Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 110: Chiếm Hữu Thô Bạo (6)


9 tháng

trướctiếp

"Anh câm miệng!" Sở Thần An xấu hổ đỏ mặt: "Anh mau trả lại điện thoại cho tôi."

"Được rồi, nhưng hôm nay quá muộn." Tần Quyết thở hổn hển nói: "Ngày mai đi. Ngày mai em đến tìm tôi được không?"

Giọng nói của Tần Quyết trầm thấp mà ấm áp, giống như xen lẫn sự dụ dỗ.

Sở Thần An biết rõ đức tính của Tần Quyết nên nói: "Không cần, anh trực tiếp bảo nhân viên phục vụ đưa điện thoại xuống đây."

"Trễ như vậy em cũng phải thông cảm cho họ chứ." Tần Quyết cười hỏi: "Hay là nói bây giờ Thần An muốn gặp tôi?"

Sở Thần An không kiên trì nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy ngày mai anh chắc chắn phải trả lại cho tôi."

"Yên tâm." Tần Quyết mang theo ý cười, nói: "Good night, sweetheart!"

Sở Thần An nghe cách xưng hô quen thuộc này thì khựng lại vài giây mới cúp máy.

Mặt cậu vừa đỏ vừa nóng nên đi vào phòng tắm rửa mặt. Giọt lạnh lẽo chảy xuống gò má làm cho cậu bình tĩnh hơn một chút.

Cậu chui vào chăn, vùi đầu vào gối, lăn lộn vài cái mới nằm xuống nhắm mắt lại.

Khi cơn buồn ngủ ập đến, trong đầu cậu toàn là câu chúc ngủ ngon của Tần Quyết.

......

Sáng sớm, nhân viên phục vụ đưa xe thức ăn đến cho Sở Thần An.

Sở Thần An vừa tỉnh ngủ, còn mơ mơ màng màng.

Cậu nhìn mấy nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn lên, trang trí bữa sáng tinh xảo trên bàn ăn của cậu, ở giữa còn có một bó hoa hồng tươi.

Đó là loại một đóa có giá 3333 đô la.

"Đây là bữa sáng mà Tần tiên sinh gọi cho ngài." Người phục vụ mỉm cười đưa tấm thiệp bạch kim đưa cho cậu: "Chúc ngài một buổi sáng tốt lành!"

Sở Thần An ngáp một cái rồi nhận lấy tấm thiệp kia, mở ra xem.

Quả nhiên, đó là một thẻ phòng.

Phía dưới là một mảnh giấy với dòng chữ: "Chào buổi sáng!"

Sở Thần An tỉnh táo hơn không ít. Cậu vội vàng nhét mấy thứ này vào túi rồi ngồi xuống trước bàn ăn.

Mấy ngày trước, hoa hồng cậu đặt trước cửa sổ sát sàn gần như đã khô héo nên đã thuận tay để nhân viên phục vụ dọn đi.

Cậu kề sát bó hoa hồng tươi ngửi một cái, hương hoa ngọt ngào lập tức tràn ngập xung quanh làm cho tâm trạng của cậu cũng tốt hơn.

Sau khi rửa mặt, cậu uống vài ngụm nước rồi ngồi xuống bàn, bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

Cậu cắn một miếng tôm. Thịt tươi ngon, mịn nhưng không ngấy, cũng không tệ lắm.

Cậu vui vẻ nhai tôm, mở điện thoại Tần Quyết đưa cho mình. Trên màn hình có mấy tin nhắn, tất cả đều là Tần Quyết gửi tới.

12:30 sáng

AN: Mơ đẹp nhé!

12:40 sáng

AN: Tôi nhớ nụ hôn của em.

AN: Tôi mong sau này có thể ôm em ngủ.

7:30 sáng

AN: Chào buổi sáng!

AN: Nhớ ăn sáng.

8:00 sáng

AN: Hôm nay tôi có ba cuộc họp phải đến thành phố S, sẽ bận rộn đến tối.

AN: Nhưng tôi sẽ cố gắng về sớm với em.

AN: Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau.

AN: My sweetheart.

Cậu đọc mấy dòng tin nhắn này thì cảm thấy bất lực. Muốn lấy lại di động của mình là cả một vấn đề, cậu thở dài, trả lời: Nói sau.

Sau khi ăn sáng xong, ba người Lương Nhược Tuyết đến tìm cậu, họ ngồi xuống sofa.

Lương Nhược Tuyết cau mày, nói: "Thần An, cậu nh�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp