Sở Thần An cúi đầu ngửi bó hoa hồng
trong tay, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi.
Cậu đùa nghịch vài cánh hoa, vẫn là xấu
hổ nhét tấm thiệp trở lại bó hoa rồi ôm nó vào phòng.
Ánh sáng mặt trời xuyên vào cửa sổ sát
sàn, bó hoa hồng được đặt trên bàn trước cửa sổ cũng được mạ một lớp màu vàng
nhạt.
Sáng hôm sau.
Sở Thần An lại bưng một phần bữa sáng,
kiên trì gõ cửa phòng Trình Hạo.
Vài phút sau, Trình Hạo mới mở cửa. Hôm
nay sắc mặt của cậu ấy đã tốt hơn, ít nhất sẽ không trắng bệch đến dọa người
như ngày hôm qua.
Trình Hạo mở cửa phòng, nhìn Sở Thần An
và bữa sáng trong tay cậu thì lại không nói gì.
Sở Thần An: "Ăn sáng không?"
"Cảm ơn!"
"Không cần khách sáo."
Trình Hạo nhận lấy bữa sáng rồi lại
đứng ở cửa chờ cậu rời đi. Cậu ấy thấy Sở Thần An còn đứng ở cửa thì hỏi:
"Cậu còn có chuyện gì nữa không?"
Sở Thần An chỉ chỉ vào trong phòng:
"Tôi có thể nói chuyện với cậu không? Về… Chuyện của đồ tể."
Trình Hạo vừa nghe được hai chữ
"đồ tể" thì ánh mắt hiện lên một tia khác thường.
Ánh mắt khó hiểu của cậu ấy nhìn Sở
Thần An, im lặng vài giây rồi nghiêng người cho Sở Thần An vào phòng.
Sở Thần An đi vào phòng lại ngửi thấy
mùi máu tanh nồng nặc. Cậu nhìn bàn trà trước sofa, trên đó có mấy hộp gạc và
kim chỉ y tế. Còn có mấy hộp thuốc viết chữ mà cậu không hiểu.
Trong đó có một hộp thuốc mà cậu biết,
là thuốc mà Bùi Diễn cho cậu uống ở phó bản ba.
Đó là loại thuốc mười mấy nghìn một
viên.
Trình Hạo bưng cho cậu một ly nước rồi
nói: "Ngồi đi!"
"Được." Sở Thần An thu hồi
tầm mắt không dám nhìn nhiều, ngồi xuống sofa ngoài cùng.
Cậu tùy tiện liếc mắt một cái lại thấy
trong thùng rác cách đó không xa có đầy gạc bị nhuộm máu, mùi máu tươi xen lẫn
mùi chua hôi ập vào mũi cậu.
Trình Hạo hỏi: "Từ khi nào mà cậu
lại có loại suy nghĩ này?"
Sở Thần An hít một hơi thật sâu, sững
sờ nhìn Trình Hạo. Cậu bị hỏi đến nghẹn họng.
Trình Hạo bổ sung: "Chính là ý
nghĩ trở thành súc vật bị lấy thịt."
Sở Thần An do dự vài giây, cậu chọn đại
một mốc thời gian: "... Nửa năm trước."
Trình Hạo lại hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì tôi..." Sở Thần An lo
lắng bịa đặt: "Tôi bị trầm cảm, mỗi ngày sống rất đau khổ. Tôi chỉ muốn
chết theo cách như vậy."
Sắc mặt Trình Hạo nhìn cậu không chút
thay đổi: "À."
Sở Thần An hỏi: "Còn cậu thì sao,
cậu có suy nghĩ này từ khi nào?"
Trình Hạo: "Hai năm trước, vài
tháng sau khi gia đình tôi bị tai nạn xe hơi."
Trình Hạo ngồi xuống đối diện Sở Thần
An, khi cậu ấy nói ra những lời này thì sắc mặt vẫn không hề thay đổi:
"Hẳn là cậu đã nghe qua rồi chứ? Năm đó gia đình tôi bị tai nạn giao thông,
video đã được đăng lên một trang web ở nước ngoài, cũng được đăng lên diễn đàn
của trường."
Sở Thần An siết chặt tay, chăm chú lắng
nghe.
"Thật ra tôi cũng đã xem đoạn
video này." Trình Hạo tháo kính ra: "Nhưng so với đau lòng thì tôi
càng hận hơn. Tôi hận người đem cái chết của người nhà tôi ra trêu chọc bàn
tán. Chỉ cần nghĩ đến việc video người nhà tôi gặp tai nạn giao thông bị họ
truyền nhau xem. Tôi chỉ ước có thể giết họ…"
"Nhưng tôi không giết được, vì họ
ở khắp nơi." Cuối cùng đôi mắt Trình Hạo cũng đỏ lên, cậu ấy nói:
"Thậm chí khi tôi ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể nghe được người ta
bàn tán. Có thể cậu không cảm nhận được cảm giác này, cái cảm giác cô đơn, còn
có thể bị thế giới vứt bỏ, phỉ báng."
Sở Thần An đưa cho cậu ấy một miếng
khăn giấy.
"Cho nên tôi bắt đầu muốn chết,
cũng nảy sinh ý nghĩ này." Trình Hạo nói: "Dù sao cũng phải chết, tôi
muốn chết trong tay người yêu của tôi, phát huy một chút giá trị cuối cùng của
mình."
Sở Thần An rất bất ngờ: "Chu Cường
Sơn là người yêu của cậu?"
Trình Hạo gật đầu: "Ừm, chúng tôi
ở bên nhau hơn một năm. Anh ấy đã hứa với tôi sẽ tôn trọng suy nghĩ của tôi.
Tôi muốn chết lúc nào cũng được, sau khi tôi chết anh ấy sẽ ăn tôi sạch
sẽ."
Sở Thần An nhớ tới động thái xã hội
ngày hôm qua của Chu Cường Sơn. Rõ ràng hắn ta gọi Trình Hạo là thịt súc vật,
không hề coi cậu ấy là người yêu. Ngược lại càng giống như đang khoe khoang
thức ăn của mình.
Sở Thần An: "Chu Cường Sơn có yêu
cậu không?"
"Đương nhiên." Trì ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.