"Không,
không làm gì cả." Đột
nhiên Sở Thần An run rẩy lui về phía sau một bước, liếc nhìn đĩa thức ăn được
đặt trên bàn trà sofa rồi nói với hắn: "Tôi tới đưa cho anh ít bánh
mì…" Mắt
ưng của Từ Mặc Sơ mang theo vẻ nghi ngờ, hơi nhíu lại. Hắn vừa nhìn đĩa thức ăn
trên bàn trà vừa thắt dây lưng áo choàng tắm. "Mấy
ngày trước mời thế nào cậu cũng không tới." Đáy mắt u ám của Từ Mặc Sơ còn
mang theo ý cười thản nhiên: "Hôm nay lại nhiệt tình như vậy." Hắn
nhìn về phía bình hoa bên cạnh Sở Thần An, vừa đúng lúc hoa hồng xanh nở rộ
lên. Bên cạnh bình hoa có đặt vài cành hoa héo khô, xung quanh có vài giọt
nước. Từ
Mặc Sơ nhìn về phía đôi mắt hoa đào yếu ớt của Sở Thần An, từng bước tới gần
cậu. Hắn tiến thêm một bước, Sở Thần An sẽ lui về sau một bước. Bầu
không khí trở nên lo lắng, khoảng cách giữa hai người không đến hai mươi cen -
ti - mét. Thậm chí Sở Thần An có thể cảm nhận được hơi thở hormone quen thuộc
từ người hắn. Từ
Mặc Sơ giơ tay cầm lấy mảnh vụn của màng bảo quản trên ống tay áo của Sở Thần
An. Hắn nhìn vào mắt cậu: "Cậu còn vào phòng bếp của tôi?" Tim
Sở Thần An đập thình thịch, có lẽ do vừa rồi cậu mở tủ lạnh nên bị dính vào,
cậu cũng không chú ý. "Không...
Không có, tôi không vào bếp." Nội tâm của cậu rất lo lắng, nghiêng người
nhìn về phía cửa lớn: "Nếu không có chuyện gì thì tôi… Tôi về trước." Từ
Mặc Sơ nhìn chằm chằm sườn mặt Sở Thần An. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, tuấn
tú của cậu hơi đỏ, gần như là sắp đỏ đến tận sau vành tai. Sở
Thần An còn chưa đi được vài bước thì đã bị Từ Mặc Sơ giơ tay cản đường. Cánh
tay mạnh mẽ của Từ Mặc Sơ đặt trên tường, chắn trước mặt Sở Thần An. Tuy rằng
chưa đụng đến cậu nhưng cậu đã cảm nhận được sự áp bức vô tận. Sở
Thần An chỉ thấy gân xanh trên cánh tay Từ Mặc Sơ nhô lên, hormone nam tính gần
bên mũi của cậu, chiếm cứ không gian xung quanh cậu. "Đã
đến rồi thì chi bằng đi xem người yêu của tôi đi!" Sở
Thần An ngạc nhiên mở to mắt nhìn vào đôi mắt nguy hiểm kia. Giờ phút này Từ
Mặc Sơ cười rất ấm áp, mắt hơi nheo lại giống như con dã thú ngủ đông trong
bóng tối, đôi mắt sắc bén đang đánh giá con mồi. Sở Thần An sợ tới mức bắp chân
run lên. Giờ phút này cậu chỉ muốn chạy trối chết. Cậu
không kiềm chế được mà nhìn về phía phòng ngủ chính bị khóa lại bởi một cái
khóa lớn. Căn phòng ngủ vừa u ám vừa tràn đầy ái muội, sợi xích bạc và cơ thể
nặng nề đè lên người cậu… Không. Cậu
sẽ không quay lại nữa. "Không
cần." Gần như là Sở Thần An đã dùng hết dũng cảm để mở miệng từ chối hắn:
"Tôi nên trở về..." Cậu
nhìn cánh tay đang chắn trước người mình, hàng lông mi mảnh khảnh khẽ run rẩy.
Tay Từ Mặc Sơ không hề nhúc nhích, hắn nói: "Chỉ một lát thôi, sẽ không
mất nhiều thời gian của cậu." "Tôi…
Tôi đã nói là không cần." Sở Thần An gấp đến độ đuôi mắt đã hơi đỏ. Cậu
ngoan cố chống cự đẩy cánh tay cường tráng, mạnh mẽ của Từ Mặc Sơ lên. Thế
nhưng cánh tay đặt trên tường của Từ Mặc Sơ lại không hề nhúc nhích. Từ Mặc Sơ
cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt yếu ớt của Sở Thần An, đáy mắt hắn trở nên
ảm đạm. Rất
giống nhau nhưng tại sao chỉ có nó là giống. "Đừng
sợ hãi như vậy! Tôi cũng không ăn cậu." Đột
nhiên Từ Mặc Sơ giơ tay nắm lấy cằm Sở Thần An, quan sát khuôn mặt xinh đẹp,
tinh xảo của cậu: "Tôi chỉ muốn cho cậu xem cậu và người yêu của tôi giống
nhau như thế nào…" Sở
Thần An bị ép phải nhìn Từ Mặc Sơ, động tác kháng cự cũng dừng lại. "Còn
nữa." Từ Mặc Sơ rũ mắt, bóng đen cao lớn bao trùm quanh người của Sở Thần
An. Hắn buông cằm Sở Thần An ra: "Tại sao khi tôi nhắc đến người yêu của
tôi thì cậu lại sợ hãi như vậy? "Cậu
sợ cái gì?" Vấn
đề của Từ Mặc Sơ quá sắc bén. Mắt Sở Thần An rũ xuống, siết chặt lòng bàn tay
đầy mồ hôi. Đúng lúc cậu cho rằng hôm nay mình không thể ra khỏi đây thì bên
ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ. "Từ
Mặc Sơ, Thần An ở chỗ anh sao?" Đó
là giọng nói của Trương Lương! Sở
Thần An nhìn về phía huyền quan thì thấy Trương Lương nghiêng người đi vào
huyền quan 701. Sau khi thấy rõ tư thế đứng của hai người thì hắn ta hơi sửng
sốt. "Các
ngươi... Anh đang làm gì vậy?" Đây
là lần thứ hai anh ta hỏi câu này trong ngày hôm nay. Từ
Mặc Sơ nghiêng đầu, sắc mặt khó chịu nhìn Trương Lương rồi chậm rãi rút bàn tay
đặt trên tường lại, đứng thẳng người lui ra vài bước. Sở
Thần An thấy Từ Mặc Sơ thu tay về thì lập tức bước nhanh ra khỏi huyền quan.
Cậu lướt qua Trương Lương rồi bước ra khỏi cửa 701 như một con chuột đồng nhút
nhát. "Tôi
đến gọi em ấy về ăn tối..." Trương Lương và Từ Mặc Sơ nhìn nhau hai giây.
Hắn ta chỉ thấy ánh mắt Từ Mặc Sơ ảm đạm, không hiểu sao hắn ta lại cảm nhận
được cảm giác áp bách mạnh mẽ. "...
Xin lỗi!" Trương Lương sờ mũi rồi xoay người rời khỏi huyền quan, cũng
đóng cửa 701 lại. Từ
Mặc Sơ nắm chặt nắm đấm, phiền não đấm mạnh lên tường, mặt tường cũng nhanh
chóng dính máu. Đột
nhiên hắn nghiêng người nhìn về phía mấy cành hoa hồng trên bàn. Mấy cành hoa
hồng héo tàn kia đã chuyển sang màu đen, khi dính nước trong suốt thì lại có vẻ
xinh đẹp hơn. Từ
Mặc Sơ đi về phía trước bàn, cầm một cành hoa héo rũ rượi lên rồi dùng ngón tay
vuốt ve nhẹ nhàng. "Nhặt
đi những cành hoa héo tàn có thể giúp hoa hồng xanh trong bình nở đẹp
hơn…" Đây là những gì Trần An của hắn nói. Trương
Lương đi theo phía sau Sở Thần An: "Thần An, trước kia em và Từ Mặc Sơ
quen biết nhau à?" Sở
Thần An dừng bước nhưng không quay đầu lại. Cậu đứng ở cửa phòng ngủ của mình:
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể quen biết anh ta." "Nhưng
anh thấy hình như hắn…" Trương
Lương còn chưa nói xong thì "cạch" một tiếng, Sở Thần An nặng nề khép
cửa phòng lại. Ánh
mắt ôn hòa của Trương Lương dần dần tối sầm lại. Hắn ta nhìn chằm chằm vào cửa
phòng đang đóng chặt, siết chặt nắm đấm. Móng tay của hắn ta sắp ấn sâu vào
trong thịt. Một
ngày nào đó, hắn ta muốn dùng bùn vấy bẩn Sở Thần An. ...... Sở
Thần An run rẩy chui vào trong chăn. Tuy rằng phó bản này là phó bản tân thủ
nhưng thật sự thì Từ Mặc Sơ vô cùng đáng sợ khiến Sở Thần An vừa thấy hắn thì
bắp chân liền run rẩy. Tâm
tư của hắn thâm trầm, rất nhiều lúc Sở Thần An khó có thể đoán ra hắn đang suy
nghĩ cái gì… Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, quả thật Từ Mặc Sơ đã bắt đầu
nghi ngờ cậu. Sở
Thần An nhíu mày, thở dài nặng nề. Có vẻ như cậu phải nắm bắt thời gian để hoàn
thành nhiệm vụ. Làm sao cậu có thể chống lại được người cố chấp như Từ Mặc Sơ.
Trước đây không phải cậu chưa từng chống cự, mà là đã chống cự nhưng lần nào
cũng kết thúc trong thất bại. Lúc
đó Từ Mặc Sơ không đeo xích bạc cho cậu nữa, chỉ là nhốt cậu trong phòng ngủ
chính. Giường lớn hai mét trong phòng ngủ chính rất mềm, hai lớp rèm cửa sổ che
khuất ánh sáng bên ngoài, xung quanh đều là tàn tích cửa sự điên cuồng. Cà
vạt của Từ Mặc Sơ còn quấn quanh cổ tay cậu, những vết đỏ lan tràn khắp cổ cậu.
Cậu nhân lúc Từ Mặc Sơ không có ở đó liền làm vỡ bình hoa ở đầu giường, gian
nan cố gắng lấy một mảnh sứ vỡ. Sau khi lấy được, cậu vội vàng dùng ngón cầm
mảnh vỡ từng chút, từng chút cắt đứt cà vạt trói cổ tay mình. Mấy
tiếng trước Từ Mặc Sơ dùng cà vạt buộc tay cậu ở đầu giường, muốn cắt nó ra đòi
hỏi rất nhiều sức lực. Cậu cắt một hồi lâu, trên trán cũng đã toát mồ hôi mới
có thể cắt cái cà vạt giá trên trời này ra. Lúc
này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, hoạt động cổ tay. Lúc cậu hít một hơi chuẩn bị
ngồi dậy thì khóe mắt nhìn thấy bóng đen ở ngoài cửa. Không biết Từ Mặc Sơ đã
đứng bên cửa từ lúc nào, hắn khoanh tay tựa vào mép cửa, ý cười dịu dàng, lặng
lẽ nhìn cậu. Sở
Thần An sợ tới mức đột nhiên run lên. Cậu kinh ngạc nhìn về phía Từ Mặc Sơ,
giống như một con nai con kinh hoảng khi sơ suất bị bắt. Chỉ
nghe Từ Mặc Sơ khịt mũi cười một tiếng: "Thật đáng yêu!" "An
An của anh thật tuyệt vời, mất mười một phút ba mươi hai giây đã cắt đứt nó, ha
ha..." Từ Mặc Sơ nắm lấy một mảnh cà vạt không trọn vẹn, nụ cười dịu dàng
giống như là thật lòng khen ngợi cậu. Từ
Mặc Sơ ôm Sở Thần An đang ở mép giường vào lòng ngực, tỉ mỉ nâng hai tay cậu
lên kiểm tra. Mười ngón tay của cậu trắng nõn, mềm mại. Trên ngón trỏ tay phải
có một vết thương, giờ phút này còn đang chảy máu không ngừng. Lúc
này nụ cười của Từ Mặc Sơ mới ảm đạm vài phần: "Đồ ngốc." Hắn
nâng ngón trỏ bị thương của Sở Thần An lên, nhẹ nhàng mút máu trong lòng ngón
tay rồi mở tủ đầu giường ra, cẩn thận dáng băng keo cá nhân cho cậu. "Bảo
bối." Từ Mặc Sơ dịu dàng ôm Sở Thần An lên giống như ôm một đứa trẻ, mặt
đối mặt ôm cậu: "Em không thích như vậy sao không nói với anh?" Hàng
mi của Sở Thần An run lên, cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng của Từ Mặc Sơ.
Bởi vì sợ rơi xuống nên chỉ có thể sợ hãi nắm chặt lấy áo trên vai Từ Mặc Sơ. "Em
không thích cà vạt vậy thì chúng ta không dùng nữa, được không?" Từ Mặc Sơ
nâng lưng cậu, giọng nói dịu dàng. Sở
Thần An không trả lời. Từ Mặc Sơ càng bình tĩnh thì cậu lại càng sợ hãi. Tiếng
máy giặt vang lên từ phòng tắm, vừa rồi Từ Mặc Sơ đi giặt quần áo và ga giường. Từ
Mặc Sơ nhẹ nhàng đặt cậu lên máy giặt, lúc này Sở Thần An mới nhận ra được có
gì đó không đúng. Từ
Mặc Sơ vẫn cười như trước, dịu dàng ôm cậu vào lòng, trấn an cậu: "Nào,
ngoan! Tự mình ôm đi!" Vào
buổi tối đó, tiếng khóc của cậu hòa chung với tiếng máy giặt. ............ Đột
nhiên Sở Thần An mở mắt, chậm rãi vuốt trán. Đó là một giấc mơ. Cậu
ngước lên nhìn về phía đồng hồ của mình. Đã tám giờ tối rồi.