Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 106: Chiếm Hữu Thô Bạo (2)


9 tháng

trướctiếp

Đôi mắt ngấn nước của Sở Thần An trông rất vô tội. Hàng lông mi dài như cánh bướm run rẩy, phân tán sự chú ý của Tần Quyết.

Tần Quyết nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, kiềm chế cảm giác nóng nảy và mất khống chế không biết tên. Hắn từ từ buông lòng bàn tay ra.

Cảm giác bất ngờ này khiến hắn không thích ứng được. Hắn nhíu mày đè nén cảm xúc.

Thậm chí hắn không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.

Không biết có cái gì quấn lấy tâm trí hắn. Như có cây kim đâm vào đầu, đau đớn như thể đầu sắp nứt ra.

Hắn nới lỏng cà vạt của mình, thở dài một hơi. Vuốt lại mái tóc đen lòa xòa trước trán rồi không nói gì nữa.

Tần Quyết thở hổn hển lui lại vài bước, ấn nút mở cửa rồi bước nhanh ra khỏi thang máy.

Sở Thần An lấy lại bình tĩnh.

Trông Tần Quyết hơi khó chịu. Chuyện gì đã xảy ra với hắn?

Sở Thần An nhìn bóng lưng hắn, siết chặt ống tay áo mình, sửng sốt mấy giây mới trở lại trạng thái cũ. Cậu đi tới bộ phận dịch vụ khách hàng tìm sự giúp đỡ.

Sau khi bộ phận dịch vụ khách hàng xác nhận nhiều lần thì mới đưa cậu đến phòng giám sát để điều chỉnh camera giám sát trong thang máy.

Tua thời gian về hai giờ trước, trong giám sát xuất hiện hình ảnh của cậu và Trình Hạo, còn có người đàn ông trung niên chợt chen vào.

Người đàn ông trung niên kia cố ý va vào Sở Thần An, tay chạm vào túi của cậu.

"Dừng lại một chút!" Sở Thần An mở to hai mắt, chỉ vào hình ảnh này: "Có thể phóng to một chút không?"

Nhân viên nhấp chuột phóng to hình ảnh này. Trong hình, ngón tay của người đàn ông trung niên rõ ràng chạm vào túi của cậu và nhanh chóng kẹp lấy di động của cậu.

"Chính là anh ta." Sở Thần An chỉ vào màn hình nói.

Cung Kiện cũng đi theo, đứng ở bên cạnh cậu: "Chậc, sao người này lại quen mắt vậy?"

Sở Thần An nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Cậu biết anh ta à? Hình như có quen với Trình Hạo."

"Đúng rồi." Cung Kiện gật đầu: "Lúc trước tôi còn thấy Trình Hạo tìm anh ta ăn cơm, quan hệ cũng không tệ lắm."

Trình Hạo và Cung Kiện làm cùng một công ty nhưng không chung bộ phận. Bình thường thỉnh thoảng sẽ gặp nhau.

Video giám sát tiếp tục phát.

Người đàn ông trung niên kia trở lại tầng ba, vuốt bụi ở mép cửa thang máy rồi vươn đầu lưỡi liếm năm ngón tay một cách say mê. Tay hắn ta óng ánh nước bọt, dùng tay kia lấy di động của Sở Thần An ra, ném vào khe hở dưới thang máy.

"Tôi đi¹..." Cung Kiện nhìn camera giám sát, nói: "Sao Trình Hạo lại quen biết loại người này? Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì?"

Tôi đi¹ (我去):  thể hiện sự ngạc nhiên, sốc, xúc động, v.v. với giọng điệu mạnh mẽ.

Sở Thần An cau mày, xem như di động của cậu không tìm lại được.

Quản lý hơi khó xử, cô nhìn sắc mặt Sở Thần An rồi cười làm lành: "Trước hết ngài không cần lo lắng. Tôi sẽ đưa ngài gặp đối phương để thương lượng về chuyện bồi thường."

Cung Kiện cũng tức giận: "Đúng vậy Thần An. Phải để cho anh ta bồi thường."

Sở Thần An gật đầu. Cũng chỉ có thể như vậy.

Họ đi lên tầng ba, người quản lý gõ cửa 0313 ba cái.

Người đàn ông trung niên kia dây dưa một hồi mới chịu mở cửa. Vẻ mặt hắn ta mất kiên nhẫn, giọng điệu không tốt: "Chuyện gì? Đã muộn như vậy rồi."

Quản lý miễn cưỡng cười nói: "Xin chào ngài. Vừa di động của Sở tiên sinh bị mất. Thông qua camera giám sát chúng tôi phát hiện là ngài tự ý lấy di động của Sở tiên sinh rồi vứt nó đi. Ngài xem chúng ta thương lượng bồi thường hay là để cho cảnh sát đến..."

Người đàn ông trung niên kia liếm răng, cười giễu nhìn Sở Thần An và mấy người bên cạnh: "À. Ra là muốn đòi tiền nhỉ?"

Hắn ta đẩy cửa ra, Sở Thần An thấy hắn ta mặc quần áo màu đen, trên người có mùi hôi tanh nồng nặc giống như xen lẫn cả mùi máu.

Người đàn ông trung niên kia quay vào phòng lấy một xấp tiền thật dày, nhìn chằm chằm Sở Thần An

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp