"Không đi đâu cả." Ở trước
mặt Tần Quyết, Sở Thần An nhận ra khí thế của mình yếu đi rõ ràng, cậu tắt màn
hình di động: "Tôi… Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?"
Một tay Tần Quyết chống cửa, hắn nhìn
Sở Thần An rồi lại đưa bó hoa hồng xanh trong ngực cho cậu.
"Tôi không cần." Sở Thần An
nhìn hoa hồng xinh đẹp vài lần rồi trịnh trọng nói: "Anh trả lại điện
thoại cho tôi là được."
Tần Quyết dựa vào cửa, nâng tay sờ ngọn
tóc Sở Thần An: "Sao vậy? Giận tôi à?"
Hôm nay Tần Quyết mặc một bộ âu phục
màu đen, thắt cà vạt tỉ mỉ, tướng mạo không thể bắt bẻ được. Đôi mắt đầy tơ máu
nhỏ, vài sợi tóc đen rơi xuống trước trán. Hơn nữa ưu thế chiều cao 1m9 đã làm
cho người ta thấy rõ sự hoàn mỹ của hắn.
Có lẽ trong mắt người ngoài, Tần Quyết
chính là một người thành công phong độ, tướng mạo tuấn tú.
Chỉ có Sở Thần An mới biết được, dưới
lớp da hoàn mỹ này ẩn chứa linh hồn hung ác và biến thái cỡ nào.
"Không có." Xúc cảm bất thình
liệt làm Sở Thần An run lên giống như có một sợi lông vũ trêu chọc trái tim
cậu. Vành tai Sở Thần An đỏ lên, cậu nói: "Tôi và anh không quen biết, tại
sao tôi phải giận anh?"
Tần Quyết nhìn ánh mắt Sở Thần An, dây
thần kinh đau đớn trong đầu dường như bị ảnh hưởng bởi lời nói của cậu.
Cơn đau đớn bất thình lình làm cho hắn
bị ù tai tạm thời, bên tai vang lên 'ong ong'. Mảnh ký ức bụi bặm đã lâu thoáng
hiện lên trước mắt.
Không hiểu sao Tần Quyết lại nhìn thấy
tuyết rơi dày đặc đầy trời, sắc mặt Sở Thần An tái nhợt đứng trong tuyết trông
rất nhỏ nhắn. Cậu cầm ô, từng bước đi về phía hắn để lại rất nhiều dấu chân
trên tuyết.
Khuôn mặt của cậu đỏ ửng vì lạnh nhưng
vẫn giơ tay che ô cho hắn.
Tần Quyết ôm đầu ngồi xổm xuống, hoa
hồng trong tay rơi trên mặt đất, có mấy cánh hoa bị rụng ra ngoài.
Sở Thần An thấy Tần Quyết chợt khó chịu
thì hoảng hốt. Cậu tiến lên hai bước ngồi xổm trước người hắn, vươn tay xoa
thái dương hắn không hề suy nghĩ: "Anh sao vậy? Bị đau đầu sao?"
Đôi mắt ửng đỏ của Tần Quyết ngước nhìn
Sở Thần An. Hắn luôn cảm thấy cậu hư vô mờ mịt, sẽ giống như một làn khói biến
mất trước mặt hắn.
Hắn tràn đầy bất an và dục vọng chiếm
hữu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Sở Thần An.
Sở Thần An cả kinh muốn rút tay về. Cậu
ý thức được mình quan tâm hắn thì hoảng loạn, suýt nữa đã bị lộ nên vội vàng
nói: "Buông tôi ra!"
Tần Quyết nắm chặt tay tay cậu, nhìn
cậu chằm chằm. Đôi mắt ửng đỏ tràn đầy gấp gáp, hắn hỏi: "Trước kia chúng
ta từng gặp nhau à? Có phải là vào mùa đông hay không?"
Đôi mắt Sở Thần An sững sờ, cậu trốn
tránh ánh mắt sắc bén của Tần Quyết. Trí nhớ Tần Quyết đang từ từ khôi phục,
cậu không ngờ sẽ nhanh như vậy.
"Nói!" Tần Quyết nắm lấy vai
cậu, kéo cậu về phía trước.
【Đinh!】
【Cảnh báo! Cảnh báo!】
【Giá trị dao động cảm xúc của NPC đằng sau hậu trường quá cao. Chú ý đến
việc ngăn chặn tác động rủi ro của NPC đối với nhiệm vụ chính.】
Hệ thống lập tức nhắc nhở khiến cậu nửa
mừng nửa lo. Tuy rằng cậu cũng mong Tần Quyết khôi phục nhưng cũng lo điều này
sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính.
Cậu không thể để Tần Quyết nhận ra cậu.
Tuy rằng cậu có dự cảm Tần Quyết sẽ sớm
nhận ra cậu nhưng ít nhất không phải bây giờ.
Có thể kéo dài một ngày thì hay một
ngày.
Sở Thần An giãy giụa rút tay lại, vẫn
nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì. Buông tôi ra!"
Trạng thái Tần Quyết rất bất ổn. Trong
lòng Sở Thần An lo lắng cho hắn nhưng vẫn nhíu mày cụp mắt tránh né tránh mắt
của hắn.
Tần Quyết quan sát nhạy bén, hắn ý thức
được mình thất lễ thì buông tay Sở Thần An ra. Da Sở Thần An rất trắng, chỉ
trong chốc lát đã bị hắn nắm đỏ.
Tần Quyết đứng lên, kiềm chế thở hắt ra
một hơi: "Xin lỗi!"
Tần Quyết đi tới lui hai vò ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.