn về giết người gì đó mà gã nói? Tôi chưa
từng làm ra."
Lúc đó Sở Thần An đứng tại chỗ, nhìn
khuôn mặt thành thật vô hại của Từ Mặc Sơ.
Là căn hộ của người mẹ đã mất à...
Cậu thấy hắn rất đáng thương.
Chờ lúc bọn họ quay trở lại 703, Từ Mặc
Sơ ngồi trên sô pha, Sở Thần An nhìn hắn dáng vẻ suy sút.
Thế là cậu cầm một đóa hồng xanh,
đưa tới trước mặt Từ Mặc Sơ.
Cậu an ủi Từ Mặc Sơ, "Anh không
phải là người xấu, xấu chính là bọn họ. Đừng thương tâm, bọn họ mới là quái
vật."
Từ Mặc Sơ nhận lấy đóa hồng xanh đó,
vẻ mừng rỡ lộ rõ dưới đáy mắt.
Hắn cẩn thận nắm lấy đóa hồng xanh,
nhẹ giọng nói, "An An... Em thật tốt."
Hắn khẽ đặt hồng xanh bên mũi khẽ
ngửi.
Hắn lại ngước mắt, ánh mắt nóng bỏng
nhìn về phía Sở Thần An, dường như muốn cắn nuốt lấy cậu.
"An An, em sẽ mãi mãi đối tốt
với tôi như vậy, đúng không?"
...
Đêm đó, người đàn ông dám chỉ Từ Mặc
Sơ đã chết.
Chết ở chỗ hành lang gã đứng lúc
sáng. Máu chảy theo hàng hiên, chảy xuống cầu thang...
Vào ngày thứ 29 bọn họ quen biết
nhau.
Từ Mặc Sơ rốt cuộc đã không nhịn
được nữa, hắn dỡ đi lớp ngụy trang, tỏ tình với Sở Thần An.
Sở Thần An bị dọa sợ chỉ muốn chạy,
nhưng cậu còn chưa chạy ra được đến chỗ cầu thang thì đã bị Từ Mặc Sơ chặn
ngang bế về...
"Ngoan, nghe lời, bên ngoài rất
nguy hiểm..."
Từ Mặc Sơ nói, sau đó bế cậu về
phòng ngủ chính ấm áp, dịu dàng dỗ cậu, an ủi cậu, sau đó xoay người khóa cửa
phòng ngủ lại.
...
Đêm hôm đó, nữ quỷ gây ra rối loạn
khá lớn, tiếng rên rỉ và kêu gào của đám người cứ vang lên liên tiếp.
Sở Thần An nhát gan sợ sệt trốn vào
trong tủ quần áo phòng ngủ.
Cậu nghe tiếng rên rỉ ở bên ngoài,
bị dọa co thành một cục, run rẩy không ngừng.
Từ Mặc Sơ ôm cậu từ trong tủ quần áo
tối tăm ra, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nói, "Nghe được không
em yêu, bên ngoài rất nguy hiểm, lần sau còn dám chạy loạn không?"
Sở Thần An bị tiếng gào ở bên ngoài
dọa tới khóc hức hức, cậu sợ mình sẽ rớt xuống bèn nắm chặt lấy áo của Từ Mặc
Sơ.
"Ưm... nhưng... nhưng tôi không
thích anh thật mà."
Từ Mặc Sơ ôm chặt eo nhỏ của cậu,
con ngươi u ám, "Có sao đâu, em có thể chậm rãi thích mà."
"Hức hức hức nhưng... tôi không
muốn." Khóe mắt Sở Thần An ửng đỏ, đáng thương lắc đầu, như một con thú
nhỏ yếu nhược nhưng thái độ kiên định.
Cậu là người chơi, Từ Mặc Sơ là NPC.
Cậu mới không muốn thích NPC đâu.
Từ Mặc Sơ nhìn dáng vẻ đáng yêu của
cậu, nhẹ nhàng giơ tay gạt đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu, mỉm cười nói:
"Vậy tại sao không muốn."