Sở
Thần An ngồi dậy thở hổn hển một hồi mới khom người mang giày, đi vào phòng tắm
trong phòng ngủ dùng nước lạnh rửa mặt. Cậu
lấy chìa khóa rỉ sét trong túi quần ra, đánh giá một lúc lâu sau đó cậu dùng
bàn tay nắm chặt chìa khóa. Thời gian gấp gáp, phải nhanh chóng hoàn thành
nhiệm vụ. Sở
Thần An nhẹ nhàng rời khỏi 701. Trương Lương và Lý Nhã Nhã đều không có ở đây,
hẳn là trở về 703. Cậu cũng không để ý nhiều mà chỉ chậm rãi đi về phía cầu
thang lầu bảy. Cậu
cầm đèn pin nhỏ, nương theo ánh sáng của đèn đi xuống cầu thang. Khi đi qua góc
cầu thang nơi Ngô Long Dương chết, bàn tay cầm đèn pin của cậu hơi run rẩy, vừa
lo lắng vừa cẩn thận đi xuống bậc thang tiếp theo. Chẳng bao lâu cậu đã đi đến
cầu thang lầu sáu. Thỉnh
thoảng ánh đèn đỏ trong cầu thang lóe lên, có vẻ lầu này đặc biệt cô độc và quỷ
dị. Cậu hít sâu một hơi, đôi mắt sáng ngời mở to đề cao cảnh giác đi về phía
cửa nhà Kiều Kiều. "Cộc,
cộc, cộc." Trong
hành lang yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe rõ được tiếng bước chân của cậu. Ánh
sáng của đèn pin và bóng của cậu chiếu lên hành lan, ánh sáng đỏ khúc xạ ra sự
quái quỷ chiếu lên sườn mặt của cậu. Cậu
đến cửa căn hộ của Kiều Kiều thì đứng yên tại chỗ sau đó lấy chìa khóa cắm vào
ổ khóa cửa. Lắc sang phải thử hai cái thì nghe "lạch cạch" một tiếng,
cửa liền mở ra. Sở Thần An đẩy cửa, cửa lớn cổ xưa phát ra tiếng
"két" vang vọng trong khung cảnh tối đen quỷ dị. Ánh
sáng trong phòng hơi mờ, phong cách trang trí cổ xưa. Lần trước đến nhà Kiều
Kiều cậu còn chưa kịp nhìn kỹ. Cái kệ nằm bên trái phòng khách bày đầy đủ các
loại đồ trang trí và sưu tập đắt tiền. Nào là đồng hồ quả lắc bằng ngọc trai,
đá quý, đèn thủy tinh, bình rượu thủy tinh dát vàng… Trang trí thanh lịch và
sang trọng. Sở
Thần An cầm đèn pin soi sáng mọi ngóc ngách. Phía sau kệ là một dãy giá sách
cao lớn, trên giá sách đầy những mảnh vụn màu đen đã mốc meo. Có lẽ ở đây đã
từng đặt rất nhiều sách cổ. Bên
cạnh giá sách còn có một cái kệ được chạm khắc, bây giờ đã bị đống đổ nát màu
xám che lấp nên không nhìn rõ. Theo hình dạng tàn tích còn sót lại thì phía
trên kệ được bày giấy, bút, nghiên mực và vài bức tranh cổ. Phong
cách trang trí của căn hộ là sự kết hợp văn hóa phương Đông và phương Tây. Cổ
xưa và thanh lịch nhưng không mất sự sang trọng và lộng lẫy. Sở Thần An phỏng
đoán hẳn là cha mẹ Kiều Kiều đều là người có trình độ học vấn cao, hơn nữa còn
rất biết thưởng thức văn hóa phương Đông. Cậu
bước lên vài bước dùng ngón trỏ bôi chút tro đen trên kệ, dùng ánh sáng quan
sát cẩn thận một lúc. Đúng là dấu vết cháy do lửa. Chẳng lẽ, Kiều Kiều chết vì
hỏa hoạn trong nhà? Nhưng nếu đó là một đám cháy thì sau đó cha mẹ của Kiều
Kiều đã chuyển đi đâu? Cậu
giơ đèn pin nhìn quanh phòng khách, căn nhà này rõ ràng đã bị thay đổi. Chỉ có
hai căn hộ đối diện dưới lầu bảy được bố trí ba phòng ngủ và hai phòng khách.
Mà trong nhà Kiều Kiều chỉ có hai phòng ngủ, phòng khách thông với một căn
phòng khác để đặt đồ cổ Đông - Tây. Phòng bếp cũng nằm trong phòng khách, chiếm
một không gian không lớn. Cậu
nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ bên trái. Khi ánh sáng chiếu vào phòng ngủ chính,
đột nhiên cậu hoảng sợ. Bên
trong cánh cửa bị bao phủ bởi màu xám đen rõ ràng có vô số vết máu đen thẫm
trải dài, giống như vết cào của con người. Điều này cho thấy, khi căn hộ bốc
cháy thì cửa phòng ngủ chính đã bị đóng chặt, hơn nửa trong phòng ngủ chính vẫn
còn người. Tay
Sở Thần An run lên, cậu bước đến nhìn những vết cào được phân bố đều này. Vết
cào cao nhất dừng lại ở vị trí cách đỉnh đầu Sở Thần An vài cen - ti - mét. Cậu
giơ tay lên so sánh với vết cào năm ngón tay thì thấy vết cào còn lớn hơn ngón
tay của cậu một chút. Nói cách khác, chủ nhân của vết cào năm ngón tay này… Là
một người lớn! Sở
Thần An dùng đèn pin chiếu sáng căn phòng. Xung quanh phòng đều là dấu vết bị
lửa thiêu đốt. Từ giường cho tới bàn trang điểm đều biến thành đống phế tích
không thể nhìn rõ. Ánh sáng của đèn pin quét qua tủ bàn trang điểm, cậu thấy
khóa trên tủ đã bị bung ra. Trong
phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta toát mồ hôi lạnh, Sở Thần An chỉ có thể
nghe thấy tiếng hít thở của mình. Cậu cẩn thận dùng đèn quét qua một lần, sau
khi xác nhận trong phòng không có gì thì cậu mới dám đi về phía bàn trang điểm. Trên
tủ của bàn trang điểm cũng không có khóa để mở ra một khe hở nhỏ. Cậu giơ tay
và cố gắng kéo một trong những ngăn tủ. Tủ cũ kỹ bị rỉ sét không ít, khi kéo ra
thì bị kẹt lại. Sở Thần An liền siết chặt tay cầm trên tủ, gia tăng sức lực kéo
mạnh về phía sau. "Rầm!"
Tủ
bên trái được mở ra. Bên trong có đồng hồ, dao cạo râu và kính nam bị hỏng. Sở
Thần An cầm lấy kính nam, quan sát vài giây sau đó phát hiện phía dưới còn đặt
một cái hộp nhỏ dài, giống như hộp kính. Cậu do dự một lát rồi vươn tay lấy hộp
kính, chậm rãi mở nó ra… Đột
nhiên, cậu sợ hãi ném hộp kính trong tay vào tủ. Đó là... Một đôi mắt dính máu
được bọc chặt trong túi nhựa. Sở
Thần An run tay lui ra sau hai bước, thở dốc dồn dập. Cậu ôm ngực một lúc mới
chậm rãi chuyển hướng về tủ bên phải. Với đôi tay hơi run, cậu kéo tủ ra. Bên
trong có một số mỹ phẩm rải rác đặt chồng lên một cái hộp trang điểm bằng sắt.
Sở Thần An hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí lấy hộp trang điểm. Hộp
mở ra… Quả nhiên cũng có một đôi mắt dính máu được bọc chặt trong túi nhựa. Hai
cái tủ trái phải đều đặt một đôi mắt dữ tợn… Hộp kính của nam giới… Hộp trang
điểm của nữ giới... Sở
Thần An khẽ nhíu mày, vội vàng đẩy tủ trở về rồi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ
chính. Cậu cầm chặt đèn pin, lòng bàn tay khẩn trương đến mức đầy mồ hôi. Cậu
đi ngược về phía phòng ngủ thứ hai, đối diện phòng ngủ chính. Ánh
sáng chiếu vào cửa phòng ngủ thứ hai, chỉ thấy trên cửa có vết máu đen sẫm
loang lổ, hơn nữa còn bị khóa lại. Sở
Thần An tiến lên quan sát cái khóa cửa bị rỉ sét. Khóa là kiểu khóa ngoài
truyền thống, hơn nữa cũng đã vài năm rồi nên nếu dùng ngoại lực gõ vài cái thì
có thể đập vỡ. Cậu
gấp đến mức không để ý nhiều như vậy liền khom người tìm kiếm xung quanh. Đáng
tiếc trong phòng khách không có gì cứng rắn để có thể dùng được. Cậu
liền xoay người đi về phía phòng bếp. Tìm kiếm một vòng thì cuối cùng ánh mắt
của cậu dừng ở góc cửa sổ. Cậu tìm thấy một số ống sắt hình vuông trên đống đổ
nát, có lẽ là rơi xuống từ cửa sổ. Sở
Thần An không chút suy nghĩ liền cầm một cái ống sắt cứng rắn nhất đi tới trước
cửa phòng ngủ thứ hai, cậu giơ ống sắt lên bắt đầu gõ khóa. "Beng,
Beng!" Rất
nhanh cái khóa cũ kỹ đã bị đập vỡ một nửa. Điều này làm cho Sở Thần An thấy
được hy vọng, cậu bắt đầu tăng thêm sức lực. Mặt
ngoài ống sắt thô ráp còn có một số góc nhọn đâm vào lòng bàn tay của Sở Thần
An. Bàn tay trắng nõn, mềm mại của cậu bắt đầu chảy máu. "Anh
thật quá đáng." Âm thanh của Kiều Kiều vang lên trong phòng khách, giọng
điệu của cô bé rất oán hận. Sở
Thần An sợ tới mức dừng động tác lại, ống sắt rơi xuống đất. Cậu thở hổn hển
nhìn quanh phòng khách trống rỗng. "Anh
xin lỗi, Kiều Kiều! Em đừng tức giận." Vết thương ở lòng bàn tay cậu hơi
đau, cậu thở hổn hển nhưng vẫn dịu dàng dỗ dành cô bé: "Em nhìn xem, cái
khóa này quá cũ, bị rỉ sét hết rồi. Chờ khi anh đập xong sẽ đền cho em một cái
khóa mới đẹp hơn, được không?" "Không
phải vì cái khóa. Anh Trần An, anh muốn gì thì Kiều Kiều cũng sẽ cho anh. Đồ
đạc trong nhà em đều là của anh hết." Sở
Thần An: "Vậy là vì cái gì?" "Bởi
vì anh bị thương!" Kiều Kiều trốn ở một góc, oán hận nói: "Hừ, anh Từ
biết chắc chắn sẽ tức giận, sau đó sẽ nhốt anh lại. Anh ơi, đến lúc đó anh
không được khóc đó nha." Nghe
quỷ nhỏ uy hiếp, khóe miệng cậu giật giật rồi nhìn lòng bàn tay mình. Vết
thương nhỏ chảy chút máu nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài
da. Sở
Thần An: "Là do lúc anh đập khóa không cẩn thận nên bị thương, không phải
anh cố ý." Kiều
Kiều đơn thuần nói: "Vậy anh không đập thì sẽ không bị thương." Sở
Thần An đặt câu hỏi cho Kiều Kiều: "Nhưng anh không có chìa khóa. Kiều
Kiều, em có chìa khóa sao?" Kiều
Kiều suy nghĩ thật lâu mới nói: "Ừm... Em cũng không có. Em quên mất là để
chỗ nào rồi." "Hì
hì! Nhưng mà..." Đột nhiên cô bé cười rộ lên, ôm con búp bê trong tay đặt
lên tay Sở Thần An: "Anh ơi, anh sắp bị nhốt lại rồi!" Bông
trên búp bê ngăn máu trên vết thương của Sở Thần An. Cậu khom người nhặt ống
sắt lên, không cho là đúng: "Vì sao?" "Bởi
vì anh Từ đến rồi!" Kiều Kiều cười đùa. Đột
nhiên Sở Thần An đứng thẳng dậy. Cậu ngạc nhiên mở to mắt nhìn ra ngoài cửa thì
chỉ thấy ngoài cửa tối đen như lúc đầu, căn bản không thấy bóng dáng của ai cả. Cậu
thở phào nhẹ nhõm sau đó cắn răng, thấp giọng nói với không khí tối đen:
"Kiều Kiều!" Cô
bé ngốc nghếch này, khi không lại dọa cậu. "Lúc
anh tức giận đẹp quá, hì hì…" Giọng nói trẻ con của Kiều Kiều vang lên, cô
bé thần bí nói: "Nhưng mà em không có lừa anh, thật sự là anh Từ tới
rồi." Sở
Thần An lau mồ hôi trên trán rồi khom người nhặt ống sắt lên. Cậu không tin
nữa, khom người tiếp tục gõ khóa sắt còn lại. Vừa
gõ vừa hỏi Kiều Kiều cho có lệ: "Vậy em nói cho anh biết bây giờ anh ta
đang ở đâu?" Kiều
Kiều: "Ừm..." Sở
Thần An tăng thêm sức mạnh đập vào khóa sắt còn lại. Cuối cùng, sau khi
"beng" một tiếng, một nửa còn lại của khóa bị cậu đập vỡ và rơi xuống
sàn. "À,
anh ấy ở dưới lầu." Kiều Kiều nói. Bàn
tay đẩy cửa của Sở Thần An khẽ dừng lại, cậu nhíu mày: "Em nói cái gì
vậy?" "Thật
mà anh. Anh Từ ở dưới lầu, anh ấy sẽ lập tức lên đây á. Em không có lừa
anh." Kiều Kiều nghiêm túc nói. Thời
gian gấp gáp, Sở Thần An không quan tâm nhiều như vậy. Cậu dẫn đầu đẩy cửa
phòng ngủ thứ hai ra. Cảnh tượng trong phòng khiến cậu sợ tới mức mở to đôi mắt
sáng ngời, ngay cả hàng lông mi dày dặn cũng run rẩy. Trên
giường ở căn phòng thứ hai lại có một bộ xương trắng. Một cây kéo rỉ sét cắm
vào xương gò má, bụng vẫn còn cắm một con dao gọt hoa quả. Phòng
ngủ thứ hai không bị lửa thiêu đến, ngay cả ga trải giường cũng còn nguyên vẹn.
Xung quanh bộ xương là một vòng tóc vàng, đây hẳn là một thi thể của nữ. "Kiều
Kiều..." Sở Thần An đi vào vài bước. Cậu mờ mịt nhìn xung quanh phòng, lẩm
bẩm gọi cô bé. "Sao
vậy anh?" "Đó...
Đó có phải là mẹ em không?" Cậu nói một cách khó khăn. Kiều
Kiều im lặng vài giây, trong giọng nói mang theo nghi ngờ: "À… Anh Trần
An, em không có cha mẹ. Em chỉ có anh và anh Từ thôi." "Anh
biết, Kiều Kiều." Tim Sở Thần An thắt lại. Cậu theo lời của Kiều Kiều, dỗ
dành cô bé: "Chỉ có anh và anh Từ thôi. Vậy em có thể nói cho anh biết
người này là ai không?" "Bà
ta hả? Hì..." Kiều Kiều thấy Sở Thần An đồng ý với cô bé thì lại vui vẻ
cười rộ lên: "Được rồi. Trước kia bà ta là mẹ em nhưng bây giờ không phải
nữa." Tiếng
cười kỳ lạ của cô bé vang vọng trong phòng khiến cho người ta nổi da gà.