Haiz…

Tôi đã thở dài lần thứ 856 cho Lương Tử Lộ khốn khổ.

Xa nhau quá lâu, tôi đã không thể hiểu được suy nghĩ của Quý Cẩn nữa.

Vội vàng làm bố người khác như vậy, chắc là do thân thể có vấn đề nên không sinh được con. 

Lương Tử Lộ điều khiển một chiếc xe lửa nhỏ và hỏi tôi: "Dì ơi, khi nào mẹ cháu về?"

Thằng nhóc thối, hai ngày đầu còn vui vẻ ở cùng tôi rồi đòi ăn gà rán. Chưa được mấy hôm thì đã đòi về với mẹ rồi. 

Đúng là con trai của người khác, nuôi mày xong mày không nhớ dì!

"Chắc 2 ngày nữa là mẹ cháu về đấy…"

Đến lúc đưa thằng bé về nhà, tôi sẽ ngả bài với Quý Cẩn để anh bỏ cuộc. 

Tiếng chuông cửa vừa vang lên, tôi biết Quý Cẩn lại đến.

Mỗi ngày Quý Cẩn đều đến rất đúng giờ, giống như là cố tình gây ấn tượng với Lương Tử Lộ vậy. 

Nhưng hôm nay muộn hơn bình thường nửa tiếng.

Tôi từ từ mở cửa ra: "Sao giờ anh mới đến, tôi và Lương Tử Lộ sắp đói rũ ra rồi."

Đúng vậy, Quý Cẩn mỗi ngày đều tới đây nấu cơm, ba món một canh không trùng nhau ngày nào.

Nhưng hôm nay anh ấy không mua thức ăn, sắc mặt vẫn còn đen như đáy nồi.

"Anh này…"

Quý Cẩn hùng hổ bước vào.

“Lương Tích!” Quý Cẩn đột nhiên lớn tiếng, dọa tôi giật cả mình. "Hôm nay anh đã gặp thằng cha họ Lâm đó!"

Họ Lâm? Lâm Mộ?

Anh ta đã về rồi? Chắc là chị gái tôi cũng đã về theo.

"Tên họ Lâm kia không phải người tốt, anh nhìn thấy hắn nắm tay người phụ nữ khác rồi cùng nhau đi mua sắm!"

Tôi bắt đầu có linh cảm xấu.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh xông lên đ.ánh hắn." Lúc nói đến đây, Quý Cẩn đặc biệt tự hào.

"Anh chỉ đ.ánh đàn ông, không đụng đến phụ nữ?"

"Ừ! Anh không đ.ánh phụ nữ!" Quý Cẩn cau mày nhìn tôi "Em không tức giận à?"

Không phải tức giận! Mà là sợ hãi!

Tôi khẽ gọi điện thoại cho chị gái tôi “Chị, chị về chưa?”

“Sao mày biết?” Tôi chưa kịp trả lời thì chị tôi đã thở dài: 

“Chị định đón Lương Tử Lộ, nhưng Lâm Mộ nói muốn mua quà cho thằng bé, nên bọn chị ghé qua trung tâm thương mại trước. Tự nhiên lại có thằng điên nào xông ra đ.ánh Lâm Mộ, giờ chị đưa anh ấy đi bệnh viện xử lý vết thương."

"Vâng, vậy chị thay em hỏi thăm anh Lâm Mộ. Lương Tử Lộ ở cùng em, chị không cần vội vàng trở về."

Tốt lắm…

Quý Cẩn à, giờ tôi phải đối diện với chị gái và anh rể tương lai thế nào đây? 

16

Quý Cẩn vẫn ở trong phòng tôi và không chịu rời đi.

"Lương Tích, em hiểu ý anh không? Tên họ Lâm đó không phải là người tốt, hắn không thể làm bố của Lương Tử Lộ! Não em vứt đi đâu rồi?"

Đây rõ ràng là công kích cá nhân tôi!

"Hắn không được thì ai được, anh à?"

Anh có bị bệnh không!

"Anh được nhiên có thể, anh chắc chắn sẽ đối xử với Lương Tử Lộ tốt hơn hắn. Sao em không tin anh!"

Nhưng mà Lương Tử Lộ là con trai người khác, tôi đâu có quyết định được!

"Anh đi đi, để tôi yên tĩnh một chút!"

Tôi phải suy nghĩ cẩn thận, nên nói thế nào để bình yên kết thúc chuyện này được nhỉ?

"Anh không đi, từ hôm nay anh sẽ sống ở chỗ này, anh sẽ không để em gặp lại cái tên họ Lâm kia nữa!"

Trời ơi bám dai như kẹo cao su vậy.

Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên. Đến vào giờ này, chẳng lẽ là…

Tôi lao đến ngăn Quý Cẩn mở cửa nhà, nhưng vẫn chậm một bước.

Chị tôi và Lâm Mộ đứng ngoài cửa, tôi và Quý Cẩn đứng bên trong, bốn người chúng tôi tròn mắt nhìn nhau.

Xong rồi!

----

Tôi cố gắng không nhìn vào vết thương trên mặt Lâm Mộ.

"Mọi chuyện ban đầu là thế này... sau đó là thế kia... và cuối cùng biến thành thế này... tất cả chỉ là hiểu lầm."

Chị gái tôi hừ lạnh một tiếng.

"Chuyện của 2 đứa chúng mày, chị mặc kệ. Giờ chị mang Lương Tử Lộ đi. Hai đứa mày muốn có con trai thì tự mà sinh lấy, đừng có ôm lấy con của người khác."

"Vâng, chị, anh rể, 2 người đi cẩn thận."

Tôi đóng sầm cửa nhà và quay đầu nhìn lại, ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt Quý Cẩn đã sắp bùng phát.

"Lương Tích, em gạt anh!"

Tôi không thể nhận cái nồi này được. 

"Tôi có lừa tiền anh không? Có lừa tình không? Có lừa sắc không? Tôi không lừa anh! Ngay từ đầu, tôi đã nói Lương Tử Lộ không phải con trai anh. Tôi cũng không nói thằng bé là con ruột của tôi, dì chẳng phải là người mẹ thứ 2 sao?"

Đổi trắng thay đen vốn đã là nghề của tôi rồi. 

Đôi mắt Quý Cẩn đỏ hoe vì tức giận, anh bế tôi lên và ném tôi xuống ghế sofa.

"Này, anh đã nói là không đ.ánh phụ nữ mà!"

Quý Cẩn nhìn tôi chằm chằm. 

"Lương Tích, em là đồ dối trá."

17

Quý Cẩn tức giận cả nửa ngày, cuối cùng đã bình tĩnh lại.

"Cho nên, sau khi chia tay với anh thì em không kết hôn, không để tang chồng, không có con, độc thân cho tới bây giờ?"

"Ừm!"

Quý Cẩn sẽ không cho rằng tôi vẫn chưa dứt tình xưa đấy chứ? 

Mặc dù đó là sự thật.

Quý Cẩn nhìn lên trần nhà và đột nhiên bật cười.

"Anh... Anh không sao chứ?"

Quý Cẩn xua tay "Không sao, anh rất vui vẻ!"

Tôi đưa tay lên sờ trán Quý Cẩn xem có bị ấm đầu hay không.

Quý Cẩn nắm lấy cổ tay tôi, lật người đè tôi xuống bên dưới.

"Lương Tích, chúng ta kết hôn đi!"

"Hả?" Tôi nhanh chóng phản ứng "Anh tỉnh táo lại đi, tôi không có con trai, anh muốn nhận con thì đi tìm người khác!"

Quý Cẩn vẻ mặt nghiêm túc "Anh không muốn con! Anh muốn em!"

Không hiểu tại sao, trong lòng tôi dâng lên lửa giận. 

"Anh muốn tôi? Lúc chia tay anh không giữ tôi lại, mấy năm nay anh cũng không tới tìm tôi. Bây giờ nói muốn là muốn, anh nằm mơ à!"

“Anh có đi tìm em!” Quý Cẩn nhìn tôi "Anh tìm được nguồn tiền đầu tư thì đã đi tìm em. Bố em đuổi anh ra ngoài, nói anh là kẻ lừa đảo, anh ở cùng em là lừa tiền của em. Ông ấy bảo anh tha cho cuộc sống của em, cút càng xa càng tốt."

Chờ một chút!

Trước đây Quý Cẩn không nhận tiền đầu tư của tôi, tôi tức giận nên cầm tiền đi đầu tư vào một công ty khác, cuối cùng lại thua lỗ.

Tôi chỉ nói với bố tôi: Con đầu tư thua hết tiền rồi.

Không ngờ bố tôi lại hiểu lầm, ông ấy nghĩ rằng số tiền ấy là do Quý Cẩn làm thua lỗ.

"Ông ấy bảo anh cút là anh cút thật?"

"Ừ!"

Nghe lời thật đấy.

"Quý Cẩn, vậy bây giờ anh không sợ bố em lại bảo anh cút nữa à?"

"Anh cút xong thì tự mò về là được!"

Da mặt tốt nhất là đừng nên quá dày.

"Chà... sổ hộ khẩu của em ở chỗ bố em. Này này… làm cái trò gì đấy?"

"Nỗ lực để có một đứa con trai!"

18

Vào ngày cưới, bạn học ngồi 2 bàn, người thân trong nhà Quý Cẩn ngồi 3 bàn.

Người họ hàng nói: “Đẹp đôi thật, kể mà đứa trẻ là con trai của Quý Cẩn nhỉ.”

Bạn học A lập tức hỏi lại: "Đứa bé kia không phải của Quý Cẩn sao?"

Họ hàng: "Hình như là của chồng trước của cô dâu."

Các bạn cùng lớp đều kinh hãi. 

Bạn học B chua ngoa: “Ôi, Lương Tích vẫn có thể cưới được Quý Cẩn, thật là may mắn.”

Thằng bé Lương Tử Lộ đang mang nhẫn lên sân khấu. Đi được nửa đường thì nó bị ngã, chiếc nhẫn văng ra ngoài. 

Quý Cẩn lao tới, cũng không thèm để ý xem thằng bé có bị thương hay không, anh vội vàng nhặt chiếc nhẫn lên trước.

Những người bên dưới đều đồng loạt lắc đầu.

"Quả nhiên không phải là con ruột..."

(Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play