Từ Mặc Sơ thu hồi suy nghĩ.

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn về phía Sở Thần An hai mắt đỏ bừng, ánh mắt khóa chặt trên người cậu, con ngươi tối đen không rõ.

"Rất đau à?" Từ Mặc Sơ liếc nhìn khóe mắt ửng đỏ của cậu, "Cậu khóc rồi."

Đôi mắt Sở Thần An rung động.

Cậu ngơ ngác ngước mắt nhìn Từ Mặc Sơ, lúc cậu nhìn về phía cặp mắt tối đen của hắn, trong nháy mắt đã quên đi đau đơn.

Trước kia khi lần đầu tiên cậu té ngã bị thương ở trước mặt Từ Mặc Sơ, Từ Mặc Sơ cũng từng hỏi cậu câu này...

Nhưng cậu nhớ từ sau lần đó, Từ Mặc Sơ đã bảo vệ cậu rất tốt, dường như không để cậu bị thương nữa.

Từ Mặc Sơ thường xuyên sẽ thân mật ôm lấy cậu từ phía sau, từ chân đến tay đều kiểm tra hết một lượt. Sau khi kiểm tra xong không có vết thương, mới vừa hôn lên gò má của cậu, vừa nói: "Hôm nay An An rất ngoan, không bị thương."

Rồi sau đó, hôn môi cậu không cho phép cự tuyệt, nóng bỏng điên cuồng đòi lấy.

Cậu khóc đến đáng thương, Từ Mặc Sơ chỉ lộ vẻ dịu dàng thương tiếc ngoài mặt, khẽ dỗ cậu.

"An An, mãi mãi ở bên cạnh anh được không, anh quá yêu em, em rời khỏi anh thì anh sẽ điên mất..."

Từ Mặc Sơ vào mỗi đêm khuya sẽ cố chấp biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.

Từ Mặc Sơ nói.

Hắn sẽ không để cậu bị thương nữa.

Bởi vì mọi thứ trên người cậu đều thuộc về hắn.

...

Sau đó cậu được Từ Mặc Sơ bảo vệ rất tốt, thế cho nên lúc này bị thương, khi vừa nhìn thấy Từ Mặc Sơ, lồng ngực cậu chẳng hiểu sao lại trào dâng sự chua xót và tủi thân.

Có thể là do thói quen nhỉ. Nên cậu mới có tâm trạng kỳ quái đến vậy, cậu tự an ủi mình.

Sở Thần An dời tầm mắt về phía khác.

Cậu ôm lấy cẳng chân của mình, giơ một tay nhanh chóng lau đi giọt nước mặt trên mặt, "Không, không sao."

Giống như chỉ nhìn Từ Mặc Sơ nhiều thêm một cái, phòng tuyến yếu ớt trong lòng cậu sẽ nhanh chóng bị công phá.

Một luồng sáng trắng nhức mắt chợt chiếu rọi hành lang u ám, trên hành lang truyền tới tiếng bước chân vội vàng.

Trương Lương bước nhanh về phía hai người, tay cầm đèn pin, "Thần An, em làm sao vậy?"

Hắn ta đi trên hành lang, lúc ngang qua cánh cửa căn hộ 702, cố ý dùng đen pin soi một vòng.

Bên trong yên tĩnh như cũ, không thấy có gì khác thường.

"Em bị thương à!" Hắn ta lướt qua 702 đi về phía Sở Thần An, cũng ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương của cậu.

Hắn ta giơ tay muốn chạm vào thì lại bị Sở Thần An nhanh chóng né tránh.

"Không cần." Sở Thần An chống tay trên mặt đất, run run chân đứng lên.

Trương Lương hậm hực rút tay về, hắn ta siết chặt nắm tay, giấu ở sau lưng. Trong con ngươi của hắn ta lướt qua ánh sáng u ám, lại nhanh chóng khôi phục như thường.

Hắn giơ tay vờ đỡ lấy khuỷa tay Sở Thần An, đi theo phía sau cậu.

"Thần An, hồi nãy xảy ra chuyện gì, sao em lại bị ngã vậy?"

Lý Nhã Nhã đi theo sát phía sau Trương Lương, bộ dáng sợ sệt nhìn bóng tối xung quanh, ánh mắt lạnh lùng trống rỗng, cũng không lên tiếng.

"Lúc tôi tỉnh ngủ." Sở Thần An một tay đỡ tường, "Thì nhìn thấy có một nữ quỷ đang ở trong phòng tôi gặm xương người, lúc chạy ra ngoài không cẩn thận bị té ngã."

Cậu miêu tả lời ít ý nhiều, dùng ý chí kiên cường để mình đứng vững.

Trương Lương nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch. Hắn ta siết chặt đèn pin, bị dọa trầm mặc một lúc.

"Hồi nãy anh có nhìn sơ qua rồi, trong phòng không có gì cả... Có thể là đã đi rồi." Trương Lương nói.

"Đừng sợ quá Trần An, vết thương của em còn đang chảy máu, hay là tới phòng anh xử lý chút nhé?"

"Ừ." Sở Thần An do dự đôi chút, sau đó vẫn đồng ý. Cậu một tay chống tường, bước đi chậm rãi.

Cậu không muốn quay trở lại căn phòng bốc mùi tanh tưởi đó nữa.

Ánh đèn ở sau lưng vẫn còn.

Điều này có nghĩa Từ Mặc Sơ còn chưa đóng cửa, vẫn luôn đứng phía sau nhìn cậu.

Sở Thần An lập tức cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Cậu đi đằng trước, Trương Lương theo sau, run rẩy đi về phía 703 ở phía cuối hành lang.

Cậu từ chối Trương Lương đỡ, tự mình gian nan ngồi trên sô pha.

"Anh đi tìm thuốc, anh nhớ hẳn là vẫn còn." Trương Lương rũ mắt, vẻ mặt không rõ, hậm hực nói.

Sở Thần An gật đầu.

Nơi chỗ vết thương của cậu đã bắt đầu kết một lớp vảy mỏng, cảm giác đau nhức không còn quá dữ dội như hồi nãy.

Cậu cúi người, đang quan sát đầu gối của mình thì trước bàn đột nhiên xuất hiện một hộp thuốc màu xanh.

Cậu giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy ống tay áo sơ mi đen của Từ Mặc Sơ.

Từ Mặc Sơ cúi mắt nhìn Sở Thần An, ánh mắt âm trầm, hắn đặt hộp thuốc xuống, "Bên trong có thuốc."

Hắn nói xong, lại liếc nhìn khóe mắt ửng đỏ của Sở Thần An một cái, sau đó xoay người rời đi.

Chân Sở Thần An còn tựa trên bàn, cậu sững người nhìn hộp thuốc quen thuộc trên bàn.

Từ Mặc Sơ vừa mới rời đi, Trương Lương cũng cầm một đống thuốc ra phòng khách.

Hắn ta nhìn hộp thuốc trên bàn và Sở Thần An, lại liếc nhìn bóng lưng nơi cửa của Từ Mặc Sơ.

Đáy mắt hắn lướt qua sự lạnh lẽo, nắm chặt chai thuốc trong tay. Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh Xinh

...

Sở Thần An tự mình bôi thuốc, cậu thực sự chịu không nổi sự quan tâm vờ vĩnh của Trương Lương.

Sau khi bôi thuốc xong, cậu ngước mắt nói: "Hôm nay tôi sẽ ngủ sô pha, hai người ngủ trong phòng đi."

Lý Nhã Nhã túm lấy cánh tay Trương Lương không buông, trống rỗng tự mình nỉ non với sàn nhà.

"Em ngủ trong phòng anh đi Trần An, chân của em bị thương mà." Trương Lương cố gắng hất Lý Nhã Nhã đang dây dưa ra, trong lời nói của hắn ta toàn là vẻ phiền chán, "Đoán chừng cô ta đã điên rồi, cô ta ngủ ở đâu cũng được..."

Sở Thần An nghe được lời của Trương Lương thì nhăn mày.

Lúc này cậu cảm thấy Trương Lương mới là cái tên nguy hiểm nhất.

Dịu dàng và săn sóc chỉ là ngụy trang.

Lòng dạ người này cất chứa vô số lạnh lùng và âm u.

Lý Nhã Nhã như thuốc cao bôi da chó dán trên người Trương Lương, "Em không! Em muốn ngủ với anh! Hôm qua cũng ngủ cùng nhau mà!"

Trương Lương đẩy Lý Nhã Nhã: "Câm miệng! Cô, cô đừng nói bậy bạ..."

Sở Thần An không muốn nghe nữa, cậu đứng lên, tự mình đi về phía phòng ngủ phụ của 703, "Vậy tôi ngủ ở phòng ngủ phụ, phòng ngủ chính cho hai người. Ngày mai tôi sẽ trở về bên kia ở."

Trương Lương: "..."

...

Buổi sáng tầm 7 giờ, Sở Thần An tỉnh dậy.

Cậu thức dậy trong cơn đau đớn âm ỉ, cong chân, vết thương trên đầu gối sẽ bị kéo theo.

Cậu hít một ngụm khí lạnh, mơ màng bò dậy rửa mặt.

Cửa phòng ngủ chính của Trương Lương vẫn còn đóng, đoán Lý Nhã Nhã cũng ở bên trong.

Cậu không rảnh đi chú ý xem quan hệ phức tạp lúc trước của bọn họ với Tô Vũ. Cậu ăn qua loa miếng bánh mì, sau đó đi về phía cửa.

Cậu tính đi lầu 6 xem thử.

Thời hạn của Nhiệm vụ 1 là đêm nay.

Thời gian còn lại không còn nhiều.

...

Sở Thần An bước nhanh tới cửa nhà Kiều Kiều, lấy ra chìa khóa vặn một vòng, cửa lạch cạch một tiếng bị mở ra.

Cậu đẩy mở cửa, lặng yên đi về phía phòng khách.

Bên trong u ám yên tĩnh, cậu nhìn quanh một vòng, quay người đi ra đằng sau phía kệ gỗ chạm hoa ở phòng khách.

Cậu nhớ chỉ còn nơi này là chưa tìm kiếm.

Bước chân cậu rất nhẹ, động tác chậm chạp khá gian nan. Bởi vì chỉ cần động tác của cậu hơi lớn, vết thương kết vảy nơi đầu gối sẽ bị kéo theo dẫn đến nứt ra.

Lúc cậu ngồi xổm người xuống, đèn chính trong phòng khách đột nhiên bừng sáng.

Cửa phòng ngủ phụ mở ra, đèn lưu ly đá quý treo lục lạc bên trong cũng bắt đầu xoay chuyển.

"Đing đang... đing đang..."

Sở Thần An bị tiếng vang thình lình này dọa giật mình, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng khách.

Cậu nghe thấy được giọng trẻ con của Kiều Kiều vang lên trong phòng, "Chào buổi sáng anh Trần An! Anh tới tìm em chơi à ~"

"Anh Từ không cho em ra ngoài, hừ, đã hai ngày em không gặp anh rồi." Âm thanh u oán của cô bé lẫn theo chút tủi thân, cô bé kinh sợ nói: "Anh lại bị thương rồi à! Có phải đau lắm không hức hức hức, anh đáng thương quá đi..."

Tiếng khóc của con nhóc ngốc nghếch này triền miên u oán, như thể đang khóc tang cho cậu vậy.

Sở Thần An cúi người tìm kiếm xung quanh kệ gỗ, vừa nhẹ giọng nói: "Anh không đau Kiều Kiều à, em đừng khóc nữa."

Lửa lớn là từ phòng ngủ chính lan đến phòng khách, lúc đến kệ gỗ thì thế lửa đã không còn mạnh như phòng ngủ chính.

Tuy kệ gỗ bị đốt đến đen xì, nhưng đồ cổ đông tây phương trên kệ gỗ chạm hoa vẫn có thể nhìn ra được hình dạng.

Cậu tìm từng từng vật trên kệ đồ cổ phương Tây, từ chén lưu ly đến đồ trang trí khắc hoa ở phía cuối cùng đều không tìm thấy gì.

Cậu gấp đến độ thở dài, sau đó xoay người đi về phía kệ đặt đồ cổ phương Đông.

Sở Thần An cúi người, lật tìm giữa đống giấy và bút mực.

Nếu Kiều Kiều tự tay giết hại cha mẹ của mình, vậy thì cô bé ấy sao lại chết chứ?

Điểm đột phá có lẽ nằm ở nguyên nhân Kiều Kiều giết hại cha mẹ của mình.

"Anh đang tìm gì vậy?" Kiều Kiều ôm búp bê, ngoan ngoãn nói: "Em có thể tìm giúp anh."

Sở Thần An tìm cả mấy hàng vẫn không thu hoạch được gì.

Cậu mệt đến mức trán lấm tấm đầy những giọt mồ hôi, cảm thấy bất đắc dĩ.

Cậu đành phải hòi Kiều Kiều.

"Kiều Kiều, em có thể nói cho anh... tại sao em lại đối xử với cha mẹ của mình như vậy không?"

Kiều Kiều trầm mặc một lúc, tiếp đó cười đùa, nói: "Bọn họ không phải cha mẹ của em, em ghét bọn họ."

Sở Thần An hỏi, "Tại sao lại chán ghét bọn họ?"

"Không có tại sao cả, chỉ là chán ghét thôi."

Kiều Kiều ôm sát búp bê, sau đó vẫn nghiêm túc trả lời vấn đề của Sở Thần An, "Bọn họ không tốt như anh, anh Trần An mới là người đối xử với em tốt nhất!"

Đối xử với cô bé không tốt?

Sở Thần An thử thăm dò, "Bọn... bọn họ đánh em à?"

"Đúng! Bọn họ luôn đánh em, đánh đến mức cả người em rất đau, chảy rất nhiều máu, còn không cho em đi học..." Kiều Kiều uất ức nói, "Anh Từ còn chưa từng đánh em, anh ơi em không phải là đứa trẻ hư mà, tại sao bọn họ lại đánh em chứ?"

"Anh biết mà, Kiều Kiều của chúng ta vẫn luôn là đứa trẻ ngoan. Bởi vì bọn họ là đồ khốn khiếp, Kiều Kiều của chúng ta mới không phải, Kiều Kiều vẫn luôn là đứa trẻ ngoan." Sở Thần An nghe xong rất đau lòng, cậu dịu dàng an ủi cô bé.

Kiều Kiều lúng túng bật khóc, được cậu an ủi thì thấy càng tủi thân hơn, "Hức hức anh ơi... anh tốt quá... Anh mau kết hôn với anh Từ đi, có được không?"

"Em nói gì cơ?"

"Anh kết hôn với anh Từ xong rồi thì có thể sinh em bé, sinh em bé xong thì anh sẽ không muốn đi nữa, như vậy thì anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em và anh Từ!"

Sở Thần An nghe mà sững cả sờ.

Kiều Kiều ngừng khóc, bắt đầu trông mong tương lai tốt đẹp, "Hức hức hức, em không thích người mẹ xấu đó đâu, anh làm mẹ của em đi! Anh Từ làm cha của em, em bé sẽ làm em trai hoặc là em gái của em, em thích em gái hơn..."

Sở Thần An giật giật khóe miệng.

Chẳng biết đứa nhỏ ngốc này nghe được mấy thứ không đứng đắn này ở đâu nữa.

Cậu là con trai mà...

Sao có thể sinh em bé được.

"Chuyện... chuyện này không vội đâu Kiều Kiều...

Tai Sở Thần An ửng đỏ, thử dời đề tài, "Em nói cho anh biết, sao em lại qua đời vậy?"

Kiều Kiều nói cha mẹ đối xử với cô bé không tốt.

Chẳng lẽ bị bọn họ ngược đãi đến chết?

Hơn nữa, Kiều Kiều còn có thể hành hạ hai người trưởng thành đến chết, vậy chứng tỏ lúc ấy cô bé không còn là một đứa nhóc 7 8 tuổi bình thường nữa.

Cô bé có thể... sau khi chết biến thành oán quỷ tới tìm cha mẹ báo thù?

Sở Thần An nghĩ.

Cậu nghe Kiều Kiều cười nói, "Anh ngốc quá, anh đã hỏi rất nhiều lần rồi, em quên thật rồi mà."

Sở Thần An nói : "Ồ, đúng vậy, anh ngốc quá."

Kiều Kiều lại lắc lư búp bê của mình. Nghịch ngợm cười nói, "Anh ơi, trò chơi của chúng ta lúc nào thì kết thúc vậy?"

Sở Thần An: "Hả?"

"Búp bê mới của em còn ở chỗ anh Từ nè! Anh phải giúp em cướp về lại đó."

"Được, anh sẽ giúp em lấy lại..."

Cậu thấy thăm dò không có kết quả, than nhỏ một câu, đành phải quay người tiếp tục tìm kiếm trên kệ.

"À! Em muốn giữ lại búp bê mới anh làm cho em để cho em gái! Anh Từ chắc sẽ mua rất nhiều váy công chúa xinh đẹp cho em ấy, hì, tốt quá..." Kiều Kiều nói.

Cậu đang cúi người trước kệ gỗ tìm kiếm dãy đầu tiên ở hàng cuối cùng, lật bức tranh bị đè bên dưới nghiên mực.

Nghe được ý nghĩ kỳ lạ trong lời nói của Kiều Kiều, động tác nơi tay chợt không ổn, khuỷa tay không cẩn thận đánh lên bình sứ Thanh Hoa bên cạnh.

Bình sứ Thanh Hoa đó lắc lư mấy cái rồi chợt rơi đổ xuống mặt đất.

"Choang..."

Bình sứ Thanh Hoa bị vỡ tan tành.

Sở Thần An lùi về sau mấy bước.

Cậu nhìn mảnh sứ vỡ thảm không nỡ nhìn, "Xin lỗi Kiều Kiều, anh không cố ý đâu."

"Không sao, tại sao anh lại xin lỗi chứ, anh thích chơi đập bình à?" Kiều Kiều nói, "Bên trên còn có rất nhiều bình sứ đó! Anh có thể cầm đập hết, hì hì."

Sở Thần An vội lắc đầu.

Đồ sứ nhìn có vẻ cực kỳ đắt tiền.

Cậu gian nan ngồi xổm người xuống, thu dọn mảnh sứ vỡ.

Lúc cậu thu dọn một mảnh sứ, tay chợt ngưng lại.

Trong bình có giấu một tờ giấy cũ ố vàng!

Tờ giấy đó được gấp thành hình vuông, bên trên dính vài giọt máu khô màu đen.

Sở Thần An vội giơ tay nhặt tờ giấy trong đống sứ vỡ lên, phủi phủi bụi băm bên trên. Cậu chậm rãi mở tờ giấy ra.

Đôi mặt cậu trợn to, bàn tay cầm tờ giấy bắt đầu run rẩy.

Đây...

Đây là một bức tranh.

Cô bé trong tranh con mắt đang chảy máu đỏ, làn váy rách nát tả tơi...

Trên tay, trên chân, trên mặt đều bị tô màu đỏ.

Cô bé trong tranh chắc hẳn từ đầu đến chân đều có vết thương.

Xung quanh cô bé là một màu đen tuyền.

Búp bê bên cạnh bị cắt nát, đáng thương bị vứt trong bóng tối.

 

Một bàn tay lớn màu đen bao phủ trên người cô bé.

Bắp đùi giăng đầy những nét vẽ màu đỏ, chắc là đùi của cô bé đang chảy máu.

Nét vẽ của bức tranh này hời hợt ngây ngô, chắc là do một đứa bé tuổi không lớn vẽ.

Có lẽ.

Đây chính là bức tự họa của cô nhóc kia.

Nhìn một lúc lâu, vành mắt Sở Thần An không khỏi phiếm hồng, đáy lòng dâng lên sự chua xót và tiếc thương vô tận.

Ánh mắt cậu bịt kín một lớp sương mù dày đặc.

Trong chớp mắt, ba bốn giọt nước mắt nhỏ giọt lên tờ giấy ố vàng cũ. Rơi lên con mắt đang chảy máu của cô bé.

Cậu không quan tâm tới vết thương trên đầu gối, quỳ trên sàn nhà không tiếng động rơi lệ. Cậu siết chặt góc tờ giấy ố vàng.

Cậu không nên hỏi.

Sao cậu có thể lặp đi lặp lại bóc miệng vết sẹo của em ấy chứ...

Cậu thật quá đáng.

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu:

[Độ hoàn thành Nhiệm vụ 1: 90%]

[Nhiệm vụ sắp hoàn thành, xin cố gắng hơn nữa ~]

"Tại sao anh Trần An lại khóc?" Kiều Kiều nhét búp bê vào trong tay Sở Thần An, "Anh đừng khóc nhè nữa, cho anh búp bê nè, đừng đau lòng nữa nhé."

Ánh mắt Sở Thần An mơ hồ, cậu giơ tay gạt đi nước mắt trên mặt, dịu dàng mỉm cười, cầm lấy búp bê nói: "Được, anh không khóc."

"Kiều Kiều." Cậu nhìn xung quanh phòng khách.

Kiều Kiều: "Sao vậy anh?"

"Em có thể ra đây chút không?" Vành mắt Sở Thần An ửng đỏ, cậu gian nan nghẹn ngào, "Anh muốn nhìn em."

Thực ra trong trò chơi lần trước cậu đã từng nhìn thấy mặt Kiều Kiều một lần.

Đó là vào một đêm khuya, trên mặt cô bé toàn là sắc đỏ máu, một con mắt không thấy đâu, hốc mắt trống rỗng đang không ngừng chảy máu.

Nhưng lần đó ánh sáng quá mờ, chỉ dựa vào ấn tượng hoàn toàn không phân tích ra được nguyên nhân chết của cô bé.

"Không muốn." Kiều Kiều do dự nói, cô bé bĩu môi, "Em... em trông không đẹp, anh sẽ ghét bỏ em mất."

"Sẽ không đâu Kiều Kiều." Sở Thần An dịu giọng nói, nước mắt đang tích tụ nơi khóe mắt, "Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ ghét bỏ em, em vĩnh viễn đều là cô bé xinh đẹp nhất. Anh muốn ôm em, em không muốn ra đây ôm anh sao?"

Kiều Kiều giống như bị thuyết phục.

Nó rất muốn ôm anh trai.

Anh ấy lại nói muốn ôm mình kìa.

Người mẹ xấu xa lúc trước của cô bé còn chưa từng ôm lấy nó.

Chợt đèn từ phòng khách đến phòng ngủ phụ đều phụt tắt.

Trong phòng trở lại một màu tối đen, giọng nói u ám của cô bé truyền tới bên tai.

Sở Thần An nhìn thấy một bóng đen nhỏ xinh.

Đó chính là Kiều Kiều.

Cậu nương theo ánh đèn pin yếu ớt, cẩn thận nhìn cô bé.

"Anh ơi." Giọng của cô bé cẩn thận dè dặt.

Một con mắt trống rỗng chảy máu, váy công chúa màu trắng bị xé rách tơi bời, sắc máu nhuộm thành chiếc váy đỏ, giữa đùi máu tươi chảy ròng ròng.

Bên phải trên đỉnh đầu có một miệng vết thương như cái động bị vật cứng gây ra, máu tươi bên trong lan tràn.

Sở Thần An nhìn dáng vẻ trước khi chết của Kiều Kiều, nước mắt tích tụ nơi khóe mắt lại như vỡ đê.

Cậu hốt hoảng lau đi toàn bộ nước mắt trên mặt, mỉm cười dịu dàng tiến lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô bé.

Lúc lòng bàn tay cậu vỗ nhẹ từ cánh tay lên bả vai của cô bé, lại sờ được toàn là vết sẹo.

Là vết bỏng.

Từng mảng lớn vết bỏng.

...

Nước mắt của cậu lại nhỏ giọt lên mu bàn tay.

Rất đau.

Em ấy đau lắm phải không.

Kiều Kiều ngoan ngoãn để Sở Thần An ôm, không chú ý Sở Thần An đang khóc.

Cô bé rất vui mừng.

Thì ra cảm giác được ôm là thế này à...

Thật ấm áp.

"Anh ơi."

Nước mắt Sở Thần An làm mờ đi tầm nhìn của cậu, đau nhức như là bị che phủ bởi một lớp sương mù, cậu nghẹn ngào, "Ơi?"

"Em thật sự đã quên tại sao mình chết rồi. Em chỉ nhớ người mẹ xấu xa của em trộm đi con mắt của em, để ông chú khốn nạn kia ức hiếp em, sau đó em cắn ông chú xấu xa đó, ông ta bèn lấy búa đánh lên đầu em, nhốt em ở trong phòng. Sau đó em lạnh quá, bèn dùng bật lửa của ông chú xấu xa đốt ga giường sưởi ấm. Lúc em đốt lửa thấy thật ấm áp, bèn ngủ mất... Xin lỗi anh, em không giúp được anh." Kiều Kiều có hơi tự trách, lén lút siết chặt góc áo ấm áp của Sở Thần An.

Cô bé cẩn thận nói xong cảnh ngộ lúc còn sống của mình, lại vẫn không hiểu chết mà cậu nói là gì.

Đúng vậy.

Cô bé chỉ là một đứa nhóc làm sao hiểu được chết hay không chết gì đó.

Dù không có mắt, bị đánh vỡ đầu, bị đốt...

Ở trong thế giới của cô bé cũng không thể nói là chết.

Bởi vì đó đều là đau khổ cô bé gặp phải lúc còn sống.

Cô bé vẫn luôn chỉ cảm nhận được đau đớn.

Sở Thần An nghĩ, đau lòng ôm chặt lấy lưng của cô bé, "Không sao."

Ba bốn giọt nước mắt tích tụ nơi khóe mắt cậu rơi tí tách, nghẹn ngào nói: "Hãy quên đi, không cần nghĩ đến nó nữa... Kiều Kiều đã giúp đỡ anh rất nhiều rồi... Cảm ơn Kiều Kiều nhé, em đã rất giỏi rồi."

"Hì." Kiều Kiều lại mừng rỡ bật cười.

Anh khen nó rất giỏi nè.

Sở Thần An yên lặng ôm lấy Kiều Kiều rất lâu.

Kiều Kiều cẩn thận lên tiếng gọi cậu, "Anh ơi."

Sở Thần An, "Ơi? Làm sao vậy?"

"Em cũng muốn một chiếc váy mới, váy của em bị rách rồi." Kiều Kiều chờ mong nhìn Sở Thần An.

Trong lòng Sở Thần An cuộn trào sự đau xót, "Được, anh sẽ mua cho em thật nhiều váy."

Kiều Kiều hỏi một vấn đề cuối cùng, "Anh có thể mãi mãi ở bên cạnh em không? Bảo vệ em như mẹ vậy."

Tầm mắt Sở Thần An mơ hồ không rõ, "Được, sau này anh sẽ bảo vệ em."

Hệ thống nhắc nhở trong đầu cậu:

[Chúc mừng ngài hoàn thành Nhiệm vụ 1]

[Nguyên nhân chết của cô bé ‘Kích vào đây để mở’]

[Điểm thưởng: x10]

[Xin hãy nhanh chóng hoàn thành Nhiệm vụ 2: Tìm ra nguyên nhân chết của chủ hộ lầu 4.]

[Thời hạn nhiệm vụ: 1 ngày]

Kiều Kiều buông lỏng góc áo của Sở Thần An, rời khỏi cái ôm của cậu, chạy đi ôm búp bê của mình lại.

"Hì, anh tốt quá."

Dù biết cô đâm chết người mẹ xấu xa, đốt chết ông chú khốn khiếp, anh cũng không trách mình, cũng không nói nó là đứa trẻ hư.

Anh trai đang khen nó.

...

Sở Thần An nhìn về giao diện màn hình, nhấn vào ‘Kích vào đây để mở’ ở phía trên.

Trên giao diện bèn xuất hiện một quyển sách tranh, phía trên là một cô bé một mắt ôm búp bê.

Cô bé mặc chiếc váy công chúa rách tả tơi, nhiều vệt máu loang lổ điểm trên làn váy, như một đóa hồng trắng tả tơi.

Ở mặt còn lại của sách tranh, bên trên miêu tả những việc từng trải qua của cô bé.

Cha dượng của cô bé là giảng viên đại học Văn học, mẹ của cô bé là nhà sinh vật học đứng đầu trong nước. Mẹ của cô bé sẵn lòng dâng hiến mọi thứ để nghiên cứu thí nghiệm sinh vật, bao gồm con gái của bà ta.

Bởi vì một lần tiến hành nghiên cứu sinh vật liên quan tới nhân loại vật sống, bà ta vào lúc cô bé ngủ đã dùng danh nghĩa nghiên cứu cướp đi mắt trái của con gái.

Cô bé bị đau tỉnh, khóc gọi mẹ, "Hu hu hu mẹ ơi... Mẹ ơi mắt con đau quá..."

Tay của cô bé sờ lên mắt trái của mình, thảm thương ôm lấy búp bê, xin giúp đỡ từ mẹ của mình.

Cô bé cứ tưởng mẹ sẽ ôm lấy mình.

Nhưng bà ta lại chê cô bé phiền, một tay cắt nát búp bê đã làm bạn với cô bé nhiều năm.

Bà mẹ lạnh lùng ném cô bé cho cha dượng trông coi.

Dù mẹ của cô bé biết, cha dượng của cô bé là một tên khốn nạn có ham mê đặc thù.

Sau đó, làn váy của cô bé bị xé rách.

Cô bé trở thành một đóa hồng trắng rách nát.

Cô bé ngày đêm chịu những trận đánh tàn nhẫn từ người cha dượng, một lần bị cha dượng uống say, ông ta dùng búa sắt đánh về phía cô bé.

... 

Cô bé ngã trên đất dậy không nổi, máu nhuộm đỏ váy trắng.

Cha dượng lười xử lý vết thương cho cô bé, nhốt bé gái thoi thóp vào trong phòng ngủ chính.

Cô bé đau đến cả người rét run. 

Nó lạnh quá, đau quá. 

Chợt nó nhìn thấy bật lửa của cha dượng đặt ở đầu giường.

Cô bé kéo lê thân thể tàn tạ, từng chút bám vào tủ đầu giường, với tới cái bật lửa.

"Tách" một tiếng.

Ga giường bị đốt lên.

Cô bé ôm lấy búp bê rách nát, trong ngọn lửa ấm áp cũng bị đốt cháy...

...

Sau đó.

Cô bé biến thành oán linh.

Cô bé dùng cách thức tương tự báo thù mẹ và cha dượng của mình.

Giống như búp bê rách của cô bé, khiến họ cả người trải đầy vết thương.

Cô bé nghe tiếng rên rỉ đau đớn của mẹ và cha dượng, để bọn họ phải chết trong sự đau đớn cực hạn.

Thế là cô bé yêu luôn trò chơi trộm con ngươi.

Còn về cha mẹ của cô bé?

Quỷ hồn của bọn họ đã không còn thấy đâu.

Có lẽ bọn họ không được vào đầu thai luân hồi, có lẽ đã sớm rơi vào súc sinh đạo.

...

(Kích vào đây để thoát ra)

--- ---

Sở Thần An ngồi trên sàn nhà suy tư hồi lâu, lúc nãy khóc nên vành mắt có hơi xót. Qua nửa tiếng mới đứng lên.

"Kiều Kiều, anh phải về trước đây." Cậu dịu dàng nói.

Kiều Kiều rất ngoan ngoãn, cười nói: "Được, chờ chốc nữa em tới tìm anh chơi!"

"Được." Sở Thần An dịu dàng trả lời, cậu nhẹ nhàng đóng cửa, đi về phía cầu thang.

Nhiệm vụ 2 thực ra là nhiệm vụ thêm trong phó bản, với cả khó hơn Nhiệm vụ 1.

Hệ thống cho phép người chơi không hoàn thành Nhiệm vụ 2, nhưng sẽ trừ 40 điểm.

Điểm tích lũy của cậu bây giờ không đủ 40, nên chỉ đành phải nhận nhiệm vụ này.

Cậu vừa mới đi tới cầu thang, thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của Trương Lương với ai đó truyền tới.

"Nữ quỷ tối hôm qua là ai?"

"Còn cần phải đoán à, chị gái tốt của tôi đó... Ha ha... Nhìn tay tôi nè, là do bà điên đó cắn..."

"Không phải ông nói người chết rồi thì sẽ thả bọn tôi ra ngoài hả?" Giọng của Trương Lương nôn nóng lại táo bạo, hắn ta đè thấp giọng, "Sao vẫn phong tỏa chung cư chứ, gây ra nhiều chuyện như vậy, Ngô Long Dương chết không phải được rồi à, tại sao ông còn phải giết Lục Thành và Tô Vũ?!"

"Xuỵt, đừng căng thẳng quá, chỉ là chơi mấy trò chơi thôi." Tay của Cù Cửu băng vải, gã cười lạnh nhìn đồng hồ trên tay Trương Lương, "Yo, đồng hồ này là bản giới hạn đó, giá trị trên trăm vạn nhỉ?"

Trương Lương dùng tay áo che đi đồng hồ nơi cổ tay, đó chính là hắn ta nhặt được từ trong vũng máu của Ngô Long Dương.

"Lại nói." Cù Cửu cười rợn người, thân hình gã gầy nhỏ, xương gò má nhô ra, "Tô Vũ không phải là tôi giết, là cậu tự tay động thủ mà, chuyện này đừng đổ lên đầu tôi chứ."

"Lúc trước cậu từng ở chung với Tô Vũ nhỉ? Bây giờ lại là Lý Nhã Nhã? Khà khà khà... chơi được đấy chú em." Cù Cửu cười bỉ ổi, chọt chọt cánh tay Trương Lương, "Có phải cậu còn từng thử 3P?"

Sắc mặt Trương Lương không vui, "Ông câm miệng, nhanh mở chung cư ra để bọn tôi đi!"

"Đừng gấp mà, lúc nên thả thì tôi tất nhiên sẽ thả. Còn bây giờ, cậu nên nghĩ cách để có thể sống sót ở đây đi, ha ha..."

"Ông!"

...

Sau khi nói chuyện xong.

Cậu bèn nghe được tiếng bước chân Trương Lương đi lên lầu.

Sở Thần An bị dọa nhanh chóng trốn vào trong cửa nhà Kiều Kiều.

Lượng tin tức quá lơn, tim cậu đang đập nhanh, chờ lúc tiếng bước chân đi xa thì mới cẩn thận đi ra khỏi cửa.

Trong lúc cậu lặng yên đi đến cầu thang lên lầu 7, thì chợt nhìn thấy bóng dáng Trương Lương đứng trong góc.

Cậu bị dọa tim đập thình thịch.

Trương Lương đang đứng ở góc ngoặt lặng yên nhìn cậu, vẻ dịu dàng đã biến mất không thấy tăm hơi, lúc này đang lạnh lẽo lại tham lam trừng cậu, "Hình như em có bí mật nhỉ Sở Thần An."

Đây là lần đầu tiên Trương Lương gọi tên đầy đủ của cậu.

Sở Thần An căng thẳng lùi về sau mấy bước, bị bức lùi đến giữa cầu thang, cậu nắm chặt tay, "Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì nữa."

"Vậy à, vừa nãy lời của bọn tôi em đã nghe thấy rồi nhỉ?" Trương Lương đi tới gần Sở Thần An, ánh mắt u ám.

Trương Lương giơ tay sờ lên gò má Sở Thần An, bị Sở Thần An nhanh chóng né tránh, "Em không có chuyện chạy xuống lầu 6 làm gì, không sợ chết?"

Sở Thần An hất tay đang chiếm hời của mình ra, "Tôi, tôi là Streamer, tới nhà ma để làm nội dung live stream, tất nhiên phải đi xem thử..."

"Vậy sao, sống sót được hay không còn là vấn đề, em còn lòng dạ thảnh thơi đi quan tâm nội dung live stream?" Trương Lương tỏ vẻ xem thường, hắn ta sờ lên cánh tay trơn mịn trắng nõn của Sở Thần An.

"Em có muốn sống sót không?" Hắn ta chợt túm lấy cánh tay Sở Thần An, mặt dí sát vào cậu nói, "Nếu muốn sống thì theo tôi... Tôi sẽ để em sống sót đi ra ngoài."

Trong lòng Sở Thần An to vẻ khinh thường.

Lúc nãy là ai mới đứng nơi hành lang tìm cách sống sót rít gào với ông chủ nhà chứ.

Cậu nghe thấy rõ ràng đấy nhá.

Sở Thần An nói: "Không hứng thú."

"Em quen biết Từ Mặc Sơ nhỉ?" Sắc mặt Trương Lương vặn vẹo, nói vẻ bỉ ổi, "Mỗi lần thấy, em đều sợ hắn ta như gì ấy. Lúc trước em là người tình của hắn hả, chuyện từ khi nào thế, sao trước đây tôi không nghe em nói?"

Sở Thần An nhíu mày, "Anh nói bậy bạ gì đấy hả."

"Có bí mật gì mà hai người chen chúc nói ở đây." Giọng của Từ Mặc Sơ từ trên hành lang truyền tới.

Làm tầm mắt của hai người đều nhìn về phía hắn.

Từ Mặc Sơ cười dịu dàng, hắn đã thay một chiếc áo sơ mi trắng, đeo một chiếc kính gọng vàng, tay xách theo túi rác tỏa mùi nước thuốc.

Điển hình vẻ văn nhã bại hoại đến vô cùng nhuần nhuyễn.

"Trương Lương, cho tôi nghe với, đừng keo kiệt vậy chứ." Từ Mặc Sơ tiện tay ném túi rác, một tay ôm lấy vai Trương Lương, ý cười trong veo nhìn chằm chằm Sở Thần An.

Mặt Trương Lương vặn vẹo, hắn ta đẩy cái tay của Từ Mặc Sơ ra, đi trước quẹo vào hành lang.

Từ Mặc Sơ tháo găng tay y tế ném vào trong thùng rác luôn.

Hắn liếc nhìn đôi mắt hơi sưng do khóc của Sở Thần An, "Lại khóc rồi, cậu làm từ nước đấy hả?"

Sở Thần An trợn tròn mắt, đang tính đi lướt qua Từ Mặc Sơ, thì Từ Mặc Sơ giơ tay chặn đường đi của Sở Thần An lại, "Tôi nghe nói, Streamer Tiểu An xuống lầu 6, sao nào, có phát hiện gì mới không?"            

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play