Từ Mặc Sơ thu hồi suy nghĩ.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn về phía Sở
Thần An hai mắt đỏ bừng, ánh mắt khóa chặt trên người cậu, con ngươi tối đen
không rõ.
"Rất đau à?" Từ Mặc Sơ liếc
nhìn khóe mắt ửng đỏ của cậu, "Cậu khóc rồi."
Đôi mắt Sở Thần An rung động.
Cậu ngơ ngác ngước mắt nhìn Từ Mặc
Sơ, lúc cậu nhìn về phía cặp mắt tối đen của hắn, trong nháy mắt đã quên đi đau
đơn.
Trước kia khi lần đầu tiên cậu té
ngã bị thương ở trước mặt Từ Mặc Sơ, Từ Mặc Sơ cũng từng hỏi cậu câu này...
Nhưng cậu nhớ từ sau lần đó, Từ Mặc
Sơ đã bảo vệ cậu rất tốt, dường như không để cậu bị thương nữa.
Từ Mặc Sơ thường xuyên sẽ thân mật
ôm lấy cậu từ phía sau, từ chân đến tay đều kiểm tra hết một lượt. Sau khi kiểm
tra xong không có vết thương, mới vừa hôn lên gò má của cậu, vừa nói: "Hôm
nay An An rất ngoan, không bị thương."
Rồi sau đó, hôn môi cậu không cho
phép cự tuyệt, nóng bỏng điên cuồng đòi lấy.
Cậu khóc đến đáng thương, Từ Mặc Sơ
chỉ lộ vẻ dịu dàng thương tiếc ngoài mặt, khẽ dỗ cậu.
"An An, mãi mãi ở bên cạnh anh
được không, anh quá yêu em, em rời khỏi anh thì anh sẽ điên mất..."
Từ Mặc Sơ vào mỗi đêm khuya sẽ cố
chấp biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.
Từ Mặc Sơ nói.
Hắn sẽ không để cậu bị thương nữa.
Bởi vì mọi thứ trên người cậu đều
thuộc về hắn.
...
Sau đó cậu được Từ Mặc Sơ bảo vệ rất
tốt, thế cho nên lúc này bị thương, khi vừa nhìn thấy Từ Mặc Sơ, lồng ngực cậu
chẳng hiểu sao lại trào dâng sự chua xót và tủi thân.
Có thể là do thói quen nhỉ. Nên cậu
mới có tâm trạng kỳ quái đến vậy, cậu tự an ủi mình.
Sở Thần An dời tầm mắt về phía khác.
Cậu ôm lấy cẳng chân của mình, giơ
một tay nhanh chóng lau đi giọt nước mặt trên mặt, "Không, không
sao."
Giống như chỉ nhìn Từ Mặc Sơ nhiều
thêm một cái, phòng tuyến yếu ớt trong lòng cậu sẽ nhanh chóng bị công phá.
Một luồng sáng trắng nhức mắt chợt
chiếu rọi hành lang u ám, trên hành lang truyền tới tiếng bước chân vội vàng.
Trương Lương bước nhanh về phía hai
người, tay cầm đèn pin, "Thần An, em làm sao vậy?"
Hắn ta đi trên hành lang, lúc ngang
qua cánh cửa căn hộ 702, cố ý dùng đen pin soi một vòng.
Bên trong yên tĩnh như cũ, không
thấy có gì khác thường.
"Em bị thương à!" Hắn ta
lướt qua 702 đi về phía Sở Thần An, cũng ngồi xổm người xuống kiểm tra vết
thương của cậu.
Hắn ta giơ tay muốn chạm vào thì lại
bị Sở Thần An nhanh chóng né tránh.
"Không cần." Sở Thần An
chống tay trên mặt đất, run run chân đứng lên.
Trương Lương hậm hực rút tay về, hắn
ta siết chặt nắm tay, giấu ở sau lưng. Trong con ngươi của hắn ta lướt qua ánh
sáng u ám, lại nhanh chóng khôi phục như thường.
Hắn giơ tay vờ đỡ lấy khuỷa tay Sở
Thần An, đi theo phía sau cậu.
"Thần An, hồi nãy xảy ra chuyện
gì, sao em lại bị ngã vậy?"
Lý Nhã Nhã đi theo sát phía sau
Trương Lương, bộ dáng sợ sệt nhìn bóng tối xung quanh, ánh mắt lạnh lùng trống
rỗng, cũng không lên tiếng.
"Lúc tôi tỉnh ngủ." Sở
Thần An một tay đỡ tường, "Thì nhìn thấy có một nữ quỷ đang ở trong phòng
tôi gặm xương người, lúc chạy ra ngoài không cẩn thận bị té ngã."
Cậu miêu tả lời ít ý nhiều, dùng ý
chí kiên cường để mình đứng vững.
Trương Lương nghe vậy, sắc mặt lập
tức trắng bệch. Hắn ta siết chặt đèn pin, bị dọa trầm mặc một lúc.
"Hồi nãy anh có nhìn sơ qua
rồi, trong phòng không có gì cả... Có thể là đã đi rồi." Trương Lương nói.
"Đừng sợ quá Trần An, vết
thương của em còn đang chảy máu, hay là tới phòng anh xử lý chút nhé?"
"Ừ." Sở Thần An do dự đôi
chút, sau đó vẫn đồng ý. Cậu một tay chống tường, bước đi chậm rãi.
Cậu không muốn quay trở lại căn
phòng bốc mùi tanh tưởi đó nữa.
Ánh đèn ở sau lưng vẫn còn.
Điều này có nghĩa Từ Mặc Sơ còn chưa
đóng cửa, vẫn luôn đứng phía sau nhìn cậu.
Sở Thần An lập tức cảm thấy sau lưng
lạnh lẽo.
Cậu đi đằng trước, Trương Lương theo
sau, run rẩy đi về phía 703 ở phía cuối hành lang.
Cậu từ chối Trương Lương đỡ, tự mình
gian nan ngồi trên sô pha.
"Anh đi tìm thuốc, anh nhớ hẳn
là vẫn còn." Trương Lương rũ mắt, vẻ mặt không rõ, hậm hực nói.
Sở Thần An gật đầu.
Nơi chỗ vết thương của cậu đã bắt
đầu kết một lớp vảy mỏng, cảm giác đau nhức không còn quá dữ dội như hồi nãy.
Cậu cúi người, đang quan sát đầu gối
của mình thì trước bàn đột nhiên xuất hiện một hộp thuốc màu xanh.
Cậu giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy
ống tay áo sơ mi đen của Từ Mặc Sơ.
Từ Mặc Sơ cúi mắt nhìn Sở Thần An,
ánh mắt âm trầm, hắn đặt hộp thuốc xuống, "Bên trong có thuốc."
Hắn nói xong, lại liếc nhìn khóe mắt
ửng đỏ của Sở Thần An một cái, sau đó xoay người rời đi.
Chân Sở Thần An còn tựa trên bàn,
cậu sững người nhìn hộp thuốc quen thuộc trên bàn.
Từ Mặc Sơ vừa mới rời đi, Trương
Lương cũng cầm một đống thuốc ra phòng khách.
Hắn ta nhìn hộp thuốc trên bàn và Sở
Thần An, lại liếc nhìn bóng lưng nơi cửa của Từ Mặc Sơ.
Đáy mắt hắn lướt qua sự lạnh lẽo,
nắm chặt chai thuốc trong tay. Đọc truyện
tại page Mầm Nhỏ Xinh Xinh
...
Sở Thần An tự mình bôi thuốc, cậu
thực sự chịu không nổi sự quan tâm vờ vĩnh của Trương Lương.
Sau khi bôi thuốc xong, cậu ngước
mắt nói: "Hôm nay tôi sẽ ngủ sô pha, hai người ngủ trong phòng đi."
Lý Nhã Nhã túm lấy cánh tay Trương
Lương không buông, trống rỗng tự mình nỉ non với sàn nhà.
"Em ngủ trong phòng anh đi Trần
An, chân của em bị thương mà." Trương Lương cố gắng hất Lý Nhã Nhã đang dây
dưa ra, trong lời nói của hắn ta toàn là vẻ phiền chán, "Đoán chừng cô ta
đã điên rồi, cô ta ngủ ở đâu cũng được..."
Sở Thần An nghe được lời của Trương
Lương thì nhăn mày.
Lúc này cậu cảm thấy Trương Lương
mới là cái tên nguy hiểm nhất.
Dịu dàng và săn sóc chỉ là ngụy
trang.
Lòng dạ người này cất chứa vô số
lạnh lùng và âm u.
Lý Nhã Nhã như thuốc cao bôi da chó
dán trên người Trương Lương, "Em không! Em muốn ngủ với anh! Hôm qua cũng
ngủ cùng nhau mà!"
Trương Lương đẩy Lý Nhã Nhã:
"Câm miệng! Cô, cô đừng nói bậy bạ..."
Sở Thần An không muốn nghe nữa, cậu
đứng lên, tự mình đi về phía phòng ngủ phụ của 703, "Vậy tôi ngủ ở phòng
ngủ phụ, phòng ngủ chính cho hai người. Ngày mai tôi sẽ trở về bên kia ở."
Trương Lương: "..."
...
Buổi sáng tầm 7 giờ, Sở Thần An tỉnh
dậy.
Cậu thức dậy trong cơn đau đớn âm ỉ,
cong chân, vết thương trên đầu gối sẽ bị kéo theo.
Cậu hít một ngụm khí lạnh, mơ màng
bò dậy rửa mặt.
Cửa phòng ngủ chính của Trương Lương
vẫn còn đóng, đoán Lý Nhã Nhã cũng ở bên trong.
Cậu không rảnh đi chú ý xem quan hệ
phức tạp lúc trước của bọn họ với Tô Vũ. Cậu ăn qua loa miếng bánh mì, sau đó
đi về phía cửa.
Cậu tính đi lầu 6 xem thử.
Thời hạn của Nhiệm vụ 1 là đêm nay.
Thời gian còn lại không còn nhiều.
...
Sở Thần An bước nhanh tới cửa nhà
Kiều Kiều, lấy ra chìa khóa vặn một vòng, cửa lạch cạch một tiếng bị mở ra.
Cậu đẩy mở cửa, lặng yên đi về phía
phòng khách.
Bên trong u ám yên tĩnh, cậu nhìn
quanh một vòng, quay người đi ra đằng sau phía kệ gỗ chạm hoa ở phòng khách.
Cậu nhớ chỉ còn nơi này là chưa tìm
kiếm.
Bước chân cậu rất nhẹ, động tác chậm
chạp khá gian nan. Bởi vì chỉ cần động tác của cậu hơi lớn, vết thương kết vảy
nơi đầu gối sẽ bị kéo theo dẫn đến nứt ra.
Lúc cậu ngồi xổm người xuống, đèn
chính trong phòng khách đột nhiên bừng sáng.
Cửa phòng ngủ phụ mở ra, đèn lưu ly
đá quý treo lục lạc bên trong cũng bắt đầu xoay chuyển.
"Đing đang... đing
đang..."
Sở Thần An bị tiếng vang thình lình
này dọa giật mình, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng khách.
Cậu nghe thấy được giọng trẻ con của
Kiều Kiều vang lên trong phòng, "Chào buổi sáng anh Trần An! Anh tới tìm
em chơi à ~"
"Anh Từ không cho em ra ngoài,
hừ, đã hai ngày em không gặp anh rồi." Âm thanh u oán của cô bé lẫn theo
chút tủi thân, cô bé kinh sợ nói: "Anh lại bị thương rồi à! Có phải đau
lắm không hức hức hức, anh đáng thương quá đi..."
Tiếng khóc của con nhóc ngốc nghếch
này triền miên u oán, như thể đang khóc tang cho cậu vậy.
Sở Thần An cúi người tìm kiếm xung
quanh kệ gỗ, vừa nhẹ giọng nói: "Anh không đau Kiều Kiều à, em đừng khóc
nữa."
Lửa lớn là từ phòng ngủ chính lan
đến phòng khách, lúc đến kệ gỗ thì thế lửa đã không còn mạnh như phòng ngủ
chính.
Tuy kệ gỗ bị đốt đến đen xì, nhưng
đồ cổ đông tây phương trên kệ gỗ chạm hoa vẫn có thể nhìn ra được hình dạng.
Cậu tìm từng từng vật trên kệ đồ cổ
phương Tây, từ chén lưu ly đến đồ trang trí khắc hoa ở phía cuối cùng đều không
tìm thấy gì.
Cậu gấp đến độ thở dài, sau đó xoay
người đi về phía kệ đặt đồ cổ phương Đông.
Sở Thần An cúi người, lật tìm giữa
đống giấy và bút mực.
Nếu Kiều Kiều tự tay giết hại cha mẹ
của mình, vậy thì cô bé ấy sao lại chết chứ?
Điểm đột phá có lẽ nằm ở nguyên nhân
Kiều Kiều giết hại cha mẹ của mình.
"Anh đang tìm gì vậy?"
Kiều Kiều ôm búp bê, ngoan ngoãn nói: "Em có thể tìm giúp anh."
Sở Thần An tìm cả mấy hàng vẫn không
thu hoạch được gì.
Cậu mệt đến mức trán lấm tấm đầy
những giọt mồ hôi, cảm thấy bất đắc dĩ.
Cậu đành phải hòi Kiều Kiều.
"Kiều Kiều, em có thể nói cho anh...
tại sao em lại đối xử với cha mẹ của mình như vậy không?"
Kiều Kiều trầm mặc một lúc, tiếp đó
cười đùa, nói: "Bọn họ không phải cha mẹ của em, em ghét bọn họ."
Sở Thần An hỏi, "Tại sao lại
chán ghét bọn họ?"
"Không có tại sao cả, chỉ là
chán ghét thôi."
Kiều Kiều ôm sát búp bê, sau đó vẫn
nghiêm túc trả lời vấn đề của Sở Thần An, "Bọn họ không tốt như anh, anh
Trần An mới là người đối xử với em tốt nhất!"
Đối xử với cô bé không tốt?
Sở Thần An thử thăm dò, "Bọn...
bọn họ đánh em à?"
"Đúng! Bọn họ luôn đánh em,
đánh đến mức cả người em rất đau, chảy rất nhiều máu, còn không cho em đi
học..." Kiều Kiều uất ức nói, "Anh Từ còn chưa từng đánh em, anh ơi
em không phải là đứa trẻ hư mà, tại sao bọn họ lại đánh em chứ?"
"Anh biết mà, Kiều Kiều của chúng
ta vẫn luôn là đứa trẻ ngoan. Bởi vì bọn họ là đồ khốn khiếp, Kiều Kiều của
chúng ta mới không phải, Kiều Kiều vẫn luôn là đứa trẻ ngoan." Sở Thần An
nghe xong rất đau lòng, cậu dịu dàng an ủi cô bé.
Kiều Kiều lúng túng bật khóc, được
cậu an ủi thì thấy càng tủi thân hơn, "Hức hức anh ơi... anh tốt quá...
Anh mau kết hôn với anh Từ đi, có được không?"
"Em nói gì cơ?"
"Anh kết hôn với anh Từ xong
rồi thì có thể sinh em bé, sinh em bé xong thì anh sẽ không muốn đi nữa, như
vậy thì anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em và anh Từ!"
Sở Thần An nghe mà sững cả sờ.
Kiều Kiều ngừng khóc, bắt đầu trông
mong tương lai tốt đẹp, "Hức hức hức, em không thích người mẹ xấu đó đâu,
anh làm mẹ của em đi! Anh Từ làm cha của em, em bé sẽ làm em trai hoặc là em gái
của em, em thích em gái hơn..."
Sở Thần An giật giật khóe miệng.
Chẳng biết đứa nhỏ ngốc này nghe
được mấy thứ không đứng đắn này ở đâu nữa.
Cậu là con trai mà...
Sao có thể sinh em bé được.
"Chuyện... chuyện này không vội
đâu Kiều Kiều...
Tai Sở Thần An ửng đỏ, thử dời đề
tài, "Em nói cho anh biết, sao em lại qua đời vậy?"
Kiều Kiều nói cha mẹ đối xử với cô
bé không tốt.
Chẳng lẽ bị bọn họ ngược đãi đến
chết?
Hơn nữa, Kiều Kiều còn có thể hành
hạ hai người trưởng thành đến chết, vậy chứng tỏ lúc ấy cô bé không còn là một
đứa nhóc 7 8 tuổi bình thường nữa.