Từ Mặc Sơ thuận tay ném túi rác vào trong thùng, chờ bóng lưng Sở Thần An biến mất ở góc ngoặt xong hắn mới đi xuống cầu thang, lặng lẽ đi theo Sở Thần An.
Khoảnh khắc hắn bước xuống bậc thang, trong lòng chợt dâng lên sự kích động khó diễn tả nổi.
Hắn kiềm nén sự mong đợi và khát vọng đang dần khuếch tán xuống tận đáy lòng
Biết đâu.
Biết đâu không chỉ là giống...
Lúc hắn bước xuống bậc thứ ba, tiếng gọi đằng sau lưng phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
"Từ Mặc Sơ!"
Trương Lương sau lưng gọi hắn, tay cầm hai túi rác lớn màu đen, "Anh đang làm gì ở đây thế, cũng tới vứt rác à?"
Từ Mặc Sơ bực bội nhíu mày, trong lúc chậm rãi quay người thì đã khôi phục dáng vẻ thường ngày.
"Ừ."
Tiếng gọi của Trương Lương vang vọng giữa hành lang, thậm chí còn nghe rõ được tiếng vọng khe khẽ.
Sở Thần An bị tiếng gọi này làm giật nảy cả người, còn chưa xuống tới đầu cầu thang lầu 6 nữa.
Lúc nghe được ba chữ Từ Mặc Sơ, cậu lập tức xoay người, vội bước quay trở lại.
Cậu căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, mỗi một bước cẳng chân đều đang run rẩy.
Cuối cùng cậu đã xuất hiện phía dưới tầm nhìn của Trương Lương và Từ Mặc Sơ.
"Thần An?" Trương Lương hình như rất bất ngờ, giọng hắn ta dịu dàng, "Sao em cũng ở đây, vừa nãy em... sao lại đi xuống dưới lầu thế, bên dưới rất nguy hiểm..."
Sở Thần An siết chặt tay, trong lòng chỉ muốn Trương Lương lập tức câm miệng.
Cậu liếc nhìn đôi mắt đen tối của Từ Mặc Sơ, tim đập thịch.
Cậu cố lấy can đảm đi qua Từ Mặc Sơ, nhìn về phía Trương Lương: "Không làm gì cả, tai nghe của tôi rớt dưới cầu thang nên xuống tìm thôi."
"Tai nghe rớt rồi thì thôi, dưới lầu rất nguy hiểm, lần sau đừng đi xuống một mình..." Trương Lương bày vẻ mặt dịu dàng, quan tâm Sở Thần An.
"Được rồi, anh dong dài quá đấy." Sở Thần An nhíu mày, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kiêu căng ngạo mạn, đôi môi hồng mím chặt, vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Giả mù sa mưa, cả ngày phiền chết mất." Sở Thần An nhỏ giọng than thở, rẽ về lại hành lang lầu 7.
Cậu vừa đi vừa nhắc nhở hệ thống:
[Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ pháo hôi hằng ngày.]
[Điểm thưởng: x5]
...
Dù đã mở cửa sổ, mùi tanh tưởi trong phòng khách vẫn chưa tán đi.
Mùi hôi thối khó ngửi khiến cậu buồn nôn, cậu nhíu mày bắt một cái ghế đẩu ngồi trước cửa sổ đối diện cửa chính.
Từ Mặc Sơ và Trương Lương nối đuôi nhau đến 702.
Lúc mở cửa 702, Từ Mặc Sơ chỉ thấy Sở Thần An đang bóp chặt mũi, cằm tựa trên đầu gối, đôi mắt đào hoa cảnh giác kiêu ngạo nhìn về phía hắn.
Trông giống một con mèo ngốc đáng yêu.
Từ Mặc Sơ mím môi rất khẽ, đi vào phòng khách mấy bước. Hình như hắn cũng ngửi được mùi hôi thối, có điều phản ứng của hắn nhẹ hơn Sở Thần An nhiều, chỉ hơi nhíu mày mà thôi.
"Mùi gì vậy." Trương Lương phẫy phẫy mấy cái trước mũi, khó chịu ho khan mấy tiếng, "Thối quá."
Lý Nhã Nhã chắc là không dám ở 703 một mình.
Trương Lương không có mặt, cô nhanh chóng chạy qua tìm.
Cô mặt không cảm xúc cúi đầu, yên tĩnh đi phía sau lưng Trương Lương, từ đầu tới cuối chưa từng ngẩng đầu.
Sở Thần An bịt chặt mũi, lưng gần như sắp dán lên tường rồi. Cậu bật ra tiếng hừ biến điệu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp sắp nhăn thành một cục luôn, "Chắc là từ trong phòng, hay là Lý Nhã Nhã giúp Tô Vũ tắm rửa đi?"
Lý Nhã Nhã lúc này mới ngẩng đầu.
Khuôn mặt dịu dàng của cô ta chỉ còn lại lạnh lùng và khắc nghiệt, hai mắt tiều tụy, tâm trạng kích động: "Tôi? Sao mà được, cô ta chết rồi... cô ta sắp chết rồi, dựa vào cái gì tôi phải tắm rửa cho cô ta chứ."
Nếu cậu nhớ không nhầm thiết lập nhận vật trong phó bản này, thì Lý Nhã Nhã và Tô Vũ là bạn thân đã quen biết nhau mười năm.
Từ trung học cơ sở tới tốt nghiệp đại học, quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt.
Mà vào lúc sống chết nguy nan, lại xa lạ như kẻ thù vậy...
Có lẽ.
Bản tính con người chính là ích kỷ.
Sở Thần An bịt mũi, ngẩn ngơ nghĩ.
Từ Mặc Sơ lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Mỗi lần hắn nhìn vào Sở Thần An, sự bực bội trong lòng và cảm xúc phức tạp sẽ liên tục xuất hiện.
Tại sao giống đến vậy...
Biết đâu.
Biết đâu Trần An của hắn ở ngay đó.
Biết đâu chỉ là thay đổi một thân thể khác mà thôi...
Từ Mặc Sơ bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, từng suy đoán cứ tích tụ dưới đáy lòng nhưng lại chậm chạp không muốn thừa nhận.
Hắn siết chặt tay kêu răng rắc, đôi mắt đen tối âm trầm, sự bực bội quấy nhiễu lý trí của hắn.
Trương Lương liếc mắt nhìn Từ Mặc Sơ, lại nhìn Sở Thần An đang chôn đầu né tránh ánh mắt của Từ Mặc Sơ. Hắn ta nhướng mày, đáy mắt giăng đầy mây mù.
"Tôi đi xem Tô Vũ thử, còn về tắm rửa..." Trương Lương nhỏ giọng đề nghị, quay người nhìn Lý Nhã Nhã đang tỏ vẻ không tình nguyện, tiếp đó nói: "... Ít nhất cũng làm phòng thoáng gió chút."
"Ừ." Sở Thần An và Từ Mặc Sơ đồng thanh.
Sở Thần An cúi đầu đứng lên, đi theo Trương Lương, Lý Nhã Nhã theo sát bên cạnh Trương Lương.
Từ Mặc Sơ đi cuối cùng.
Trương Lương giơ tay, đẩy mở cửa phòng Tô Vũ.
Mùi vì tanh hôi nồng nặc ập thẳng vào mặt, hôi thối tới mức khiến Sở Thần An suýt tý nữa ngất xỉu tại chỗ.
Mọi người giơ tay bịt mũi miệng, đi vào căn phòng ngủ nhỏ hẹp lại u ám này.
Lúc Sở Thần An nhìn thấy rõ Tô Vũ trên giường thì tái hết cả mặt, giơ tay đỡ tường bắt đầu nôn khan.
Khuôn mặt của Tô Vũ máu thịt be bét.
Nói một cách chính xác... Mặt của cô ta bị thứ gì đó gặm mất, lồi lõm có thể nhìn thấy rõ cả xương trắng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Máu tươi nhiễm đỏ cả ga giường, tí tách không ngừng nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Tô Vũ chết rồi.
Một cô gái yêu thích cái đẹp, lúc chết lại thê thảm đến vậy.
Tứ chi của cô ta không cánh mà bay, ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy. Không biết tại sao thịt lại thối rữa nhanh hơn người bình thường, loáng thoáng có thể thấy được mấy con dòi trắng lúc nhúc, dưới người còn có một bãi thi dịch màu nâu sậm...
"Á á! Á á á á!" Phản ứng của Lý Nhã Nhã là lớn nhất, tiếng hét bén nhọn của cô vang vọng rất lâu. Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh Xinh
Tinh thần của cô ta đã gần kề hỏng mất, đôi mắt trừng to dữ tợn... "Không thể nào, sao lại biến thành như vậy, sao cô ta có thể chết nhanh vậy được... Tôi không chém chân của cô ta mà... Á, sao có thể chứ, chết nhanh như vậy, quá hời cho cô ta rồi..."
Sở Thần An nôn khan một lúc, nghe được lời của Lý Nhã Nhã, mới chậm rãi đứng thẳng người, ngạc nhiên nhìn cô ta, "Lý Nhã Nhã, là... là cô giết cô ấy à?"
Tinh thần của cô đã không bình thường đến mức nào, mới tự để lộ mình là hung thủ...
"Phải thì thế nào chứ?"
Lý Nhã Nhã trừng Sở Thần An, trong mắt cô tràn đầy tơ máu, chết lặng và cay nghiệt, "Cô ta đã thối thành cái gì rồi cậu không ngửi thấy hả, dù sao cô ta sớm muộn gì cũng chết, tôi tiễn cô ta đi sớm đều là vì tốt cho mọi người..."
Mấy người đều không nói chuyện, trầm mặc nhìn Lý Nhã Nhã.
"Mấy người nhìn tôi làm gì?" Lý Nhã Nhã nhìn mọi người đang im lặng xung quanh, trợn to con mắt dữ tợn, "Đã nói rồi! Cô ta rất thối, giữ lại cũng chỉ lãng phí đồ ăn và thuốc, tôi là vì mấy người! Á! Nhìn tôi làm gì chứ?!"
Sở Thần An nhíu mày.
Lý Nhã Nhã trừng mọi người, miệng nói kháy chạy ra khỏi phòng, rất giống người đàn bà chanh chua tinh thần rối loạn.
Không ai nói chuyện nữa.
Bọn họ ngồi trên sô pha ở phòng khách, mặc cho Lý Nhã Nhã một mình đập đồ ở trong phòng bếp.
Lý Nhã Nhã lúc thì rống giận, lúc thì đối diện tường lầu bầu nói chuyện, lúc lại bật cười quỷ dị với Sở Thần An. Làm Sở Thần An thấy hoảng muốn chết.
Bọn họ ngồi thẳng đến tận tối, ban ngày sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Tô Vũ xong, cũng không ai có thể ăn được gì nữa.
Từ Mặc Sơ trong lúc đó có rời đi hai lần, lúc này đang chậm rãi từ ngoài cửa đi vào.
Sở Thần An ngồi tựa trên sô pha, cúi đầu, chỉ sợ đối diện tầm mắt với Từ Mặc Sơ.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ba người bọn họ đều trầm mặc, thẳng đến tận 12 giờ.
Sở Thần An ngáp một cái, nước mắt treo nơi đuôi mắt, vành mắt ửng đỏ, cảnh tượng đẹp đẽ.
Lý Nhã Nhã cũng quậy không nổi nữa.
Cô ngồi ở cửa, ánh mắt như một đầm nước đọng, chết dại trống rỗng.
Cơn buồn ngủ của Sở Thần An ập đến, cậu chống đỡ không nổi nữa.
Cậu ngáp một cái, giọng nói lẫn theo âm mũi lười biếng, "Tôi đi ngủ đây."
Cậu duỗi eo, để lộ làn da trắng nõn thon gầy.
Từ Mặc Sơ nhìn mà ánh mắt u ám, hắn bắt đầu ma sát ngón cái để đè nén sự bực bội trong lòng.
Trương Lương: "Được."
Sở Thần An lại không để ý, cậu ngơ ngác xoa xoa mắt, đi về phía phòng của mình.
Cậu buồn ngủ quá rồi.
Cậu nheo mắt ngã nhào về phía giường, lười đắp cả chăn, nằm úp sấp rơi vào giấc ngủ.
...
Trong lúc ngủ mơ.
Cậu loáng thoáng nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng vang răng rắc răng rắc, âm thanh rất lớn, làm cậu ngủ không ngon.
Cậu nhíu mày, mắt nheo nheo mở ra...
Giật mình.
Chỉ thấy trong căn phòng mờ mờ sáng, không biết một người phụ nữ trung niên mặt đầy nếp nhăn xuất hiện lúc nào.
Đầu tóc của nữ quỷ hoa râm, lúc này đang ôm một khúc xương trắng lóa gặm vang tiếng răng rắc, cả người bà ta trải đầy miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, máu không ngừng nhỏ giọt rơi lên sàn nhà.
Bà ta thấy Sở Thần An tỉnh, bèn nở nụ cười quỷ dị, giơ khúc xương trắng trong tay lên, "Hì hì hì... xương ăn ngon... cậu có ăn không?"
"Nếu cậu không ăn, có thể lấy xương trên người cậu cho tôi ăn được không?"
Sở Thần An sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Cậu trừng to mắt nhìn nữ quỷ khủng bố trước mặt, cũng không kịp do dự gì đó, cậu bật dậy khỏi giường, không kịp mang cả giày đã lao ra khỏi cửa.
Cậu cố gắng chạy ra khỏi phòng khách, bây giờ ngoài phòng khách chỉ có Lý Nhã Nhã đang ngồi xổm ở cửa.
Cô bất thiện ngước mắt, sau khi nhìn rõ nữ quỷ đằng sau lưng Sở Thần An, bị dọa sợ tới mức đứng dậy la hét không ngừng.
"Á á á á..."
"Có quỷ! Cút đi! Á á á! Đừng chen tao!!"
Lý Nhã Nhã xô mạnh Sở Thần An, cô chen ra khỏi cửa, còn đóng cả cửa lại, cực kỳ hoảng sợ chạy trốn về phía 703 của Trương Lương.
Sở Thần An bị xô loạng choạng lùi về sau hai bước.
Cậu gấp gáp quay đầu nhìn lại, thì thấy nữ quỷ đang dùng bàn tay nhỏ máu nắm lấy khúc xương, khóe miệng sắp nhếch đến tận mang tai, quỷ dị theo phía sau Sở Thần An, lộ ra chiếc mồm to máu thịt be bét.
"Tròng mắt của cậu nhìn có vẻ rất ngon... Hì hì hì cho tôi ăn đi..."
Sở Thần An bị dọa mất đi năng lực suy tư, dùng hết sức lực đẩy mở cánh cửa đang đóng chặt.
Bởi vì chạy quá vội, bị vấp bậc cửa té ngã, đầu gối đập mạnh lên sàn nhà thô ráp.
Cú ngã này rất mạnh, khiến cậu bị thương không nhẹ.
Đau nhức giữa chân ập đến, cậu hít vào một hơi khí lạnh.
Cậu nhịn đau nhanh chóng run rẩy bò dậy, hôm nay cậu mặc một chiếc quần ngắn qua gối, máu nơi vết thương bắt đầu thuận theo đầu gối trượt xuống.
Cậu loạng choạng chạy trong hành lang u ám. Mỗi một bước chạy, đều sẽ kéo theo miệng vết thương trên đầu gối.
"Bịch, bịch, bịch."
Trong hành lang yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân gian nan của cậu.
Đau nhức chợt ùa đến cướp đi sức lực của cậu, cậu chống đỡ không nổi nữa, run rẩy quỳ một gối trên hành lang.
Từ nhỏ thần kinh cảm giác đau của cậu đã nhạy hơn người thường.
Cậu đau đến mức không kiềm chế được, ôm lấy cẳng cẳng chân của mình, vành mắt không chịu thua kém đỏ bừng, nước mắt trong suốt tích tụ nơi khóe mắt, sợ hãi nhìn quanh hành lang tối om.
Cậu nghiêng đầu, thở dốc nhìn về phía cánh cửa 702.
May quá, nữ quỷ đó không đuổi theo nữa.
Bỗng nhiên một ánh đèn sáng nhức mắt chiếu lên khuôn mặt nghiêng của Sở Thần An.
Cậu theo bản năng giơ tay, che đi ánh sáng trước mắt.
Lúc này cậu mới phát hiện, thì ra lúc nãy mình đã chạy về phía cuối hành lang, vừa vặn dừng lại ngay gần cửa căn hộ của Từ Mặc Sơ.
Cửa 701 đang mở.
Từ Mặc Sơ đang hạ tầm mắt, liếc nhìn đầu gối bị thương của Sở Thần An.
Giữa những ngón tay đang che trên mặt Sở Thần An, giọt nước mắt treo nơi khóe mắt theo đó rớt xuống, một giọt theo khuôn nhỏ mặt xinh đẹp của cậu trượt xuống, nhìn vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Từ Mặc Sơ chỉ thấy cậu cong hai chân, đáng thương bất lực co người, ngẩng đầu nhìn mình.
Từ Mặc Sơ trầm mặc nhìn Sở Thần An, trong lúc hoảng hốt, hắn như thể nhìn thấy Trần An bị thương lúc trước.
Đó là ngày thứ 13 hắn và Trần An quen biết.
Có lẽ cũng là một đêm như thế này.
Trần An bị người xa lánh ở ngoài cửa, tự mình ôm lấy cẳng chân bị thương, co thành một cục, chỉ biết khóc nức nở bất lực.
Hắn nhìn dáng vẻ của Trần An, trong lòng thầm dấy lên sự thương tiếc vô tận.
Thực ra từ ngay ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy Trần An là sự hưng phấn, bởi vì hắn chưa từng thấy ai xinh đẹp lại ấm áp như vậy.
Trần An lúc đấy thật đáng thương.
Giống hệt một con mèo thảm thương.
Nếu để hắn tự mình nuôi dưỡng, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu bị thương.
Hắn sẽ yêu thương cậu thật nhiều, hôn cậu, che chở cậu, chiếm hữu cậu... Lúc đó hắn nghĩ.
Từ Mặc Sơ rốt cuộc không kiềm chế được khát vọng dưới đáy lòng, đi tới cẩn thận bế Trần An lên.
Trên người Trần An thơm quá, ngay cả tay nhỏ cũng mềm.
Lúc hắn ôm lấy Trần An, ánh mắt dừng trên cần cổ trắng nõn mịn màng của Trần An.
Thật đẹp.
Thật muốn liếm một cái.
Nhưng vì không để dọa sợ đến mèo nhỏ của hắn, hắn bèn nhịn.
Hắn thương tiếc đặt Trần An lên sô pha, nâng chân nhỏ của cậu đặt lên chân mình, chầm chậm bôi thuốc băng bó vết thương cho cậu.
Miệng vết thương từ cẳng chân kéo dài đến xung quanh đầu gối, đỏ một mảng.
Chẳng trách mèo nhỏ lại khóc.
Ngón tay của hắn gạt đi nước mắt của Trần An. Hỏi cậu: "Rất đau à?"
Lơ đãng vuốt ve giọt nước mắt giữa những ngón tay mình.
Thực ra hắn càng muốn nếm xem thử. Xem thử nó có vị ngọt phải không.
Từ Mặc Sơ nhẹ nhàng bôi thuốc cho Trần An, ánh mắt liếc về phía đôi môi của Trần An.
Cái miệng nhỏ đó như thể được bôi một lớp mật, trơn bóng thật mê người.
Chắc là rất mỹ vị nhỉ.
Hắn sắp nhịn không được rồi.