Trong ánh mắt Lam Hoài lộ ra sự u ám nguy hiểm. Sở Thần An nhìn trái phải sau lưng, ánh mắt linh động hiền hòa né tránh.

Cái gì mà thổi huyên¹, rõ ràng là lừa gạt cậu!

Huyên¹ (): là một loại sáo hình cầu, có nguồn gốc từ Trung Quốc.

Rất nhanh, Lam Hoài đã đến gần.

Sở Thần An còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm eo đẩy ngã trên giường lớn êm ái. Hai tay cậu bị nắm chặt, Lam Hoài đè trên người rất nặng, cậu ngửi được mùi hương thoang thoảng trên cổ Lam Hoài.

"A." Sở Thần An bị hôn môi, Lam Hoài nâng cằm cậu lên. Hơi thở mang theo sự nóng bỏng mờ ám.

Cậu bị hôn hồi lâu, buộc phải hé mở miệng dây dưa với răng môi của hắn. Sau khi kết thúc, khóe môi ướt át còn nối liền một sợi chỉ bạc.

Giờ phút này Sở Thần An bị hôn đến hơi mê ly, khuôn mặt xinh đẹp phủ lên một tầng nóng đỏ. Ánh mắt mơ màng mang theo một chút nhu hòa.

Lam Hoài si mê nhìn cậu thật lâu. Ngón tay vuốt ve cánh môi cậu, lát sau mới hỏi: "Hôm nay đi đâu vậy?"

Tuy rằng hắn đã biết nhưng vẫn muốn nghe đích thân Sở Thần An nói.

"Không đi đâu cả..." Bầu không khí quá mức nóng bỏng làm cho Sở Thần An hơi hỗn loạn. Cậu thở hổn hển trả lời: "Chỉ đi homestay một chuyến. Vậy hôm nay anh đi đâu vậy?"

"Đi miếu Vu Thần." Lam Hoài nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Sở Thần An.

Sở Thần An hỏi: "Đến đó làm gì?"

Không phải Lam Hoài đã sống lại rồi sao, sao còn phải đến cái nơi u ám đó?

"Không có gì, xử lý một số việc." Lam Hoài chậm rãi cởi một nút áo của Sở Thần An: "Đúng rồi, những xác chết dưới tầng hầm của homestay đều đã được xử lý sạch sẽ. Sau này em không cần sợ hãi, muốn đi đâu cũng được. Nhà chúng ta rất an toàn."

Giống như Lam Hoài đang an ủi cậu, cũng vô hình trung nói cho cậu biết, sau này cậu phải sống ở chỗ này.

Sở Thần An ngây ngô nhìn hắn. Lam Hoài vừa dứt câu thì bắt đầu hôn cậu một cách si mê.

"Mấy ngày nữa sẽ có người ngoài đến trại, sẽ hỏi một ít vấn đề. Nhưng mà em không cần lo lắng, anh có thể ứng phó được."

Sở Thần An "ừm" một tiếng. Hôm nay hẳn là Lam Hoài đi cho người xử lý những thi thể khô giấu trong hầm. Hơn nữa bên ngoài cũng có người phát hiện ra sự bất thường trong trại của núi Vu Lan.

Sở Thần An lo lắng hỏi: "Vậy nếu họ phát hiện ra những thi thể kia thì sẽ nghi ngờ anh sao?"

"Sẽ không." Lam Hoài cười khẽ một tiếng. Trên khuôn mặt thiêng liêng của hắn chợt xuất hiện một nụ cười khiến Sở Thần An chớp mắt.

Lam Hoài nói: "Những thi thể kia không liên quan đến anh. Từ đầu đến cuối anh chưa từng tham gia vào."

Sở Thần An nghĩ cũng đúng. Từ trước đến nay Lam Hoài là vu cổ sư được người ta sùng bái dưới tượng Vu Thần. Cả người hắn có khí chất thiêng liêng, cao thượng. Làm sao có thể tham gia những chuyện dơ bẩn này.

Cậu cảm thấy tính cách của Lam Hoài và Lam Húc là hai thái cực. Một người hướng ngoại giỏi bộc lộ tình cảm, một người hướng nội nghiêm túc kiềm chế nhưng ngoại trừ lúc trên giường.

Hai người họ đều có dục vọng mãnh liệt và không bao giờ biết mệt mỏi.

Có đôi khi Sở Thần An nghi ngờ họ không phải là song sinh mà là cùng một người. Bởi vì khi cậu ở cạnh người n

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play