Giờ
phút này Sở Thần An vừa cảm thấy tức vừa cảm thấy bất đắc dĩ. Cậu sờ sờ gáy, cố
gắng dỗ dành cô bé: "Kiều Kiều, em đi lấy chìa khóa về cho anh trai, được
không?"
"Em
không lấy đâu." Kiều Kiều vỗ vỗ lưng búp bê rồi lắc nhẹ: "Anh muốn
thì đến chỗ anh Từ lấy."
Sở
Thần An vẫn đang cố gắng: "Chỉ cần em đi lấy chìa khóa về thì anh sẽ làm
búp bê cho em."
"Không
cần đâu. Sau này em có thêm mười con búp bê nữa mà. Em đã có rất nhiều
rồi!"
Đối
với Kiều Kiều thì việc này không có tác dụng, cô bé cười hì hì: "Anh Trần
An, anh mau đi tìm đi! Em đã xem qua rồi, hiện tại anh Từ không có đóng
cửa."
Sở
Thần An: "Em thật sự không lấy lại?"
Kiều
Kiều: "Anh mau đi tìm đi!"
Cậu
hít sâu một hơi, xoa xoa chân mày. Bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp nói:
"Vậy em để ở đâu?"
"Em
không nói cho anh biết đâu." Kiều Kiều cười xinh đẹp nói: "Anh tự đi
tìm đi!"
"......"
Sở
Thần An hít sâu một hơi lần thứ hai. Cô bé ngốc nghếch này…
Cậu
do dự đi quanh phòng năm phút đồng hồ, cuối cũng vẫn cắn răng rời khỏi phòng
ngủ. Không phải chỉ là đi một chuyến đến hang ổ của tên biến thái thôi sao? Có
gì mà phải sợ.
Sở
Thần An đi vào phòng bếp. Cậu sửa sang lại mái tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu
rồi dùng nước lạnh vỗ vỗ hai má mình.
Mấy
giọt nước trong suốt đọng trên hàng lông mi rậm rạp của cậu, có vẻ khuôn mặt
cũng càng thêm trắng nõn, mịn màng. Sau đó, cậu bưng một đĩa bánh mì rồi rời
khỏi 702.
Cảm
thấy dưới chân như nặng ngàn cân, cậu chậm rãi rẽ trái đi về phía hành lang bên
trái. Cuối dãy hành lang tối tăm chính là căn hộ 701 của Từ Mặc Sơ.
Cậu
nhìn cánh cửa khép hờ kia thì bắp chân bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.
Đuôi mắt cậu ửng đỏ, ánh mắt yếu ớt cũng run rẩy, hàng mày khẽ nhíu lại. Giờ
phút này khuôn mặt xinh đẹp đã trắng bệch, cậu cứ đi một bước thì hàng lông mi
cong vút lại run một chút.
Bên
trong cánh cửa kia mang theo quá nhiều ký ức vừa u ám vừa mập mờ khiến cho Sở
Thần An sợ hãi.
Đầu
ngón tay hồng hào siết chặt đĩa bằng sứ trắng, nhẹ nhàng bước tới 701. Sở Thần
An đặt đầu ngón tay lên cửa nhưng lại sở hãi rụt về. Cậu nghĩ đến nhiệm vụ của
mình rồi lại nghĩ đến mình vẫn còn đang nằm trong nhà xác ở ngoài đời thì liền
nhắm mắt, giơ tay lên cánh cửa.
Cậu
nhẹ nhàng đẩy ra một góc. Đồ nội thất trong phòng rất quen thuộc, hầu như không
thay đổi. Cậu lấy hết dũng khí đi vào huyền quan, vừa cẩn thận vừa lo lắng nhìn
xung quanh.
Cậu
ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà trên đỉnh đầu thì đột nhiên hoảng sợ.
Phía
trên quấn dây đỏ mỏng manh mà dày đặc. Trên mỗi sợi dây đỏ lại treo rất nhiều
bùa chú kỳ lạ.
Cậu
sợ tới mức mắt cũng ngấn nước. Một tay Sở Thần An ôm tim, từ từ điều chỉnh hô
hấp dồn dập của mình.
Phòng
khách rất yên tĩnh, phòng ngủ bên trái phát ra tiếng nước rất nhỏ. Từ Mặc Sơ
không ở trong phòng khách, hình như còn đang tắm rửa.
May
mắn thay, may mắn...
Cậu
bước nhanh đến gần sofa. Trên bàn bên cạnh sofa còn đặt đèn bàn hoạt hình màu
vàng. Đó là trong trò chơi lần trước Sở Thần An rút thăm trúng thưởng nhận
được.
Khi
đó cũng không khác gì bây giờ, cũng vừa mới chết vài người nhưng lúc ấy Sở Thần
An còn là một tên gà mờ. Vừa gặp những chuyện quỷ quái và người chết thì sợ tới
mức chỉ biết trốn vào một góc rồi khóc.
Khi
đó cậu cũng rất dễ bị lừa. Khi Từ Mặc Sơ đề nghị cậu chuyển đến ở cùng với hắn,
lấy danh nghĩa là chăm sóc lẫn nhau thế nên cậu đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Cậu còn đưa cái đèn bàn màu vàng xấu xí này đến để bày tỏ lời cảm ơn của mình.
Kết
quả cậu ngốc nghếch bị Từ Mặc Sơ lừa gạt đi vào, sau đó thì không còn cơ hội đi
ra nữa…
Đèn
bàn hoạt hình trông giống như một con mèo nhỏ màu vàng, phát ra một chút ánh
sáng. Cậu đến gần chọc chọc vào đầu đèn mèo vàng rồi vội vàng khom người bắt
đầu tìm kiếm chìa khóa nhà Kiều Kiều.
Cô
bé ngốc nghếch này không những tâm tư đơn giản mà còn vô tâm nữa. Dựa theo sở
thích hàng của cô bé thì hẳn là cô bé thích giấu đồ ở góc kín đáo.
Cậu
cố gắng mở một góc của đệm lưng sofa kiểu châu Âu. Sở Thần An đưa tay vào bắt
đầu mò mẫm thì sờ được một vật nhỏ vuông vắn. Chỉ bằng xúc giác thì không thể
đoán đó là gì được.
Cậu
dùng ngón trỏ và ngón giữa gắp thứ kia lên rồi lấy đệm lưng ra nhìn thì suýt
nữa ném nó ra ngoài vì run tay.
Phải...
Đó là một... Bao cao su.
Cổ
Sở Thần An đỏ lên, vội vàng nhấc đệm lưng lên nhét nó trở lại. Lúc này cậu mới
nhớ thứ này là do chính tay cậu giấu vào sofa…
Trước
kia thật sự là Từ Mặc Sơ quá điên cuồng. Hắn dùng thứ này còn nhiều hơn rút
giấy. Về sau Sở Thần An không thể chịu nổi nữa, vì thế thừa dịp Từ Mặc Sơ nấu
ăn trong bếp thì đem những thứ này giấu từng cái một vào sofa trong tình trạng
mắt đỏ hoe, đùi vẫn còn run rẩy.
Kết
quả là vào ban đêm, cậu đã nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào.
Từ
Mặc Sơ cười ôm cậu, hôn lên cằm cậu, hơi nóng của hắn phả lên mặt Sở Thần An:
"Bảo bối giỏi thật! Sao lại biết anh thích trực tiếp tiến tới?"
Cậu
nghe Từ Mặc Sơ nói thì bĩu môi, khóc càng đáng thương hơn.
......
Sở
Thần An đặt đệm lưng kiểu châu Âu về chỗ cũ, trong đầu cố gắng vứt bỏ lịch sử
đen tối không muốn nhớ lại.
Cậu
rời ghế sofa và quay sang tủ dưới TV màn hình lớn, bắt đầu mở từng cái tủ một.
Sở Thần An mở ba cái tủ thì ba cái tủ ấy đều chất đầy ảnh của cậu. Lúc cậu
cười, lúc cậu ngủ, lúc cậu ngẩn người. Thậm chí còn có các loại chụp lén… Cộng
hết những thứ này lại thì ít nhất cũng có cả mấy trăm bức.
Biến
thái. Thật sự là một kẻ biến thái.
Sở
Thần An nhìn đến mức tay run lên. Cậu cầm một bức duy nhất không có mặt mũi
lên.
Trong
ảnh là một đôi chân thon dài trắng nõn. Thiếu niên trong ảnh mặc quần short thể
thao màu trắng giản dị, cổ chân gầy gò được một bàn tay thon dài nâng đỡ. Chân
hơi nâng lên, độ cong nâng lên là góc nhìn của Từ Mặc Sơ.
Hẳn
là Từ Mặc Sơ nhân lúc cậu ngủ nên chụp lén. Trong ảnh, Từ Mặc Sơ nâng chân cậu
lên rồi hôn lên mu bàn chân cậu. Sở Thần An ngẩn người.
Không
hiểu sao khi cậu nhìn thấy bức ảnh này thì trong đầu tự liên tưởng đến tâm
trạng của Từ Mặc Sơ lúc đó. Lúc Từ Mặc Sơ hôn cậu.
Hẳn
là thành kính, cẩn thận…
Khi
cậu nhìn những bức ảnh này, trong lòng lại dâng lên cảm giác không nói nên lời.
Dù chỉ là thoáng qua nhưng rất áp lực.
Cậu
vội vàng đặt ảnh trở lại tủ, đứng dậy quay sang tủ lạnh trong phòng bếp. Sở
Thần An mở cái tủ lạnh to bằng hai cái tủ lạnh của mình. Cậu bất ngờ dừng lại.
Không
giống như cậu nghĩ, tủ lạnh chứa đầy trái cây tươi và nguyên liệu. Nào là dâu
tây tươi, hạt chia, bưởi và lựu đã bóc vỏ… Tất đã đều là những món mà cậu thích
ăn.
Cậu
nghiêng người nhìn về phía thùng rác nhà bếp cách đó không xa. Trong đó là
những nguyên liệu nấu ăn giống trong tủ lạnh nhưng đều còn nguyên không hề chạm
vào, chỉ là bị thối rữa nên mới vứt đi.
Sở
Thần An không dám tưởng tượng. Chẳng lẽ trong hơn chín mươi ngày này, Từ Mặc Sơ
đều như vậy sao?
Thức
ăn trong tủ lạnh hỏng thì đổi cái mới, một lần nữa lấp đầy các món cậu thích
vào tủ lạnh. Chỉ vì chờ cậu quay về…
Sở
Thần An thấy vậy thì trong lòng càng khó chịu, cậu khép cửa tủ lạnh lại rồi
chạy trối chết ra khỏi phòng bếp.
Nhìn
thấy trên bàn có một bó hoa hồng xanh tươi rói và thanh lịch, bước chân của cậu
dừng lại.
Hoa
hồng xanh rất đẹp, nó được đặt phẳng phiu trên bàn còn bình hoa được đặt bên
cạnh. Trên bàn còn đọng nước nhưng chưa kịp lau khô.
Vừa
nhìn đã biết hoa vừa được lấy ra khỏi bình không lâu, hơn nữa còn quên đặt trở
lại. Rất giống kiệt tác của đứa trẻ ngốc nghếch Kiều Kiều.
Thật
sự cậu không muốn đến gần. Bởi vì nghiệt duyệt của cậu và Từ Mặc Sơ bắt nguồn
từ việc cậu tặng cho hắn một bó hoa hồng xanh.
Cậu
chậm rãi đi về phía bàn, nhìn về phía đáy bình. Quả thật bên trong có một cái
chìa khóa bị rỉ sét. Cậu vội vã đưa tay xuống đáy bình và nhét chìa khóa ẩm ướt
vào túi.
Sở
Thần An do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy hoa hồng xanh nằm phẳng phiu
trên bàn đặt cẩn thận vào bình hoa. Cậu chọn ra một vài cành hoa bị héo để giúp
hoa trong bình nở đẹp hơn.
Khi
cậu cắm hoa vào cũng không nhận ra rằng tiếng nước trong phòng ngủ đã dừng lại.
Sở Thần An đặt bình hoa về vị trí cũ, đang muốn xoay người chuồn đi thì chợt
nghe thấy tiếng mở cửa.
Từ
Mặc Sơ tùy ý khoác áo choàng tắm, cơ bắp cường tráng mơ hồ hiện ra. Làn da của
hắn là màu lúa mạch khỏe mạnh, một sợi tóc ướt rũ xuống trước đôi mắt nham hiểm
của hắn.
"Cậu
đang làm cái gì vậy?" Từ Mặc Sơ đi về phía Sở Thần An, ánh mắt nham hiểm
lướt trên người cậu.