Sở Thần An thở phì phò, tay siết chặt
điện thoại cố định, ném quần áo của mình lên sofa.
Rõ ràng Tần Quyết mất trí nhớ nhưng mới
mấy ngày ngắn ngủi đã thể hiện ý tứ với cậu. Hắn tặng cậu hoa hồng, còn hao tâm
tổn trí để tiếp cận cậu.
Hơn nữa còn biết rõ số phòng của cậu.
Cậu nhìn thời gian, bây giờ là chín giờ
tối. Chỉ mới mua điện thoại nên cậu không muốn phải mua thêm một cái nữa.
Cậu do dự rồi hỏi: "Anh có thể để
phục vụ đưa xuống không?"
Tần Quyết chậm rãi nói: "Tôi nghĩ
đồ vật quý giá như vậy thì em đích thân lên lấy sẽ tốt hơn."
Sở Thần An: "..."
Sở Thần An xoa gáy, có cảm giác chỗ nào
đó không hợp lý.
Chắc chắn Tần Quyết sẽ không tốt bụng
gì nhưng thái độ của hắn kiên quyết như vậy, cậu cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cậu thay bộ đồ ngủ ra, sửa sang lại tóc
tai, ăn mặc gọn gàng mới từ từ đi lên tầng trên cùng.
Cậu đứng trước cửa phòng tổng thống
muốn bấm chuông nhưng phát hiện cửa đã mở từ lâu. Cánh cửa khép hờ, bên trong u
ám, không hề có ánh sáng lọt qua khe cửa.
Sở Thần An nuốt nước bọt, chần chừ nửa
giây mới đẩy cửa phòng đi vào.
Khi cậu đi tới trước sofa bên ngoài,
đèn ở ngoài cửa lập tức tắt, trước mặt cậu trở nên tối đen. Sở Thần An hoảng
sợ, cậu giơ tay lên mò mẫm.
"Tần… Tần Quyết? "Sở Thần An
hơi sợ hãi, gọi hắn theo bản năng.
Trong phòng tối yên tĩnh nửa giây,
giọng nói Tần Quyết vang lên.
"Tới rồi à?" Tần Quyết hỏi
xong thì đến gần Sở Thần An, nắm lấy cánh tay cậu: "Thật ngại quá, đột
nhiên đèn trong phòng hỏng rồi. Tôi đã báo nhân viên đến sửa."
Giọng nói Tần Quyết trầm thấp, không
thể nghe ra cảm xúc của hắn lúc này. Bàn tay nhỏ bé của Sở Thần An nắm chặt bàn
tay Tần Quyết, bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi bóng tối.
Âm thanh của cậu yếu ớt, thân hình nhỏ
gầy, mong manh khiến người ta thương xót.
"Em sợ bóng tối à?..."
Tần Quyết nheo mắt lại nhìn kỹ cậu
trong bóng đêm.
Hắn đến gần Sở Thần An, gần như là chỉ
trong nháy mắt, hắn nghiêng người về phía trước, đè Sở Thần An lên sofa êm ái.
Sở Thần An hoảng hốt, còn chưa kịp đẩy
bả vai Tần Quyết thì môi đã chạm phải cánh môi mềm mại của đối phương. Sở Thần
An mở to hai mắt, miệng nhỏ của cậu khẽ mở, cái lưỡi nhỏ nhắn bị đối phương
chậm rãi liếm láp từng chút một. Cuối cùng đối phương còn triền miên lướt qua
răng và cánh môi của cậu.
Thật trùng hợp, ánh sáng trong phòng
chợt sáng lên một lần nữa.
Tần Quyết nhỏm dậy, ở gần cậu trong
gang tấc. Hơi thở nóng ấm mờ ám quanh quẩn trước mắt Sở Thần An.
"Xin lỗi! Vừa rồi quá tối, tôi
đứng không vững." Giọng nói Tần Quyết mang theo từ tính, lời xin lỗi của
hắn không hề áy náy, thậm chí còn mang theo ý cười lưu manh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.