Chờ
ba người trong phòng xôn xao thành tiếng thì âm thanh khàn khàn nhỏ bé của ông
già liền ngừng lại. Sở Thần An đứng yên trong bóng đêm, lo lắng không di chuyển
nữa.
Ông
già này biết cậu… Nhưng cậu chưa bao giờ gặp người đàn ông này.
"A
a a a a!"
Trong
bóng tối, Lý Nhã Nhã la hét khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ hơn. Sở Thần An
nghe vậy thì cơ thể lại run lên.
"Làm
sao vậy? Sao đèn lại tắt?"
Tay
Trương Lương bật đèn pin. Hắn ta sợ tới mức vội vàng chạy ra khỏi phòng chiếu
đèn về phía ông già.
Ông
già cười cười để lộ ra hàm răng vàng. Dường như chân mày nhíu lại đến mức có
thể che hết đôi mắt nhỏ nhắn, ông ta dùng bàn tay nhăn nheo che mắt lại.
Hai
tay ông già đặt trên nạng, ông ta bắt gặp ánh mắt của Từ Mặc Sơ. Ông ta thấy Từ
Mặc Sơ đang dựa vào mép cửa, ánh mắt lạnh lùng, ảm đảm âm thầm nhìn ông ta.
Nụ
cười của ông già dần tắt, tay ông ta cầm chặt nạng, cúi đầu chậm rãi nói:
"Không có chuyện gì cả. Đèn này sử dụng gần hai mươi mấy năm rồi, cầu dao
bị cũ…"
Dứt
lời, ông ta liền chống nạng lướt ngang qua Sở Thần An, đi về phía vách tường
màu cũ rồi chậm rãi kéo cầu dao trở về.
"Rắc
rối."
Trong
phòng u ám quỷ dị mới khôi phục được một chút ánh sáng. Từ Mặc Sơ vẫn không
nhúc nhích, lẳng lặng nhìn xung quanh.
Sở
Thần An sợ tới mức hơi sững sờ, bóng tối vừa rồi khiến cậu thở không nổi. Cậu
nhanh chóng bước đến bên cạnh ba người Trương Lương, khóe mắt hơi đỏ, thở hồng
hộc.
Từ
Mặc Sơ chỉ thấy đôi môi đỏ mọng sáng bóng của cậu hơi mở lộ ra một chút sương
mù mờ mịt. Khóe mắt đáng thương hơi ửng đỏ, dường như có thể rơi nước mắt bất
cứ lúc nào. Giống như là rất sợ hãi, còn run rẩy một cách đáng thương.
Thật
đáng thương. Cậu sợ bóng tối, Trần An của hắn cũng rất sợ bóng tối. Từ Mặc Sơ
thầm nghĩ.
Có
lẽ bởi vì hết thảy đều quá giống nhau, giống như hoàn toàn loại trừ sự ngẫu
nhiên thì chuyện này cũng không giống trùng hợp. Theo thói quen khi nhìn thấy
Sở Thần An, hắn sẽ liên tưởng đến Trần An của hắn.
Nhưng
thực tế nói cho hắn biết, giờ phút này Trần An của hắn vẫn còn nằm trong hầm
băng. Cậu lạnh lùng không muốn nhìn thấy hắn lần nữa...
Nhìn
Sở Thần An đang đứng phía sau mọi người mà cơ thể vẫn còn run rẩy, ánh mắt Từ
Mặc Sơ càng nham hiểm hơn. Hắn lạnh lùng nhìn ông già mặc áo choàng Đạo giáo
rồi tiện tay cầm lấy kiếm gỗ đào bên cạnh bàn, vung tay chém vào cửa gỗ bên
cạnh.
Vụn
gỗ rơi xuống sàn nhà từng chút một, một góc của cánh cửa gỗ bị hắn chặt đứt.
Tuy âm thanh không lớn nhưng lại làm cho khuôn mặt của ông già mặc áo choàng
Đạo giáo biến sắc. Ông ta chống nạn ngồi trở lại sofa bằng gỗ, sắc mặt trắng
bệch chỉ rũ mắt không lên tiếng nữa.
Từ
Mặc Sơ ném kiếm gỗ đào trở lại mặt bàn. Đôi mắt ưng của hắn hiện lên ý cười
thản nhiên, hắn nhìn mọi người xung quanh rồi ánh mắt dừng trên người Sở Thần
An: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta tranh thủ tìm đi!"
Ông
già ngước mặt lén nhìn Sở Thần An rồi lại đột nhiên cúi đầu, ngẫu nhiên phát ra
tiếng ho khan.
Ông
ta gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương. Đôi mắt đục ngầu luôn mang theo dữ tợn và
đáng sợ. Sở Thần An sợ tới mức chỉ dám trốn sau lưng Trương Lương và Lý Nhã
Nhã. Trương Lương giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay. Chiếc đồng hồ đó là phiên
bản giới hạn của một thương hiệu nào đó rất nổi tiếng trên thế giới.
Sở
Thần An dùng khóe mắt quan sát thì cảm thấy chiếc đồng hồ đó hơi quen mắt nhưng
cậu cũng không nghĩ nhiều. Cậu tiến lại gần nhìn kim phút trong đồng hồ.
Chỉ
còn mười phút nữa là đến năm giờ. Nếu trước năm giờ mà không tìm được Tô Vũ thì
họ đều phải chết. Tô Vũ có thể ở đâu...
Sở
Thần An nhíu mày.
Lúc
vừa rồi khi đi ngang qua sofa, cậu ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu. Mùi đó
rất giống mùi của chất lỏng màu nâu sẫm ở cầu thang nhưng mà vô cùng nhạt. Chỉ
đến gần mới có thể ngửi được chút mùi thoang thoảng. Cậu che miệng nhớ lại bãi
chất lỏng không rõ màu nâu sẫm liềm cảm thấy ghê tởm đến mức ứa ra hai hàng
nước mắt.
Trương
Lương bước vài bước đến gần nhìn ông già mặc áo choàng Đạo giáo kỳ lạ kia rồi
cẩn thận hỏi: "Không phải người ở chỗ này sao? Ông giấu cô ta ở đâu?"
"Không
phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao?" Ông ta nâng đôi mắt đục ngầu lên, vừa
lạnh lùng lại vừa đáng sợ: "Chàng trai trẻ, các người muốn biết thì tự tìm
đi!"
Họ
lại trở về tìm kiếm quanh ba căn phòng, thậm chí còn xốc đống bùa chú và tủ gỗ
lên tìm một lần nhưng cũng không thấy bóng dáng của Tô Vũ. Trương Lương lại
nhìn đồng hồ thêm lần nữa.
Còn
năm phút.
Sự
sống và cái chết được quyết định trong vòng năm phút còn lại.
Trương
Lương gấp đến mức đi qua đi lại một chỗ. Hắn ta phiền não đá văng đống bùa chú
trên mặt đất, vứt bỏ Lý Nhã Nhã ở phía sau như thuốc mỡ da chó.
Lý
Nhã Nhã vô cùng sợ chết. Cô khóc nức nở, nước mắt chảy ròng ròng.
"Câm
miệng, tiện nhân, đừng khóc nữa!"
Trương
Lương mắng xong lại bực bội túm tóc. Sau đó hắn ta sải bước đi về phía phòng
khách rồi lại đi vào nhà vệ sinh bên phải phòng khách.
Cửa
nhà vệ sinh mở rộng, trước đó họ đã kiếm qua một lần. Sở Thần An đi theo sau,
cậu đi qua sofa gỗ thật cẩn thận. Cậu lại ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng
kia. Sở Thần An dừng bước đứng bên cạnh sofa gỗ, lén nhìn về phía ông già.
Ông
già kia cũng chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn Sở Thần
An. Khóe môi ông ta hơi cong, những nếp nhăn dày đặc cũng bị ảnh hưởng…
Sở
Thần An sợ tới mức giật mình, thu hồi ánh mắt, không dám nhìn vào ánh mắt đáng
sợ của ông già đó nữa. Khi cậu đang sợ hãi đến mức run rẩy thì Từ Mặc Sơ sải
bước đi đến phía sau cậu.
Sở
Thần An quay đầu lại nhìn Từ Mặc Sơ. Lại thấy đột nhiên ông già đối diện thu
hồi ánh mắt, rũ mắt xuống. Hình như ông già này rất sợ Từ Mặc Sơ. Cậu bước
nhanh tới sau lưng Trương Lương, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay hắn ta.
Còn
bốn phút nữa.
Sở
Thần An do dự hai giây. Cuối cùng cậu quyết định mạo hiểm thử một lần.
"Tô
Vũ…" Ngón tay cậu hơi run chỉ về phía ông già: "Tô Vũ bị ông ta ngồi
lên rồi."
Đột
nhiên ông già ngước lên nhìn thoáng qua Sở Thần An. Ánh mắt ông ta lạnh lùng,
không hề có thiện ý híp mắt cười rộ lên. Trương Lương nhìn về phía Sở Thần An,
Lý Nhã Nhã cũng ngừng khóc.
Họ
đi tới trước ông già, ánh mắt đều đánh giá sofa gỗ dưới thân ông ta. Sofa bằng
gỗ được chạm khắc hoa văn cổ điển, xung quanh được bao bọc bởi các tấm ván gỗ
chặt chẽ.
"Ông…
Ông già, ông đứng lên đi!" Trương Lương giơ đèn pin chiếu thẳng lên mặt ông
già.
Ông
già bị ánh sáng làm cho chói mắt nên đưa bàn tay già nua lên che. Trong giọng
nói của ông ta có chút mất kiên nhẫn và tàn ác. Giọng ông ta khàn khàn, thì
thào tự nói: "Đám nhóc mới tới này thật không lễ phép. Sớm biết như vậy
tôi không nên để tên nhóc Cửu này giày vò lung tung… Trực tiếp ăn là được
rồi…"
Ông
ta nhìn thoáng qua Từ Mặc Sơ đứng ở phía sau thì lại im lặng, chống nạng đứng
dậy di chuyển theo ý của họ. Trương Lương giơ đèn pin tỉ mỉ chiếu lên sofa gỗ,
vừa gấp gáp vừa cẩn thận.
Sở
Thần An thấy không còn nhiều thời gian nên cậu bước nhanh đến bàn thờ pho tượng
lấy một cây kiếm gỗ lớn nhất đưa cho Trương Lương. Trương Lương nhận lấy rồi
vội vàng giơ kiếm gỗ gõ mạnh lên sofa.
"Bành!
Bành! Bành!"
Sở
Thần An nhìn về phía đồng hồ treo tường, còn hai phút nữa. Đôi mắt của cậu trở
nên lo lắng.
Trương
Lương càng gõ mạnh hơn. Bề mặt sofa gỗ bị gõ đến mức lõm xuống cũng xuất hiện
các vết nứt lớn nhỏ khác nhau. Hắn ta gấp đến mức dùng hết sức lực của mình
chém mạnh vào vết nứt lớn nhất. Cuối cùng, một tấm ván gỗ đột nhiên bị bể ra
làm lộ một góc áo màu tím.
Đó
là quần áo của Tô Vũ!
Sở
Thần An và Lý Nhã Nhã vội vàng ngồi xổm, đưa tay tháo ván gỗ ra.
"Bành"
một tiếng.
Ván
gỗ hoàn toàn bị văng ra để lộ nửa người trên của Tô Vũ. Nửa người trên của cô
ta tả tơi, bên cạnh đầy quần áo vụn giống như đã bị ngược đãi đến mức không còn
là người nữa. Mà lúc này, đồng hồ trên tường "đinh" một tiếng.
Đúng
năm giờ rồi.
Trương
Lương và Lý Nhã Nhã đều thở phào nhẹ nhõm. Trương Lương dùng hết sức lực nên
giờ phút này đã kiệt sức ngồi trên mặt đất, hơi thở dồn dập. Sở Thần An nhìn
khuôn mặt xanh tím của Tô Vũ, hô hấp của cậu cũng chậm lại.
Toàn
thân của Tô Vũ đều là vết thương tím tái. Thì ra trên người cô ta bị bao phủ
bởi mấy lớp nhựa màu đen trong suốt nên mùi hôi thối không bị tỏa ra ngoài.
Lúc
này đài phát thanh vang lên:
[Hai
người còn rất thông minh, vậy mà thật sự tìm được.]
[Vậy
thì chúc mừng các người lại có thể sống lâu thêm một chút! Ha ha ha…]
[Nhưng
mà hàng xóm ở dưới lầu của các người không có vui vẻ như vậy đâu.]
[Nếu
đã tìm được thì đưa cô ta về đi!]
[Tôi
chỉ đến để chúc các người ngủ ngon thôi.]
[À
đúng rồi, buổi tối nhớ đóng cửa lại nha! Ha ha…]
Ông
chủ nhà cười rồi tắt đài phát thanh. Trương Lương kiềm chế cảm giác ghê tởm kéo
Tô Vũ ra khỏi ván gỗ. Lý Nhã Nhã trốn ở phía sau cũng không muốn chạm vào.
"Từ
Mặc Sơ." Một mình Trương Lương hơi mất sức, tay hắn ta hơi nhũn ra nên
nhìn về phía Từ Mặc Sơ: "Đến giúp một tay đi!"
Từ
Mặc Sơ hờ hững nhìn Tô Vũ trên mặt đất rồi nói: "Được."
Họ
hợp lực đưa Tô Vũ ra khỏi 501, Lý Nhã Nhã chen qua Sở Thần An cướp vị trí phía
trước để đi theo phía sau Trương Lương. Sở Thần An bị đụng nên hơi lảo đảo một
chút, cuối cùng cậu là người cuối cùng. Cậu cũng không muốn ở trong căn phòng
quái quỷ này thêm một giây nào nữa nên nhanh chóng đi theo.
Đột
nhiên ông già mặc áo choàng Đạo giáo mở miệng, tiếng cười khàn khàn của ông ta
khiến Sở Thần A rối loạn đến hoảng hốt: "Muốn tôi nói cho hắn biết
sao?"
"Đoán
chừng khi hắn biết sẽ rất tức giận, dù sao cũng là cậu lừa hắn." Ông già
mặc áo choàng Đạo giáo trầm giọng nói.
Sở
Thần An ngẩn ra, ngạc nhiên quay đầu lại: "Ông… Làm sao ông biết?"
"Tôi
già mà không có tài, bốn mươi mấy năm nay chỉ học được thuật chiêu hồn."
Trên mặt ông già mặc áo choàng Đạo giáo trải đầy đốm xám đen.
"Tuy
rằng học thuật không tinh thông nhưng cũng có thể phân biệt được hồn người. Từ
cái nhìn đầu tiên tôi đã biết cậu chính là linh hồn chạy ra khỏi phòng của tên
Từ điên kia…"
Sở
Thần An lui về sau vài bước. Bây giờ cậu không thể hoảng hốt nổi nữa. Nếu mà
ông già này muốn nói thì đã nói cho Từ Mặc Sơ từ lâu rồi, sẽ không đợi đến khi
chỉ còn hai người họ mới nói.
Sở
Thần An cẩn thận hỏi ông ta: "Ông, ông muốn thế nào?"
"Đừng
lo lắng! Cậu gạt hắn như vậy…" Ông già mặc áo choàng Đạo giáo cười hai
tiếng, âm thanh khàn khàn mơ hồ, quanh quẩn trong căn phòng u ám: "Tôi đoán…
Cậu cũng ghét tên điên đó đúng không?"
Sở
Thần An sợ tới mức lui về phía sau hai bước, khi ông già này cười rộ lên thì
thật sự rất dọa người. Cậu nhíu đôi mày xinh đẹp, bước lảo đảo về phía cửa.
Cửa
truyền đến tiếng kêu cẩn thận của Lý Nhã Nhã: "Sở Thần An, cậu còn không
mau đi theo. Muốn ở lại đó để bị ăn sao?"
Sở
Thần An nghe thấy tiếng vội vàng đẩy cánh cửa lớn đang khép hờ, không nhìn ông
già đáng sợ đó nữa mà nhanh chóng bước đến lối ra vào hành lang lầu năm.
Những
người khác đều đã lên cầu thang nhưng Từ Mặc Sơ vẫn còn đứng ở đó lẳng lặng chờ
cậu. Ống tay áo của hắn còn dính vài giọt máu, đôi mắt sâu và đen kịt nhưng sắc
mặt vẫn rất thản nhiên. Dường như ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo Sở Thần An.
Sở
Thần An đang chạy thì hơi dừng lại một chút. Đột nhiên cậu cảm thấy nỗi sợ vừa
rồi đang dần phai nhạt, không hiểu vì sao có chút cảm giác an toàn. Cậu nhớ lần
trước khi vào phó bản này, bởi vì là phó bản tân thủ đầu tiên nên cái gì cũng
không biết. Đến cả đồng đội mà cũng có thể nhận sai.
Vừa
gặp chuyện liền sợ đến đỏ mắt, cũng không bằng đám người cùng thuê nhà lúc đó.
Cậu luôn bị lãng quên, cậu chỉ có thể trốn trong đám đông rồi cố gắng đuổi theo
đội. Những người trong đội đều rất lạnh lùng, hơn nữa vỗn dĩ cậu cũng là pháo
hôi nên không ai muốn chờ cậu.
Ngoại
trừ Từ Mặc Sơ.
Khi
đó Từ Mặc Sơ rất dịu dàng, nho nhã giống như một đóa hoa hồng xanh trong trẻo
lạnh lùng. Hoa hồng xanh luôn nói với cậu rằng:
"Chậm
một chút!"
"Đừng
vội!"
"Trần
An, em đã rất cố gắng rồi."
"Anh
sẽ chờ em, đừng sợ!"
......
Đáng
tiếc sau đó hoa hồng xanh lại mọc thêm gai đen và trở nên bệnh hoạn, vừa cố
chấp vừa điên cuồng. Hắn giam cầm Sở Thần An ở nơi thuộc về hắn…
Sự
dịu dàng và tình yêu của hắn không phải là ngụy trang, thứ ngụy trang chính là
nội tâm bệnh hoạn của hắn.
......
Sở
Thần An chậm rãi bước đến, từng bước từng bước đến gần Từ Mặc Sơ. Cậu hơi giật
mình một chút, ép buộc mình không được nhớ lại chuyện trước kia. Cậu nhanh chân
đi tới bên cạnh Từ Mặc Sơ.
Trương
Lương và Lý Nhã Nhã hợp lực nâng Tô Vũ lên trước, có lẽ họ cũng không muốn ở
lại thêm phút giây nào nữa.
Lúc
này đáy mắt Từ Mặc Sơ không còn ngụy trang dịu dàng, điều này làm cho Sở Thần
An khó hiểu. Hôm nay có chuyện gì xảy ra với tên biến thái này vậy?
Ánh
mắt của hắn tối tăm, liếc nhìn Sở Thần An: "Vừa rồi ông ta nói gì với
cậu?"
"Không
có nói gì, là do tôi đi chậm." Sở Thần An đi ngang qua Từ Mặc Sơ, cậu chột
dạ đi trước.
Từ
Mặc Sơ không nói gì nữa, đi theo phía sau Sở Thần An.
......
Sau
khi họ sắp xếp xong cho Tô Vũ bị thương toàn thân thì đồng loạt trở về sofa
trong phòng khách.
Trương
Lương mệt mỏi thở dốc, hắn ta nhìn về phía Sở Thần An: "Đúng rồi Thần An,
sao em biết Tô Vũ ở lầu năm?"
Sở
Thần An cúi đầu, hai tay trắng nõn xoắn lại với nhau như đang suy nghĩ gì đó.
Cậu
nghe thấy tiếng thì ngước mặt, sững sờ chớp mắt vài cái rồi nói: "Đoán
xem!"
Phần
lớn vết máu ở cửa 402 đều là màu đen sẫm, vết máu cố ý kéo ra từ cầu thang và
vết máu gần cửa căn bản không cùng một màu. Điều này chứng tỏ máu ở cửa là máu
đã cũ chứ không phải máu của Tô Vũ.
Còn
có người phụ nữ trung niên nằm sấp trong khe cửa thì thào cũng rất khả nghi.
Theo ý của bà ta thì miễn là họ gõ cửa 402 thì họ sẽ bị móc mắt và biến thành
thức ăn.
Sở
Thần An thuận miệng giải thích vài câu thì không thể ngồi nổi nữa. Giờ phút này
cậu run rẩy như một con chuột đồng nhỏ đang ngồi trên đinh. Bởi vì tâm trạng
của tên biến thái bên cạnh cậu cũng không tốt.
Ánh
mắt âm trầm kia làm cho tim cậu hồi hộp. Trước kia khi tâm trạng Từ Mặc Sơ
không tốt thì hắn cũng dùng ánh mắt đó nhìn cậu. Đại đa số thời gian là do khi
đó bị hắn nhốt, cậu không chịu ăn cơm. Ngay cả khi bị hắn ép buộc cậu cũng cứng
rắn không chịu ăn.
Khi
đó Từ Mặc Sơ sẽ dùng ánh mắt này nhìn cậu rồi dùng thắt lưng trói cậu lại. Sau
đó điên cuồng, bệnh hoạn, đòi hỏi không biết mệt mỏi…
Chờ
khi cậu không còn sức khóc, cuối cùng cũng biết đói thì Từ Mặc Sơ mới đeo lại
mặt nạ dịu dàng. Thân mật ôm cậu trên đùi, hôn lên cái gáy trắng nõn của cậu,
bắt đầu cố gắng làm người tốt: "Lúc này mới nghe lời anh sao? Em đói anh
sẽ đau lòng đấy bảo bối."