Sở Thần An nửa nằm trên bàn gỗ lê. Bàn cờ tán loạn, không ít cờ nằm rải rác trên mặt đất.

Hai gò má cậu ửng đỏ, khẽ cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế không phát ra âm thanh. Ánh mắt lấp lánh hơi thất thần, cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm. Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên mắt cá chân cậu.

Chân cậu bị một đôi tay to lớn nắm giữ. Lam Húc cúi người, thành kính hôn lên mu bàn chân cậu khiến Sở Thần An hơi giật mình.

Thấy Lam Húc chìm trong ánh sáng màu vàng nhạt khiến cậu không khỏi chìm sâu vào đôi mắt dịu dàng quyến rũ của Lam Húc.

Hơi nóng bao lấy tình yêu ái muội, nhất thời khiến cậu quên đi e lệ và phản kháng.

Xung quanh im lặng.

Dường như cậu nghe được nhịp tim của mình.

Cảm giác mất khống chế khiến Sở Thần An hốt hoảng. Cậu lén nắm chặt ống tay áo Lam Húc.

Gió thổi qua ngọn tóc của anh làm cho Sở Thần An lại hơi hoảng hốt.

Dường như lúc anh cười còn mang theo bóng dáng Lam Hoài.

Sở Thần An nghe Lam Húc hỏi: "Chúng ta ở bên nhau mãi mãi được không?"

Sở Thần An không lập tức trả lời, bởi vì giờ phút này cậu đã không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Hai má cậu càng lúc càng nóng, thở ra hơi nóng hầm hập, một tay bất lực bám vào vai anh.

Cánh tay mạnh mẽ của Lam Húc như gông sắt giam cầm cậu, thấp giọng hỏi lại một lần nữa: "Được không?"

Sở Thần An thở hổn hển, cậu đã không nhận thức được mình đang ở đâu.

Trước khi Lam Húc bắt đầu hôn, cậu gian nan phun ra một chữ: "... Được."

Cậu nhớ cậu đã trả lời rất nhiều lần nhưng họ luôn muốn cậu nói lại.

Lam Húc nhắm mắt hôn cậu, anh bật cười thỏa mãn: "Nói rồi là lần này An An cũng không được đổi ý đâu đấy."

Lam Húc cởi chuông bạc trên cổ mình đeo lên cổ Sở Thần An. Trang sức bạc phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, tiếng chuông bạc giòn tan hòa vào tiếng khóc nức nở ngọt ngào triền miên.

Trang sức bạc giống như một chiếc nhẫn cưới, bám chặt vào suy nghĩ bất định của Sở Thần An.

......

Sau vài ngày nghỉ ngơi, nhóm của Hà Tuyết Sinh mới quyết định trở về.

Vốn dĩ họ có thể trở về sau ngày sự việc xảy ra nhưng lại bận tâm đến một loạt nhân tố ảnh hưởng bên ngoài sau cái chết vô cớ của mấy người đi chung. Trợ lý Trần Hàm cũng không thể trao đổi bình thường với người khác nên lão Lương quyết định ở lại trước.

Mấy ngày nay Trần Hàm đỡ hơn nhiều, ít nhất sẽ không đột nhiên phát điên la hét, nhìn thấy người liền đấm đá.

Lão Lương suy nghĩ thật lâu, vì không ảnh hưởng đến danh dự và sự nghiệp quay phim sau này và sự an toàn của mình. Anh ta quyết định giấu nguyên nhân thật sự của mấy người chết. Sau khi về anh ta sẽ nói với bên ngoài trong quá trình lên núi quay phim họ vô tình rơi xuống vách núi tử vong, đến nay vẫn chưa tìm được hài cốt.

Đây là Hà Tuyết Sinh lén nói cho cậu biết, còn nhiều lần bảo cậu giữ bí mật.

Trong lòng Sở Thần An cảm thấy rất mỉa mai. Có lẽ ở thế giới kia của cậu cũng có rất nhiều chuyện không ai biết bị màn ảnh sáng ngời chôn vùi. Họ là người bình thường trong xã hội, có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết bên trong dơ bẩn và u ám cỡ nào.

Đằng sau điều tuyệt vời là những bộ xương khô và những người giấu giếm sẽ luôn luôn được khen ngợi.

Rốt cuộc vết thương trên cổ Hà Tuyết Sinh cũng kết vây.

Cậu ấy ngồi ở ghế lái phụ nhìn Sở Thần An ngoài cửa sổ xe rồi lại liếc mắt nhìn Lam Hoài đang ôm cậu. Cậu ấy hơi do dự hỏi: "Cậu… Cậu thật sự không về với tôi sao? Nửa tháng sau trường sẽ khai giảng."

Sở Thần An lén nhìn sắc mặt của Lam Hoài sau đó lắc đầu cười với Hà Tuyết Sinh, ấp úng nói: "Tôi… Lúc đó tôi sẽ về."

Trương Phong Đình đã lên xe. Cô nghiêm túc mặc một chiếc áo khoác nâu sẫm, ngồi trong góc hàng cuối cùng. Tư thế ngồi đoan chính ưu nhã, eo thẳng tắp. Sắc mặt không chút thay đổi thẫn thờ nhìn chằm chằm vệt nước trên cửa sổ xe. Rõ ràng cô không muốn cùng nói chuyện với người khác. Có lẽ là đã quên cách thích ứng với đám đông rồi.

Cô giống như là một gốc hoa héo tàn, lại luôn giương cành khô.

Lúc xuất phát, cửa sổ xe bên cạnh Trương Phong Đình lướt qua Sở Thần An. Cô nhìn vào mắt của cậu, miệng tái nhợt động vài cái.

Cách cửa sổ xe, cô lặng lẽ nói với Sở Thần An: "Cảm ơn!"

Sau đó, chiếc xe đầy bùn vàng bắt đầu rời khỏi đây.

Sở Thần An nhìn chiếc xe rời đi, hơi thất thần.

Đinh!

Xin chúc mừng, nhiệm vụ nhỏ tạm thời đã hoàn thành!

Điểm thưởng tăng gấp đôi: X2000

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu Sở Thần An.

Đinh!

Xin chúc mừng, vì giá trị danh dự trò chơi của ngài luôn ở trạng thái tuyệt đối. Hệ thống quyết định tặng cho ngài một [thẻ nâng cấp]!

Nhấp vào để sử dụng Sử dụng sau】........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play