Buổi chiều.

Sở Thần An bưng salad và sữa chua, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Trình Hạo. Cậu muốn thử tiếp xúc với Trình Hạo nhiều hơn, xem có thể phát hiện thêm nhiều manh mối liên quan đến nhóm đặc biến thần bí này hay không.

Sở Thần An đứng ở cửa chờ đợi hai phút, Trình Hạo mới mở cửa phòng. Sắc mặt cậu ấy vẫn tái nhợt như trước, đã thay một cái áo khoác màu xám rộng thùng thình, vây kín thân trên.

Da môi Trình Hạo nứt ra, ánh mắt tê dại thất thần: "... Có chuyện gì vậy?"

Sở Thần An hơi lo lắng, nói: "Tôi thấy buổi sáng cậu không ăn sáng nên bưng cho cậu một ít salad. Cậu muốn ăn một chút không?"

"Không cần đâu." Trình Hạo đeo kính nặng nề, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Sở Thần An chằm chằm lại ho nhẹ một tiếng.

Đột nhiên cậu ấy nói: "Tôi nghe nói cậu bị mất di động. Có phải là Chu Cường Sơn lấy không?"

"Hả?" Sở Thần An sửng sốt nửa giây mới phản ứng lại. Chu Cường Sơn chính là người đàn ông trung niên kỳ quái ngày hôm qua, cậu gật đầu: "Ừm, rơi vào khe thang máy nhưng anh ta đã đền tiền rồi."

Trình Hạo hỏi bất thình lình: "Cậu nhận danh thiếp của anh ta rồi à?"

Sở Thần An gật đầu: "Ừm."

Cậu hơi bất ngờ, ngay cả việc nhận danh thiếp của Chu Cường Sơn mà Trình Hạo cũng biết. Xem ra họ có liên hệ rất chặt chẽ.

Trình Hạo: "Tại sao cậu lại nhận?"

Sở Thần An: "Cái gì?"

Trình Hạo cau mày tới gần Sở Thần An. Hình như trong ánh mắt lộ ra vài phần khó hiểu: "Không phải gia đình cậu rất hòa thuận sao? Cậu còn có công việc và bạn bè tốt như vậy. Sao cậu lại có suy nghĩ này?"

Sở Thần An nghe cậu ấy nói thì không hiểu gì cả.

Cậu nhìn đôi mắt đầy tơ máu đỏ của Trình Hạo thì hơi nhíu mày. Cậu không rõ vì sao Trình Hạo lại chợt hỏi như vậy.

Dường như Trình Hạo cũng nhận ra được mình thất lễ. Cậu ấy lui ra sau vài bước, nhận lấy salad và sữa chua của Sở Thần An rồi nói: "Cảm ơn!"

Sở Thần An lắc đầu: "Đừng khách sáo!"

Trình Hạo im lặng một hồi rồi lại nói: "... Tôi vẫn khuyên cậu nên suy nghĩ về nó. Tôi và cậu không giống nhau."

Sở Thần An: "..."

Cậu sững sờ nhìn cậu ấy xoay người vào phòng. Chờ sau khi Trình Hạo đóng cửa, cậu mới chớp chớp mắt đi về phòng của mình.

Sở Thần An ngồi xuống sofa, nghĩ đến Tần Quyết.

Không biết bây giờ Tần Quyết đang làm gì nhỉ?

Tần Quyết đang mất trí nhớ tạm thời, bây giờ cậu cũng ít tiếp xúc với Tần Quyết. Điều này cũng giúp được ít nhiều cho nhiệm vụ của cậu, ít nhất trước mắt sẽ không bị ảnh hưởng.

Tính tình Tần Quyết không tốt lắm, về sau nếu biết sau khi cậu về mà việc đầu tiên làm không phải là đi tìm hắn thì chắc chắn sẽ tức giận đến phát điên rồi nhốt cậu lạ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play