Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 104: Người Tình Săn Mồi (Thái Lát Công) (21) (Kết thúc)


9 tháng

trướctiếp

Thời gian ở lại của Sở Thần An vẫn không rõ nhưng cậu cũng không nóng vội.

Thế giới phó bản thật sự không có nhiệm vụ như 001 nói. Dường như cậu đang trải qua một kỳ nghỉ dài.

Ở đây thật sự rất đẹp.

Một ngày nào đó.

Sở Thần An mặc đồ ngủ thức dậy, chân trần giẫm lên sàn nhà, nhìn ánh sáng mờ nhạt ở chân trời đến thẫn thờ.

Trong cổ áo cậu có không ít vết đỏ cũ và mới. Cậu vừa thức giấc không lâu, trong đôi mắt còn mang theo vài phần buồn ngủ ngây thơ. Bắp chân của cậu hơi run rẩy, tay vịn lan can gỗ trước cửa sổ.

Mặt trời mọc và hoàng hôn, cậu đã quên mình thấy nó bao nhiêu lần.

Bọn Lam Hoài dẫn cậu ra ngoài rất nhiều lần nhưng cậu lại không cách nào ra ngoài một mình.

Sau này cậu mới biết được, cậu đã bị hai tên biến thái Lam Húc Lam Hoài hạ song sinh cổ từ lâu. Cậu đi đâu hoặc là làm cái gì thì họ đều biết.

Cậu không nhớ rõ vì sao lại bị hạ loại cổ này. Có lẽ là trong canh Lam Húc nấu cho cậu hoặc có lẽ trong thuốc cảm cậu đã từng uống.

Cậu đã thầm đoán rất lâu. Sau đó Lam Húc nghe được phỏng đoán trong lòng cậu thì bật cười thành tiếng.

Lam Húc sờ sờ đỉnh đầu cậu: "An An ngốc nghếch. Sao anh lại nỡ hạ cổ em?"

Sau đó, vào một đêm khuya bị bắt nạt đến bật khóc.

Lam Hoài ôm cậu vào lồng ngực, vừa đau lòng dỗ dành, vừa mạnh mẽ chiếm hữu cậu.

Sở Thần An nghẹn ngào rơi hai giọt nước mắt, lúng túng nhẹ giọng mắng hắn.

"Được rồi đừng khóc nữa." Lam Hoài hôn lên nước mắt của cậu: "Sẽ nhanh chóng đi ngủ được không?"

Sở Thần An lắc đầu, cậu nghĩ đến cái gì là mắng cái đó: "Gạt người! Anh hạ cổ em, đồ biến thái, kẻ xấu xa, kẻ xấu xa..."

"Không có." Lam Hoài xoa xoa hai má cậu, thấp giọng thở dài: "Người trúng cổ là anh."

......

Về sau Sở Thần An mới biết được, vu cổ sư đều bị Vu Thần hạ cổ. Sau khi thích người khác thì bạn đời cũng sẽ đồng loạt trúng cổ.

Cái loại cổ độc này gọi là song sinh cổ. Đây sẽ trở thành gông xích cả đời của hai bên. Bất kể một bên ở đâu, đối phương đều có thể dễ dàng tìm được.

Cả đời dây dưa không dứt.

Cũng khó trách ngày đầu tiên cậu tới, Lam Húc đã nhận ra cậu.

Đang lúc cậu ngắm ánh sáng hoàng hôn cuối cùng giấu sau đỉnh núi. Lam Húc nhẹ nhàng đến gần, ôm chặt cậu từ phía sau.

"Đang nhìn cái gì vậy?" Lam Húc cọ cọ hai má cậu: "Anh có làm bánh ngọt dâu tây, em muốn ăn một chút không?"

Sở Thần An hoàn hồn nhưng vẫn muốn ngắm mặt trời lặn xong. Cậu kiễng mũi chân ngẩng đầu nhìn về phía xa, do dự nói: "Lát nữa lại ăn."

"Được." Lam Húc gật đầu.

Lam Húc vẫn ôm cậu. Mặt trời biến mất trong núi xanh, chân trời dần dần hiện lên sương đen.

Từ ánh sáng chói mắt trở nên ảm đạm, giống như một đời ngắn ngủi của con người, cuối cùng cũng sẽ kết thúc.

Dường như Lam Húc nhận ra Sở Thần An đang suy nghĩ cái gì, anh nói: "Bảo bối, anh rất vui vẻ."

Sở Thần An ngửa đầu nhìn đôi mắt biết cười của anh.

"Chờ trăm năm sau, anh có thể giống như anh trai, chôn cùng một cái mộ với em." Lam Húc mãi mãi đều như vậy, cố chấp quá độ, tính toán chi li tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu.

Có lẽ là thói quen, đột nhiên cậu có thể hiểu được hai tên điên này

Đột nhiên Sở Thần An hỏi: "Vậy nếu là em đi trước thì sao?"

Lam Húc: "Vậy anh sẽ đi theo em."

"Chúng ta còn có kiếp sau, kiếp sau nữa."

Sở Thần An nhìn núi ngút ngàn xa xa, trong sương đen còn có chút ánh sáng như màu máu.

Rất nhanh, dưới chân núi có khói bếp lượn lờ, bốc lên không thôi.

Cậu bị Lam Húc nắm chặt tay, cảm thấy trong lòng bàn tay ấm áp.

Sở Thần An mỉm cười "ừ" một tiếng.

"Em còn muốn ăn vị xoài."

"Được."

......

Sở Thần An rời đi vào một buổi sáng sớm, Lam Húc và Lam Hoài đều ở cạnh cậu.

Lam Húc cúi người hôn lên khóe môi sưng đỏ của cậu. Giống như đang xem cậu là một báu vật. Đáy mắt anh xen lẫn vài phần hưng phấn: "Hôm nay bảo bối ngủ ngoan thật."

Lam Húc lại hôn vài cái, anh và cậu đan chặt mười ngón tay, cúi người tựa trán vào vai cậu: "Ngủ đi, anh ngủ cùng em."

Lam Hoài ở một bên, ngón tay vuốt ve khuôn mặt Sở Thần An. Trong ánh mắt lãnh đạm rốt cuộc cũng có một tia khác thường.

Hắn hôn lên mu bàn tay trắng nõn của Sở Thần An, xúc cảm lạnh lẽo nhưng hắn vẫn hôn thành kính như cũ.

Như vậy cũng tốt.

Tìm một lần nữa, không cần phải lo lắng về việc mất đi.

Đinh!

Chúc mng ngài, thông quan thế gii phó bản thành công!

Xin chúc mng, s lượng thanh lý thi th còn s

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp