"Vậy… anh định thế nào?"

"Đương nhiên là phải nhận con trai về."

"Còn mẹ nó thì sao?" Tôi khẩn trương nhìn anh.

"Để mẹ nó mỗi tháng trả tiền sinh hoạt phí đúng hạn!"

"..."

Không hổ là anh, Quý Cẩn! Lại còn bỏ mẹ giữ con!

"Cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy cái mặt anh nữa!" 

Tôi tống cổ Quý Cẩn ra bên ngoài rồi đóng cửa nhà đến rầm một cái. 

9

Sáng hôm sau mở cửa ra, bên ngoài không có ai cả. Chẳng hiểu tại sao mà lại tôi cảm thấy có chút thất vọng.

Lương Tử Lộ vội vàng đeo cặp sách nhỏ lên.

"Dì, nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi."

"Ừ ừ!"

Chúng tôi vừa xuống lầu, chiếc ô tô đỗ bên đường đã bấm còi inh ỏi.

Lương Tử Lộ chỉ vào cửa sổ xe "Là chú ngày hôm qua."

Quý Cẩn khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ "Lên xe đi!"

Chậc, để Lương Tử Lộ có được phiếu bé ngoan, đành phải lên xe này vậy.

Nhưng cuối cùng vẫn trễ giờ.

Thầy Trương chủ nhiệm lớp đang đứng ở cổng trường lo lắng nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy tôi thì 2 mắt sáng người.

"Cô Lương, hôm nay cô đưa bạn Lương Tử Lộ đi học đấy à!"

Theo quan sát của tôi, thầy Trương này đối với tôi hình như là có chút ý tứ. Mỗi lần nhìn thấy tôi đều rất vui vẻ, hơn nữa còn chăm sóc đặc biệt cho Lương Tử Lộ.

"Xin lỗi thầy Trương, chúng tôi bị tắc đường."

Tôi tùy tiện nói dối một câu, đến giây tiếp theo thì bị vả mặt.

Quý Cẩn cầm túi điểm tâm đi tới "Lần sau đừng ngủ quên, trẻ con nhất định phải ăn sáng."

À cái này...

Thầy Trương và tôi đều ngại ngùng đến mức phải bấu ngón chân vào nhau.

Thầy Trương cũng chưa từng gặp Quý Cẩn bao giờ nên có hơi kinh ngạc.

"Anh là…"

"Xin chào, tôi là bố của Lương Tử Lộ!"

Hả…

Tôi suýt chút nữa đã nhảy lên bịt miệng Quý Cẩn lại. Nhưng đã quá muộn rồi.

“À…” Thầy Trương như hiểu ra chuyện gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm “Hóa ra là bố của bạn nhỏ Lương Tử Lộ.”

Rồi anh ngập ngừng hỏi "Bố ruột phải không?"

Quý Cẩn nói chắc như đinh đóng cột "Tất nhiên là phải!"

10

Vài năm không gặp, Quý Cẩn càng ngày càng tự tin hơn. Mặc dù tôi cũng không biết anh lấy sự tự tin đó từ đâu ra nữa.

"Quý Cẩn, Lương Tử Lộ thật sự không phải con trai của anh!"

Quý Cẩn không thèm để ý đến cái gọi là “sự thật” này.

"Em đừng gạt tôi, mặc dù hôm qua tôi uống say nhưng vẫn nhớ rõ mọi chuyện. Trong nhà em không có dấu vết người đàn ông khác, cho nên em một mình nuôi con. Trên tay em cũng không đeo nhẫn, rõ ràng là em không kết hôn."

Tôi vô thức đặt tay ra sau lưng, chuyện này là do tôi sơ suất.

Quý Cẩn lại nói: 

"Hôm qua khi tôi đưa Lương Tử Lộ đi vệ sinh, tôi đã hỏi nó rồi. Thằng bé bảo bố nó ch.ết lâu rồi. Sao em có thể nói với nó như thế? Em có thù oán gì với tôi mà mắng tôi thâm độc vậy?

"Với lại Lương Tử Lộ đã 3 tuổi rưỡi, tôi gần như có thể chắc chắn rằng nó là con trai tôi. Lúc em chia tay với với tôi thì đã có thai rồi, đúng không?"

Phân tích rất hay, lần sau đừng phân tích nữa.

“Quý Cẩn này, đã có ai nói cho anh biết, làm người không thể quá tự tin!” 

Nếu không thì sẽ rất nhanh bị vả mặt!

Quý Cẩn lắc đầu: 

"Lương Tích, em đừng nói mấy câu như đứa bé không phải là của tôi nữa, tôi không tin đâu. Nếu em lén lút sinh con của chúng mình ra, vậy thì nhất định là em còn yêu tôi, chúng ta làm lành đi!"

"Anh muốn làm lành với tôi là vì…"

"Đương nhiên là cho con trai có một gia đình hoàn chỉnh!"

"..."

Xin lỗi, là tôi quá đề cao bản thân mình rồi, xin được tự phạt một chén.

Đi đi đồ đàn ông tồi.

Đến chiều, chị tôi lại gọi cho tôi.

"Lương Tích, con tao đâu mày?"

“Em đưa nó đi nhà trẻ rồi, chị không đến đón à?”

"Chị đến đón nó, thầy Trương bảo bố nó đến đón về rồi!"

"Hả?"

Tro cốt của bố Lương Tử Lộ đã được rải trên sông, chẳng lẽ hoàn hồn tái sinh để đi đón nó?

Chờ một chút!

Bố Lương Tử Lộ?

Tôi đã biết là ai rồi.

"Chị đừng vội, em đi mang con trai chị về đây!"

Sau khi hỏi thăm mấy nơi, cuối cùng tôi cũng có được thông tin liên lạc của Quý Cẩn.

"Quý Cẩn! Anh bị dở hơi à? Anh ăn trộm trẻ con đến ngh.iện rồi à? Mau đưa Lương Tử Lộ về cho tôi!"

Quý Cẩn không nói hai lời, trực tiếp ném địa chỉ qua cho tôi.

11

Khi tôi xông thẳng vào nhà Quý Cẩn, tôi ngẩn người trước cảnh tượng bên trong.

Đủ loại hộp giấy chồng chất trên sàn, Lương Tử Lộ ngồi giữa đồng đồ chơi và chơi vui vẻ.

Ngay cả ở trung tâm giải trí cũng không có nhiều đồ chơi như này!

"Lương Tử Lộ! Ai bảo con tùy tiện đi với người lạ!"

Tôi còn chưa kịp dạy dỗ Lương Tử Lộ thì Quý Cẩn đã ngăn tôi lại.

"Đừng nghiêm khắc với con, hơn nữa tôi cũng không phải là người xa lạ. Rõ ràng tôi là bố nó mà!"

Á á á… 

Rốt cuộc là anh lấy sự tự tin đó ở đâu ra vậy?

"Quý Cẩn! Tôi chân thành nghiêm túc nói cho anh, Lương Tử Lộ không phải con trai anh!"

Tôi hít một hơi sâu, đang định nói ra sự thật: Lương Tử Lộ không phải con của Quý Cẩn, thằng bé cũng không phải là con của tôi.

Nhưng chưa kịp nói gì thì chuông cửa vang lên.

Quý Cẩn bước tới mở cửa.

Sau đó là một giọng phụ nữ vang vọng khắp nhà.

"Cháu mẹ đâu, cháu mẹ đâu, mau cho mẹ xem nào."

Tôi thấy mẹ Quý Cẩn đang đi vào, khi nhìn thấy Lương Tử Lộ thì đôi mắt lập tức sáng ngời.

"Ôi, cháu trai yêu quý của bà!"

Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này nữa…

Có con trai thì đáng tự hào lắm sao? Chưa gì mà đã đi khoe khoang khắp nơi như vậy. 

Quý Cẩn nói với mẹ anh ấy, và mẹ anh nói với dì bảy, dì tám, dì cả, chú hai, dì ba,... 

Cả họ nhà Quý Cẩn đều lần lượt kéo đến. 

Một nhóm người ôm lấy Lương Tử Lộ và chuyền nó như chuyền bóng. 

"Ôi, đứa nhỏ này, dung mạo xinh đẹp, đầy đủ thiên phú, vừa nhìn là biết có phúc."

"Đúng vậy, thằng nhóc đẹp trai này giống hệt Quý Cẩn khi còn nhỏ."

"Thật luôn ấy, cho dù tôi có gặp nó trên đường, tôi cũng biết ngay đây là con trai của Quý Cẩn nhà mình!"

Tôi đau đầu xem trò hề này, bắt đầu hối hận vì đã bảo Lương Tử Lộ đóng giả con trai mình.

Bây giờ tôi phải giải quyết thế nào đây?

"Chị, đưa ra giá tiền đi, chị bán con trai chị cho em."

Chị gái tôi gầm gừ trên điện thoại.

"Lương Tích, mày dở hơi à!"

"Nhanh lên nha chị…"

Huhuhu, ai đó đến cứu tôi với.

12

"Các chú các dì, có thể để cháu nói vài lời được không ạ?"

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn tôi.

Tôi chột dạ nuốt nước miếng. 

"Lương Tử Lộ có bố ruột. Bố nó vốn là một cảnh sát. Anh ấy đã hy sinh trong quá trình làm nhiệm vụ. Thằng bé bị sinh non khi mới 6 tháng tuổi. Tóm lại, thằng bé không phải là con trai của Quý Cẩn đâu ạ."

"..."

"..."

"..."

Mọi người nhìn tôi mà mắt tròn mắt dẹt.

Mẹ Quý Cẩn là người phản ứng đầu tiên, bà ấy lấy ra một cuốn sổ ném lên bàn.

"Đây là chuyện gì vậy, Quý Cẩn? Không phải nửa đêm qua, mày gọi điện cho mẹ rồi khoe là có con trai rồi sao! Mẹ còn mang cả sổ hộ khẩu đến rồi, bây giờ lại nói là nhầm lẫn! Mày đang làm cái gì vậy! "

Tôi mở to mắt.

Sổ hộ khẩu?

Quý Cẩn quả thực đã chuẩn bị để nhận đứa trẻ về. 

Sắc mặt Quý Cẩn thay đổi mấy lần, nhưng vẫn rất kiên định "Tôi không tin, em lừa tôi!"

"Tôi lừa anh thì tôi là con lợn!"

Tôi lấy lá bùa bình an đeo trên cổ Lương Tử Lộ xuống, trong đó có kẹp bức ảnh của bố Lương Tử Lộ.

Khi Quý Cẩn nhìn thấy bức ảnh, khuôn mặt anh tối sầm lại ngay lập tức.

Bởi vì Lương Tử Lộ còn giống bố nó nhiều hơn.

Mặt Quý Cẩn tái xanh rồi trắng bệch, trắng bệch rồi xanh mét.

"Mẹ, mọi người về trước đi."

Mẹ Quý Cẩn tiếc nuối nhìn Lương Tử Lộ "Có cần mang sổ hộ khẩu về không?"

Quý Cẩn mím môi "Tạm thời để lại đây đi ạ."

Khi mọi người rời đi, tất cả đều lắc đầu thở dài nhìn Quý Cẩn.

Trên mặt họ ghi rõ mấy chữ to đùng: Thằng ăn hại!

13

Một trận náo nhiệt ồn ào qua đi, trong phòng chỉ còn lại tôi, Quý Cẩn và thằng nhóc Lương Tử Lộ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Quý Cẩn rõ ràng là rất kích động "Lương Tích, Lương Tử Lộ thực sự không phải con trai tôi?"

"Đương nhiên không phải, từ đầu tôi đã nói với anh rồi mà, là anh không tin tôi."

Thằng chóa này, chấp nhận thực tế đi.

"Em vừa chia tay với tôi thì đã quen với người đàn ông khác?"

Ờ thì…

“Anh nghĩ sao cũng được.” Ít nhất là tôi phải giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Quý Cẩn đưa tay lên dụi mắt, ngã thẳng xuống ghế sô pha.

"Đi đi, tôi không muốn gặp lại em nữa!"

"Biết rồi!"

Tôi bế Lương Tử Lộ lên, Lương Tử Lộ vẫn rất lưu luyến đống đồ chơi đó, tôi bèn hỏi một câu: 

"Những thứ này là mua cho Lương Tử Lộ?"

Quý Cẩn xua tay "Mang hết đi!"

"Cảm ơn!"

Tôi lấy một chiếc hộp và đóng gói đồ chơi lại mang về cho cháu.

Cuối cùng, tôi vẫn không quên xát muối vào nỗi đau của người khác "Lương Tử Lộ, chào chú đi con!"

“Chờ một chút!” Quý Cẩn đột nhiên đứng lên “Tôi muốn ôm nó lần nữa.”

Chậc, anh đã biết nó không phải con trai mình, còn ôm làm gì nhỉ?

"Cho anh đấy, ôm nhanh lên!"

Tôi cúi xuống và bỏ mô hình đoàn tàu vào trong thùng giấy. 
 
Vừa định giục Quý Cẩn nhanh lên…

"Quý Cẩn, bỏ cái tay ra!"

Tôi ném cái hộp xuống đất và lao đến đẩy Quý Cẩn ra.

Anh còn dám bí mật nhổ tóc của Lương Tử Lộ!

Đúng là mưu mô xảo quyệt, ngoài mặt thì tin tưởng, nhưng sau lưng thì lại muốn trộm tóc của Lương Tử Lộ để xét nghiệm ADN.

Quý Cẩn chắp tay sau lưng như không có chuyện gì xảy ra: "Em nhầm rồi, tôi chỉ giúp nó vuốt tóc thôi."

Tôi có bị mù đâu anh?

"Bỏ cái tay ra!"

Quý Cẩn không nhúc nhích.

"Lương Tích, thằng bé không phải con trai tôi, em còn sợ cái gì?"

Ờ ha?

Tôi còn sợ cái gì nhỉ? Dù có xét nghiệm thì kết quả cũng có thay đổi được đâu? 

Tôi lấy thêm vài sợi tóc từ trong áo len của Lương Tử Lộ và nhét cho Quý Cẩn.

"Cầm đi, không đủ thì bảo tôi!"

14

Tôi đang định đưa Lương Tử Lộ về, chị tôi lại bảo đang bận đi công tác, nên để Lương Tử Lộ ở chỗ tôi thêm vài ngày nữa.

Tốt quá, lại có một thằng nhóc để chơi đùa thêm mấy ngày.

Tôi để Lương Tử Lộ ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình, rồi tôi xuống nhà để mua nước tương.

Khi tôi quay lại, cánh cửa đã mở toang, bên trong vang ra tiếng hét của Lương Tử Lộ. 

Tôi cầm chai tương rồi lao thằng vào nhà.

"Thằng trộm chó, thả thằng bé ra!"

Lương Tử Lộ được ném lên cao rồi lại ngã vào vòng tay người đàn ông, thằng bé đang hét lên vì phấn khích.

Hai người một lớn một nhỏ quay lại nhìn tôi.

Là Quý Cẩn!

"Sao lại là anh nữa vậy? Tôi nói với anh rồi mà, Lương Tử Lộ không phải con trai anh!"

Quý Cẩn đặt Lương Tử Lộ xuống và do dự một lúc, như thể đang đưa ra một quyết định quan trọng của cuộc đời mình.

"Anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ, anh không ngại."

Lời này khiến cho tôi bối rối "Anh không ngại cái gì?"

"Không ngại nếu thằng bé không phải là con anh."

"Rồi sao?"

"Anh muốn làm bố nó!"

Hả...

Anh có bệnh à? Anh muốn nhưng chị tôi có muốn đâu!

"Vậy thì cũng không thể là anh!"

"Vì sao không thể là anh? Người khác thì được, sao anh lại không được?"

Nếu anh làm bố của Lương Tử Lộ thì sẽ là anh rể tôi đấy. Không phải là thành một mớ bòng bong hỗn độn sao?

Nhưng tôi lại không dám nói với anh sự thật: Là tôi ham hư vinh, tôi cố tình bảo nó giả làm con trai tôi và gọi tôi là mẹ, chỉ là để chọc giận Quý Cẩn.

Nói xong rồi thì tôi biết giấu cái mặt này vào đâu?

"Tôi nói thật cho anh biết vậy, tôi đã tìm được bố mới cho Lương Tử Lộ rồi!"

Quý Cẩn sửng sốt một chút.

"Anh không tin! Em gạt anh."

Chị gái tôi và sếp đang có một mối tình lãng mạn mập mờ nơi công sở. Vào cuối tuần, thỉnh thoảng họ cũng đưa Lương Tử Lộ đi chơi.

Tôi cố tình tìm một vài bức ảnh không có chị gái của tôi để cho Quý Cẩn xem.

Lương Tử Lộ cũng nghiêm túc gật đầu.

"Vâng, cháu rất thích chú Lâm, cháu muốn chú ấy làm bố cháu."

Quý Cẩn chịu đả kích nặng nề, cả người co ro như quả cà tím bị sương giá vùi dập.

"Em định cưới người khác thật à?"

Cái gì vậy, giọng điệu tủi thân đó là sao? Cứ như tôi mới là tra nữ phụ bạc tình cảm của anh ấy vậy.

Tôi chột dạ sờ mũi, "Thật ra những thứ khác cũng không quan trọng, chủ yếu là vì Lương Tử Lộ thích."

Lương Tử Lộ tuổi còn nhỏ mà đã phải chịu nỗi đau mất đi bố ruột của mình.

"Thật sao?" Quý Cẩn hai mắt sáng lên, giống như đã tìm được con đường mới "Chỉ cần Lương Tử Lộ thích là được chứ gì? Anh đây sẽ không bỏ cuộc!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play