Sở
Thần An cực kỳ sợ ánh mắt này của Từ Mặc Sơ. Bất kể là trước kia hay bây giờ cũng
đều khiến cậu run rẩy. Cậu nắm chặt góc áo, cẩn thận nhìn trộm Từ Mặc Sơ ở bên
cạnh.
Từ
Mặc Sơ ngước mắt lên, ánh mắt ảm đạm kia đúng lúc nhìn cậu. Tim Sở Thần An đập
liên hồi. Cậu cúi đầu nhìn sang phía khác, lo lắng đến mức lông mi cũng run
run.
Từ
Mặc Sơ chống cằm, đột nhiên mắt ưng nham hiểm xẹt qua một tia sáng. Hắn càng
nhìn Sở Thần An thì trong lòng càng cảm thấy phiền não và mất mát.
"Trên
quần áo của tôi dính chút máu, tôi về tắm rửa trước."
Dứt
lời, Từ Mặc Sơ xoăn ống tay áo lên một đoạn rồi liền đứng dậy rời khỏi sofa.
Trương Lương ngước mắt nhìn thoáng qua Từ Mặc Sơ, chỉ gật đầu không nói gì. Sở
Thần An thấy Từ Mặc Sơ rời khỏi 702 thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trương
Lương vẫn còn thở dồn dập. Hắn ta nghiêng người nhìn về phía Sở Thần An, thấy
sắc mặt cậu không tốt nên liền hỏi: "Thần An, em bị sao vậy?"
Sở
Thần An lạnh lùng trả lời: "Không sao."
Trương
Lương lại nhìn thiếu niên trắng nõn, đẹp trai trước mắt vài lần, hắn ta khẽ
nuốt nước bọt. Ánh mắt của hắn ta dần trở nên tham lam nhìn tới nhìn lui trên
cơ thể gầy gò, trắng nõn của Sở Thần An.
"Đúng
rồi Thần An, vết thương trên người Tô Vũ vẫn đang chảy máu. Em có thuốc gì cầm
máu không?" Hai tai Trương Lương đỏ ửng, hắn ta nhìn chằm chằm vào cái cổ
mảnh khảnh của Sở Thần An.
Sở
Thần An nghĩ đến dáng vẻ đầy thương tích của Tô Vũ liền thì sâu một hơi:
"Hình như trong hộp có, để tôi đi lấy."
"Lấy
cái gì mà lấy. Các người không nhìn xem cô ta thối rửa đến mức nào rồi."
Lý Nhã Nhã vẫn dán sát bên cạnh Trương Lương, không còn dáng vẻ dịu dàng của
ngày xưa nữa. Giờ phút này cô vừa ghét bỏ, vừa khinh bỉ nói: "Để dành
thuốc cho những người có thể sống như chúng ta dùng. Các người có bị ngốc
không? Dáng vẻ quỷ quái của cô ta cũng chỉ có thể sống vài ngày nữa mà còn cần
dùng thuốc cho cô ta sao?"
Trương
Lương im lặng không nói nữa, hình như hắn ta cũng đồng ý.
"Chỉ
cần cô ta còn sống thì có thể dùng được."
Sở
Thần An đứng dậy đi vào phòng ngủ lục lọi một vòng mới lấy vali từ gầm giường
ra. Sau đó lấy hộp thuốc giảm đau và mấy túi thuốc khác từ trong vali. Cậu cầm
thuốc đi vào phòng Tô Vũ, cô ta vẫn đang thở dốc nặng nề. Thỉnh thoảng lại phát
ra tiếng gào thống khổ.
Trên
cổ cô ta có một vết màu tím đậm, tay trái bị gãy được bó đơn giản bằng bìa
cứng. Máu trên người cô ta thấm ướt ga giường, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu. Sở
Thần An nhìn đến nổi da gà, cậu không thể tưởng tượng được giờ phút này Tô Vũ
đau đớn biết bao nhiêu.
Xuất
phát từ lòng nhân đạo, cậu đặt thuốc giảm đau trong tay lên bàn đầu giường của
Tô Vũ, cũng bưng một ly nước đặt bên cạnh thuốc. Tô Vũ nghe tiếng động thì hơi
mở mắt. Ánh mắt của cô ta chuyển từ hoảng sợ thành thống khổ, nghẹn ngào.
Tay
Tô Vũ hơi nâng lên, yếu ớt nắm lấy tay của Sở Thần An: "Thần An. A, cứu...
Cứu tôi! Vết thương trên người tôi đau quá…"
"Tôi
để thuốc bên cạnh, cô tự uống đi! Là thuốc giảm đau." Sở Thần An lạnh lùng
lui ra sau một bước, muốn rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi tanh này.
"Đừng,
đừng đi!" Tô Vũ rơi nước mắt, nước mắt và nước bọt trong miệng tràn ra như
hòa vào nhau. Giọng nói cô ta khàn khàn: "Hu hu, cậu không biết ông già
kia ghê tởm tới mức nào đâu. Cậu biết ông ta đối xử với tôi như thế nào không?
Ông ta rót dịch tử thi ghê tởm kia vào phía dưới của tôi…"
"Được
rồi, cô đừng nói nữa!" Sở Thần An nghe vậy thì cảm thấy buồn nôn. Cậu nhíu
mày, run rẩy lui ra phía sau vài bước.
"Hu
hu, chỉ có cậu. Thần An, chỉ có cậu quan tâm đến sự sống chết của tôi. Tôi biết
ngày hôm qua tôi không nên mắng cậu. Xin lỗi, Thần An! Hu hu, tôi xin lỗi! Chỉ
là tôi sợ chết quá thôi, hu hu! Tôi không muốn chết…" Tô Vũ bị sặc, khóe
miệng lại trào ra không ít máu.
Sở
Thần An tiến lên vài bước. Sau đó cậu lấy mấy viên thuốc giảm đau bỏ vào miệng
Tô Vũ, xa cách đưa nước đến bên miệng cô
ta.
"Uống
thuốc giảm đau có thể giúp cô dễ chịu hơn một chút. Tôi ra ngoài đây." Cậu
đặt ly nước lên đầu giường rồi liền bước nhanh rời khỏi phòng của Tô Vũ.
Tô
Vũ gian nan nuốt thuốc, khuôn mặt dữ tợn nhìn theo bóng lưng của Sở Thần An:
"Thần An! Khụ khụ, cậu đừng đi, Thần An! Cứu tôi!... Tôi đau quá, trên
người đau quá!…"
Sở
Thần An khép cửa phòng Tô Vũ lại, nặng nề thở một hơi. Cậu còn chưa đi qua hành
lang cửa đã nghe tiếng thì thầm của hai người bên sofa.
"Sao
cô ta không chết đi chứ, không phải cô ta chưa từng giết người, có gì đáng
thương đâu. Chẳng lẽ anh còn tình cũ với cô ta?" Lý Nhã Nhã nói: "Anh
đừng quên, lúc trước là anh đã lừa Ngô Long Dương tới..."
"Chát"
một tiếng, giống như là Lý Nhã Nhã bị tát một cái.
"Tiện
nhân! Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Những lời này giữ ở trong
bụng…" Âm thanh khàn khàn của Trương Lương truyền đến.
Lý
Nhã Nhã không nói gì nữa, cô bật khóc rất nhỏ. Cô ta trong lời nói của Lý Nhã
Nhã chắc là ám chỉ Tô Vũ.
Sở
Thần An lui ra phía sau vài bước, một lần nữa vặn tay cầm khép cửa phòng Tô Vũ
lại. Lần này gây ra tiếng vang không nhỏ.
Đột
nhiên tiếng nói chuyện của hai người họ dừng lại. Sở Thần An chậm rãi đi đến
bên cạnh sofa. Cậu thấy Trương Lương và Lý Nhã Nhã đều đồng loạt nhìn về phía
mình. Má trái của Lý Nhã Nhã hiện lên một vết đỏ.
Trương
Lương: "Thần An, em… Em vừa mới ra ngoài sao? "
Sở
Thần An: "Nếu không thì sao?"
Trương
Lương ho nhẹ một tiếng: "Thần An, em cũng nghe thấy rồi đó. Ông chủ nhà
nói buổi tối sẽ rất nguy hiểm. Nếu không để cho an toàn thì chúng ta ngủ chung
đi."
"Để
tôi ngủ với anh?" Đôi mắt hoa đào của Sở Thần An liếc nhìn Trường Lương.
Trương
Lương gật đầu, mang theo chút kỳ vọng nói: "Ừm, anh còn có thể chăm sóc
em."
Sở
Thần An xoay người đi về phía phòng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vừa xinh
đẹp vừa kiêu ngạo. Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi mới không cần. Cho tới bây giờ
tôi cũng không muốn ngủ với chuột giả mù. Huống hồ không phải Lý Nhã Nhã rất thích
đi theo anh sao? Hai người ngủ với nhau là được rồi."
Dứt
lời, cậu ra vẻ bình tĩnh bước nhanh vào phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại.
Tuy âm thanh thông báo của hệ thống muộn nhưng cũng đến:
【Chúc
mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày của pháo hôi.】
【Điểm
thưởng: X10】
【Tổng
điểm hiện tại của ngài: 20】
Sở
Thần An kiểm tra chỉ số tích lũy trên bảng điều khiển. Trên đó hiển thị tài
khoản hệ thống của cậu đầy năm mươi điểm thì có thể thăng lên cấp hai. Tài
khoản cấp hai có thể mở khóa nhiều công cụ mới và kỹ năng đặc biệt hơn giúp
hoàn thành nhiệm vụ.
Những
lời vừa rồi cậu nói với Trương Lương thế mà có thể tăng hơn mười điểm tích lũy
một lần. Xem ra những lời đó thật sự chọc giận Trương Lương.
Sở
Thần An thở dài một hơi, cậu ngồi thở dốc trên ghế mềm trước bàn. Lượng tin tức
vừa rồi quá lớn khiến Sở Thần An hơi lo lắng. Lý Nhã Nhã nói Tô Vũ đã từng giết
người? Còn có Ngô Long Dương bị Trương Lương lừa tới? Sở Thần An suy nghĩ thì
cảm thấy rất sợ hãi.
Cậu
tựa gáy vào ghế mềm không ngừng thở dốc. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn tú hơi đỏ.
Đột nhiên, trong phòng truyền đến một tiếng động khe khẽ. Sở Thần An tựa đầu
vào ghế nghiêng đầu nhìn.
Đó
là một con búp bê được đặt gọn gàng ở góc tường. Trước đây Sở Thần An đã làm ra
con búp bê đó, quần áo của con búp bê cũng ố vàng, cũ kỹ.
"Kiều
Kiều, sao em lại trốn ở đó không nói lời nào?" Âm thanh của Sở Thần An dịu
dàng, cậu tựa vào ghế lười biếng nói.
Con
búp bê được Kiều Kiều ôm chặt vào lòng.
Ở
góc tường, Kiều Kiều tủi thân nói: "Anh ơi, anh Từ cướp con búp bê mới của
em rồi."
"Anh
ta cướp con búp bê của em làm gì?" Đột nhiên Sở Thần An ngồi thẳng người.
"Ừm,
em cũng không biết nhưng hôm qua anh ấy lại hung dữ với em." Kiều Kiều tức
giận nói, cô bé nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con rối: "Anh ấy thật xấu, chỉ
biết hung dữ với em nhưng cũng chưa từng hung dữ với anh."
Sở
Thần An không gì nữa, cậu bắt đầu trở nên lo lắng. Từ Mặc Sơ lấy con búp bê mới
kia chứng tỏ hắn đã bắt đầu nghi ngờ… Cậu cảm thấy không thể trì hoãn thêm nữa,
phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính một.
Cậu
nhìn về phía góc tường, cẩn thận hỏi Kiều Kiều vẫn không chịu xuất hiện:
"Kiều Kiều, em thật sự không nhớ rõ vì sao em qua đời sao?"
"Cái
gì?"
Kiều
Kiều ôm con búp bê im lặng vài giây rồi đột nhiên cười rộ lên: "Ha ha, anh
thật ngốc. Hôm qua anh cũng hỏi em chuyện này và em đã trả lời là em không nhớ
mà."
Sở
Thần An sờ gáy, khẽ thở dài. Cậu không xác định rốt cuộc là Kiều Kiều không
muốn nói hay là thật sự quên mất.
Ngược
lại cậu dỗ dành: "Vậy anh tự đến nhà em tìm, như vậy có được hay
không?"
Cậu
muốn xem thử có thể tìm được manh mối trong nhà của Kiều Kiều không.
Kiều
Kiều ngây thơ nói: "Tìm cái gì vậy? Em có thể đưa những món quà đó cho anh
ngay bay giờ."
"Không,
không phải." Sở Thần An tiếp tục dỗ dành cô bé: "Anh chỉ muốn xem nhà
em một lát. Một lát là được rồi. Anh xem xong sẽ đi liền, sẽ không động đến đồ
đạc của em, được không? "
"Đương
nhiên là được." Kiều Kiều đặt con búp bê lên tay Sở Thần An: "Anh
Trần An, anh muốn cái gì thì em cũng cho anh. Em cũng có thể tặng nhà của em
cho anh."
Sở
Thần An vội vàng xua tay: "Anh chỉ cần xem một lát là được rồi."
"Nhưng
mà anh ơi." Kiều Kiều chuyển đề tài, cúi đầu nói: "Có phải anh không
thích anh Từ cho nên mới không muốn để anh ấy biết anh đã trở về đúng
không?"
Sở
Thần An toát mồ hôi, vội vàng nói: "Không có, làm sao có thể."
"Nhưng
trước kia anh luôn hôn anh Từ. Bây giờ anh trở về mấy ngày rồi nhưng cũng chưa
từng hôn anh Từ…" Kiều Kiều oán hận, khóc lớn nói: "Anh không thích
anh Từ. Hu hu, anh vẫn muốn đi có phải không? Anh ơi, anh hư quá, hu hu… Anh
vẫn luôn gạt em…"
Khóe
miệng Sở Thần An giật giật, rốt cuộc đây là loại logic gì vậy?
Cậu
ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích ở góc tường: "Không có mà. Kiều Kiều,
em quên rồi sao? Chúng ta đang chơi trò chơi mà, sau khi kết thúc anh sẽ nói
với anh Từ, được không?"
Kiều
Kiều ngừng khóc nhưng vẫn bán tín bán nghi, nghẹn ngào hỏi lại: "Thật
sao?"
Sở
Thần An xấu hổ: "Thật chứ."
Kiều
Kiều: "Anh không được lừa em, em cũng không phải con nít ba tuổi."
Sở
Thần An: "Sẽ không, thật đấy. Anh sẽ không lừa em."
Kiều
Kiều im lặng vài giây, sau đó vui vẻ cười ha ha: "Vậy là tốt rồi."
Dường
như cô bé nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói: "Nhưng anh ơi, cửa nhà em khóa
rồi. Anh chờ một chút nha! Em đi lấy chìa khóa cho anh."
"Được,
vậy em đi nhanh về nhanh nha!" Đáy mắt Sở Thần An thoáng hiện lên một tia
kích động, hy vọng ở ngay trước mắt cậu rồi.
Sở
Thần ngồi trên ghế mềm chờ vài phút thì Kiều Kiều liền trở về. Cô bé vui vẻ
trốn trở lại góc.
"Anh
ơi, chìa khóa không có ở chỗ em."
Sở
Thần An cảm thấy có gì đó không đúng nên hỏi lại: "Vậy chìa khóa ở
đâu?"
Kiều
Kiều cười hì hì: "Ở trong phòng anh Từ, anh tự đi tìm đi!"
"Kiều
Kiều!" Sở Thần An hít sâu một hơi.
Cậu
không thể không phục sự bướng bỉnh đến ngạc nhiên của đứa trẻ ngốc nghếch này.
Trong thế giới của một đứa trẻ ngốc nghếch thì hôn hoàn toàn là thích.
"Chẳng
lẽ anh không muốn về nhà của anh và anh Từ sao? Ồ, sau khi tìm được chìa khóa
nhớ hôn một cái nha anh."
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Daygi:
Cảm ơn thiên nhiên đã cho họ một món quà.