Sở Thần An nhăn mày hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì em rạch nát mặt bà ta rồi. Hi hi... cả ngón tay, mũi của bà ta..." Kiều Kiều vẫn cười như trước, giọng điệu vẫn đáng yêu như thường, "À, còn móc mắt của bà ta nữa ~"

"Tại... tại sao em." Sắc mặt Sở Thần An trắng bệch, nói năng lộn xộn, "Vậy cha của em thì sao?"

Kiều Kiều ngoan ngoãn trả lời, "Vừa nãy anh có thấy rồi đó."

Sở Thần An sửng người, giật mình ngước mắt.

"Tro trên giường là của ông ta đó."

Sở Thần An ngẩn ra, lại nghe Kiều Kiều nói tiếp: "Hì hì, nhưng ông ta không được xem là cha em đâu, em không có cha."

Giọng nói của Kiều Kiều vẫn tùy ý như đang rạch búp bê, tiếng cười của cô bé lượn lờ quanh bên tai Sở Thần An.

Sở Thần An xoay người đối diện với phòng ngủ chính, lại quay đầu nhìn bộ xương khô trên giường ở phòng ngủ phụ.

Bàn tay trái nắm búp bê của cậu bắt đầu trở nên run rẩy, tay phải cầm đèn pin cũng đang run run, ánh đèn pin lắc lư không yên.

"Anh ngốc thật đấy, anh sợ tối có thể mở đèn mà." Kiều Kiều dịu dàng nói.

Bỗng chốc trong phòng tự động phát ra mấy tiếng "tách tách", trong phòng sáng trưng, xung quanh được ánh đèn bao phủ.

Sở Thần An thất thần, ngước mắt nhìn đèn chùm lưu ly ở phòng ngủ phụ, bên dưới có treo một cái lục lạc cũ kỹ, lúc đèn chùm xoay thì nó cũng phát ra tiếng vang trong trẻo quỷ dị.

"Đing đang... đing đang..."

Kiều Kiều nói với vẻ hưng phấn, "Lục lạc của em nghe có hay không anh."

Sở Thần An nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt rung động theo những cái lắc lư của chiếc lục lạc nọ.

[Chúc mừng ngài kích hoạt nhiệm vụ chính 2: Xin hãy tìm ra nguyên nhân chết của chủ nhân căn hộ lầu 4. Thời gian hạn định của nhiệm vụ: 1 ngày.]

[Xin hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính 1: Tìm ra nguyên nhân chết của cô bé.]

[% hoàn thành của nhiệm vụ chính 1: 70%]

[Điểm thưởng nhiệm vụ: x5]

[Nhiệm vụ hoàn thành trong tầm tay, xin hãy tiếp tục cố gắng!]

"Anh cũng thích lục lạc của em đúng không, vậy em tặng cho anh nhé!"

Giọng trẻ con đáng yêu của cô bé vang lên, quấy rầy mạch suy nghĩ của cậu, cậu giật mình ra khỏi phòng ngủ phụ.

"Cảm ơn Kiều Kiều, lục lạc của em đẹp lắm, nhưng tạm thời anh không cần đến."

Sở Thần An mệt đến mức tùy tiện ngồi trên thảm trải sàn ở cạnh ghế sô pha, đèn ở phòng khách sáng trưng, sáng đến mức có hơi chói mắt.

Cậu tiện tay đặt búp bên lên thảm trải sàn, giơ tay trái che đi ánh sáng trên đầu.

Cậu dùng ý thức mở màn hình điều khiển của hệ thống lên, tiêu tốn 2888 tiền vàng mua một cái nhắc nhở tình tiết nội dung đơn giản, cậu nhập vấn đề: [Hai người chết có phải cha mẹ ruột của Kiều Kiều không?]

Hệ thống hiển thị nhắc nhở: [Vấn đề này hơi khó giải thích à nha, nhưng hệ thống nhỏ có thể nhắc nhở cậu: Một người trong đó phải.]

Sở Thần An dùng ý thức đóng màn hình điều khiển của hệ thống.

Chỉ có một người có quan hệ huyết thống với Kiều Kiều...

Vậy chính là nói.

Kiều Kiều có một cha dượng hoặc là mẹ kế?

"Ồ, vậy thì thôi, em sẽ giữ lại cho anh Trần An, chờ khi nào anh muốn lại tặng cho anh!"

"Cảm ơn Kiều Kiều."

Kiều Kiều nhìn chằm chằm miệng vết thương nơi tay trái của Sở Thần An, bĩu môi: "Anh ngốc quá, miệng vết thương của anh vẫn đang chảy máu kìa."

Sở Thần An thả tay trái bị thương xuống, thấy trong lòng bàn tay trắng nõn có mấy miệng vết thương dài nhỏ lộn xộn, đang không ngừng rỉ máu.

Giọng nói của cô bé mềm mại lại ngây thơ.

Cậu khó mà tưởng tượng nổi một cô bé đơn thuần còn đối xử với cậu dịu dàng như vậy, sẽ tự tay dùng cách thức cực kỳ tàn ác giết hại hai người trưởng thành.

Cậu lại cầm lấy búp bê trên thảm, đắn đo một lúc, hỏi cô bé: "Kiều Kiều, tại sao em đối xử với anh tốt đến vậy?"

"Bởi vì anh Trần An đối xử với em rất rốt đó!" Kiều Kiều nói vởi vẻ kiên định, "Anh sẽ làm búp bê cho em, còn quan tâm tới em, không cho anh Từ mắng em... Tóm lại, em sẽ mãi mãi đối xử tốt với anh Trần An!"

"Còn nữa, anh còn tặng búp bê cho em, anh là người duy nhất từng tặng búp bê cho em! Em tất nhiên phải đối xử tốt với anh rồi!"

Sở Thần An cảm thấy đau xót.

"Hi hi..." Cô nhóc ngốc nghếch bướng bỉnh đó dường như đã quay trở lại rồi, quay quanh đèn chùm treo lục lạc cười ngây ngô.

"Anh Trần An còn không lên lầu à?"

Sở Thần An ngồi thẳng người, "Hả?"

Kiều Kiều: "Anh Từ sắp lên lầu đó."

Sở Thần An nghe xong thì bật người bò dậy khỏi thảm trải sàn, bước nhanh về phía cửa.

Ánh đèn đỏ ở hành lang chớp tắt không rõ, Sở Thần An bước nhẹ đi đến chỗ cầu thang. Lúc cậu đi lên cầu thang thì nghe được tiếng nói chuyện vọng lên ở bên dưới cầu thang lầu 5.

...

"Coi bộ nhiều năm vậy rồi mà ông vẫn không chịu cụp đuôi làm người nhỉ..." Là giọng của Từ Mặc Sơ, giọng nói của hắn thuần hậu kèm theo ý cười, âm thanh rất nhẹ.

Bước chân của Sở Thần An ngừng lại.

Cậu lo sợ nghe ngóng tiếng động bên dưới lầu 5.

Trên tay Từ Mặc Sơ dính mấy vệt máu, hắn đang thản nhiên lấy ra khăn tay bắt đầu chà lau.

"Ha ha ha... khụ khụ... xin lỗi tổng giám đốc Từ... tôi chỉ đùa với ngài thôi..." Là giọng của ông chủ nhà.

Ông chủ nhà cười mắt nhắm tịt thành một đường chỉ, cánh tay có một miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, máu nhuộm đỏ ống tay áo gã, dao găm của gã rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng 'keng'.

Thanh âm sắc bén men theo tay vịn cầu thang truyền tới bên tai Sở Thần An.

"Ngài đừng tức giận, tôi thật sự chỉ là ha ha ha, tôi..." Tiếng cười không hợp thời của ông chủ lại vang lên, rõ ràng gã đang cầu xin tha thứ rất thành khẩn, nhưng lại không kìm được tiếng cười.

"Á..." Tiếng cười của ông chủ nhà kèm theo tiếng rên đau đớn.

Ngón trỏ của ông chủ bị cắn đứt lìa, xung quanh vang lên tiếng "rột roạt" giòn tan quỷ dị.

Ngón tay của gã bị thứ gì đó ăn mất rồi.

Từ Mặc Sơ đang mỉm cười chà lau hai tay, nhìn dáng vẻ đau đớn vặn vẹo của chủ nhà, "Cù Cửu, nếu vẫn không học được thành thật, đôi tay này của ông cũng đừng cần nữa, đút cho chị gái ông ăn đi."

"Tha mạng... khụ ha... Xin ngài tha mạng..." Ông chủ nhà dùng bàn tay máu thịt be bét che lấy miệng đang không ngừng phát ra tiếng cười, quỳ trên đất dập đầu, "Tôi không dám... Tôi không dám thật mà."

"Tê... Á á á á á!"

Ngón trỏ còn lại của ông chủ nhà cũng bị cắn đứt, gã đau đớn nằm nghiêng trên sàn nhà kêu la.

Tiếng vang "rột roạt rột roạt" lại vang lên.

Sở Thần An dán sát người lên tường nín thở lắng nghe, bị dọa mặt trắng bệch.

"Tối khuya rồi, yên lặng chút đi."

Từ Mặc Sơ ngồi xổm một gối xuống, nhặt thanh dao găm sắc bén nọ lên, lưỡi dao lạnh lẽo dán lên gò má của ông chủ nhà, "Ông muốn dùng thứ này giết tôi?"

Từ Mặc Sơ bật cười, "Cù Cửu à, ông ngu quá rồi đấy."

Hắn âm trầm cười mấy tiếng, con mắt u ám, dao găm dán trên mặt Cù Cửu trượt xuống.

Trên mặt Cù Cửu lập tức xuất hiện một vệt máu hẹp dài.

"Phốc khụ khụ... tổng giám đốc Từ Tha mạng... tôi sai rồi tổng giám đốc Từ ạ khụ khụ..."

Sở Thần An kiễng chân, bị dọa sợ tới mức nhanh chóng vọt về phía cầu thang lên lầu 7.

Từ Mặc Sơ: "Đừng quên, ông làm cách nào sống được ở đây."

"Áu á á á ..."

Từ Mặc Sơ đâm dao găm dính máu vào mu bàn tay của Cù Cửu, sau đó đứng thẳng người dậy chà lau hai tay, trong tiếng kêu la đau đớn của Cù Cửu hắn xoay người đi về phía cầu thang lầu 5.

Khăn tay dính máu bị hắn tiện tay ném trên thùng rác.

...

Sở Thần An chạy nhanh về 702, kéo mở cửa, ngồi trên sô pha phòng khách.

Cậu mới ngồi chưa được hai phút thì cánh cửa đang đóng chặt lập tức mở ra!

Cậu kinh ngạc ngước mắt, thì thấy Từ Mặc Sơ nghiêng người ló ra từ sau cửa. Đôi mắt ưng hung ác sắc bén, đang nghiêng đầu đánh giá Sở Thần An ngồi trên sô pha.

Ống tay áo Từ Mặc Sơ còn dính máu loang lổ.

"Muộn vậy rồi còn chưa ngủ à." Ý tứ nơi đáy mắt Từ Mặc Sơ không rõ, ngón tay thon dài đang gõ nhẹ lên cửa.

Sở Thần An đứng dậy, che giấu góc áo dính phải tro bụi ở nhà Kiều Kiều, "Đi, đi ngay bây giờ."

Cậu bước nhanh về phía phòng ngủ của mình, không dám nhìn Từ Mặc Sơ lấy một cái.

"Ồ ~~" Hai mắt Từ Mặc Sơ nheo lại, nhìn chằm chằm bóng lưng như chạy trối chết của Sở Thần An, khóe miệng nhếch lên độ cong rõ ràng, con ngươi hắn u ám.

"Vậy thì, chúc ngủ ngon."

...

Sở Thần An đóng cửa phòng cái rầm.

Cậu tựa cửa trượt người ngồi xuống.

Con ngươi yếu ớt của cậu run run, cắn ngón tay thở dốc.

Biến thái.

Từ Mặc Sơ chính là một tên biến thái có thù tất báo.

Lần trước trong trò chơi, lúc Sở Thần An mới quen biết Từ Mặc Sơ, cậu vốn tưởng hắn là một người dịu dàng đáng tin.

Trong một lần tập thể chạy trốn, nhóm đồng bạn của cậu trốn vào trong một căn phòng an toàn, mà người chơi vai chính lúc nguy nan lại đẩy một mình Sở Thần An ra ngoài, để Sở Thần An ngăn cản thương tổn cho gã, sau đó đóng chặt cửa phòng.

Sở Thần An nhìn cánh cửa đóng chặt, khi đó cậu cảm thấy rất thất vọng và bất lực.

Cậu bị người chơi vai chính đẩy ngã trầy đầu gối, vết trầy từ đầu gối trải rộng đến cẳng chân, làn da trắng nõn khiến vết thương nhìn khá nghiêm trọng.

Cậu từ nhỏ đã rất sợ đau. Cậu mà bị đau thì tuyến lệ sẽ bị kích thích.

Lúc đó cậu ôm chân, vành mắt ửng đỏ, nước mắt đáng thương treo nơi khóe mắt, đôi môi bóng nhuận đỏ sẫm mím chặt, yếu ớt bất bực ngồi trên mặt đất. Cậu nhìn hoàn cảnh tối tăm xung quanh, không ngừng cố gắng dứng dậy.

Nhưng vết thương quá đau, cậu bò dậy không nổi.

Chợt cạnh bên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, dùng đôi tay rộng lớn khỏe mạnh bế ngang cậu lên.

Từ Mặc Sơ bế cậu trở lại vùng đất an toàn.

Cậu nhớ rõ lúc đó mắt của Từ Mặc Sơ rất đẹp, dịu dàng lại đặc biệt có cảm giác an toàn.

Từ Mặc Sơ thân thiết ôm lấy cậu, hơi thở ấm áp bao quanh người cậu.

Từ Mặc Sơ bôi thuốc, băng bó cho cậu, mỗi một động tác đều cực kỳ nhẹ nhàng.

Khi đó Sở Thần An thậm chí quên mất đau đớn ở miệng vết thương.

"Rất đau à?" Khi đó Từ Mặc Sơ một tay nâng lấy cổ chân cậu, một tay khác lau đi nước mắt đáng thương vẫn treo ở nơi khóe mắt cậu.

Sở Thần An lắc đầu.

"Rất hợp với em, An An." Từ Mặc Sơ dịu dàng thắt nút hình nơ con bướm tinh tế xinh xắn cho cậu. Hắn dịu dàng ôm lấy cẳng chân trắng nõn thon dài, không có ý định buông ra.

Bàn tay thon dài của Từ Mặc Sơ bao lấy mắt cá chân cậu, ngón tay vuốt ve làn da trắng nõn, mỉm cười dịu dàng đưa ra đề nghị: "Hay là em chuyển vào ở cùng với tôi nhé? Trần An, như vậy buổi tối có thể chăm sóc lẫn nhau."

Sở Thần An nhìn đôi mắt ưng của Từ Mặc Sơ, trái tim khẽ lỡ một nhịp.

Cậu ngu ngơ gật đầu.

Khi đó còn mừng rỡ cho rằng mình đã tìm được đồng đội.

...

Về sau, Sở Thần An nhớ là vào một đêm khuya.

Cậu nghe thấy tiếng kêu gào của nữ quỷ, những đồng bạn đồng hành với cậu lần lượt chết đi.

Cậu sợ hãi trốn vào trong tủ quần áo căn hộ 703.

Có một đồng bạn cũng trốn vào trong phòng ngủ, nhưng người đó còn chưa chạm đến được cửa phòng ngủ thì đã bị Từ Mặc Sơ túm lấy cổ áo sau.

Sở Thần An xuyên qua khe hở tủ quần áo nhìn ra ngoài.

Cậu nhìn thấy vẻ mặt Từ Mặc Sơ âm u lạnh lẽo, trên mặt treo nụ cười lạnh lùng, hắn hỏi người đó: "Là mày đẩy Trần An ra ngoài à?"

Người đồng bạn đó run rẩy lắc đầu, "Không, không phải tôi."

"Ồ xin lỗi nhé, không phải mày à." Từ Mặc Sơ buông cổ áo người đó ra.

Người kia tưởng rằng mình trốn được một kiếp.

"Vậy tại sao mày không ngăn cản?" Lại thấy Từ Mặc Sơ nói với vẻ tối tăm.

Hắn dứt lời, người đồng bạn đó bị Từ Mặc Sơ đẩy ra ngoài cửa.

"Á! Không á! Á á á á..."

Người đó bị cắn đứt hai tay, thân thể bị ăn sạch sẽ.

Máu tươi bắn lên cửa phòng ngủ, Sở Thần An bị cảnh này dọa sợ.

"An An, đừng trốn nữa, anh đã hai tiếng không nhìn thấy em rồi, anh rất nhớ em đó..."

Từ Mặc Sơ như là quỷ sa tăng đi lại giữa luyện ngục trần gian, giẫm lên máu tươi tới bắt cậu.

"Xem ra tối nay phải ngủ muộn hơn hai tiếng rồi, hôm nay em tự mình động được không?"

Chợt tay của Từ Mặc Sơ đặt lên cửa tủ quần áo, hắn cúi người, bóng đen cao lớn như một chiếc lưới đen bao phủ lấy cậu.

Từ Mặc Sơ cười dịu dàng nghiêng đầu, nhìn cậu trốn ở trong tủ quần áo, "Chúng ta nên về nhà rồi em yêu."

...

Kim đồng hồ trong phòng ngủ phát ra tiếng vang khẽ.

Sở Thần An tựa lưng lên cửa, hít sâu một hơi.

Cậu chôn đầu giữa hai đầu gối của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play