Sở Thần An xoa chóp mũi, nhìn quanh một vòng đồ nội thất trong phòng. Ánh sáng trên tường mờ mịt, phản chiếu sóng gợn lăn tăn trên mặt biển.

Ánh mắt của cậu dừng lại ở máy ảnh bên cạnh bàn của Lưu Phàm Chi. Máy ảnh vẫn còn nhấp nháy ánh đèn đỏ, đối diện với cửa.

Ánh sáng đỏ lóe lên trong bóng tối, bàn trống rỗng, có vẻ hơi yên tĩnh và lạnh lẽo. Thỉnh thoảng ánh sáng đung đưa sẽ chiếu sáng cửa, sau đó lại rơi vào bóng tối.

Ánh sáng quái dị đan xen nhau, Sở Thần An nghe thấy tiếng nước rơi xuống từ trần nhà.

Tí tách, tí tách, tí tách,...

Rèm cửa sổ bay phấp phới, gió biển kêu gào trong nỗi buồn, sóng nước phản chiếu bóng dáng bị nghiền nát kỳ lạ, cái miệng đẫm máu kinh tởm, tái nhợt mà quái dị.

Cậu sửng sốt vài giây, định nghiêng người tiếp tục ngủ thì ngoài cửa truyền đến tiếng bị đập vỡ. Cậu vừa ngẩng đầu thì ngoài cửa lại truyền đến mấy tiếng thét chói tai.

Di động trong tay Lưu Phàm Chị bị vuột, rơi mạnh vào mặt cậu ấy nhưng cũng bất chấp đau đớn, tùy tiện để điện thoại sang một bên, ngồi dậy nhìn Sở Thần An: "Tiếng gì vậy?"

Sở Thần An lắc đầu: "Hình như tôi nghe thấy có người kêu cứu."

"Tôi cũng nghe."

Lưu Phàm Chi mang giày, ngửa đầu mở to hai mắt, cảnh giác chú ý đến tiếng động bên ngoài: "... Nghe có vẻ đáng sợ."

Sở Thần An cũng mang giày xong, do dự đề nghị: "Nếu không chúng ta ra ngoài xem thử?"

Lưu Phàm Chi tập trung nghe một hồi lâu mới nói: "Hình như bây giờ không còn tiếng động. Nói không chừng là đang chơi nhỉ? Hình như cách vách chúng ta có một đôi tình nhân nhỏ, như vậy cũng bình thường."

Sở Thần An cũng gật đầu, lần thứ hai nằm trở lại giường.

Đêm nay cậu ngủ không ngon giấc, luôn cảm thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, cách đầu giường không xa có bóng dáng nằm trong bóng tối, rình mò cậu.

......

Sáng hôm sau.

Sở Thần An đi đến trước cửa sổ thì phát hiện con tàu khổng lồ đã rời khỏi đất liền. Giờ phút này chỉ có thể nhìn thấy đại dương xanh mênh mông vô bờ và đảo nhỏ hoang vu có hình dạng kỳ lạ.

Con tàu khổng lồ đã tiến vào khu vực nhiễu sóng thông tin, sớm hơn vài ngày so với mấy năm trước.

"Mẹ kiếp! Không có tín hiệu nhanh như vậy! "Lưu Phàm Chi cầm di động nghịch một hồi lâu mới đau lòng đặt nó trở lại bàn, chuyển sang nghịch máy ảnh.

Lưu Phàm Chi cầm máy ảnh chụp khu vực biển bị ô nhiễm hai bức, mấy ngày nay cậu ấy chụp không ít ảnh.

Có chim cánh cụt dính đầy xăng, hải cẩu thối rữa nổi trên mặt biển, cá voi bị móc câu khâu miệng, thịt thối lớn trong nước, nước biển đỏ như máu... Hầu hết đều đẫm máu đến buồn nôn nhưng cậu ấy chụp không thấy mệt mỏi.

Cậu ấy không giống khách du lịch mà giống như một người ghi lại, ghi lại hàng nghìn vết loét của đại dương, ghi lại những vết loét xấu xí của sinh vật và vạch trần những điều này trước mắt thủ phạm một lần nữa.

Sở Thần An ngồi trên bậc thềm sắt bên cửa sổ, nhìn cậu ấy chụp. Cậu hỏi: "Đây có phải là công việc của cậu không?"

Lưu Phàm Chi lắc đầu: "Không phải, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ gửi một ít ảnh cho hãng thông tấn."

Sở Thần An lại hỏi: "Vậy bình thường cậu chụp cái gì?"

"Tôi?"

Lưu Phàm Chi gãi đầu, cười cười: "Cũng không khác gì chụp chân dung, nhưng quy mô lớn hơn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play