Trong buổi họp lớp, tôi biết được là bạn trai cũ cũng sẽ đến, nên tôi dẫn theo thằng cháu và bảo nó gọi tôi là mẹ.
Sắc mặt bạn trai cũ lập tức xám xịt, anh ngồi rót rượu hết cốc này đến cốc khác.
Sau khi họp lớp xong, cháu tôi đi lạc. Khi cảnh sát đưa tôi đi tìm, Quý Cẩn đã say thành con ma men và ngồi xuống trước mặt thằng bé:
"Gọi là bố."
1
Ngay khi tôi dẫn cháu trai đi vào, mọi người đều quay đầu nhìn lại:
"Lương Tích, con của cậu đã lớn vậy rồi sao? Nhìn đáng yêu thật đấy."
Đó là một bạn nữ cùng lớp tôi.
Mấy phút trước, tôi đứng ngoài cửa còn nghe được bọn họ đang nói xấu bàn luận về tôi ở trong này:
“Mấy năm nay không thấy mặt mũi Lương Tích đâu, chắc là sống cũng không ra cái gì nên không dám đến."
Bây giờ cô ta lại còn vừa véo, vừa bóp mặt Lương Tử Lộ.
Tôi cười rồi gạt bàn tay thô bạo của cô ta ra.
"Ừ, gen tốt thì phải sớm truyền cho con cái mới phải. Cậu chưa có con phải không? Tớ có quen một bác sĩ khoa hiếm muộn, hay để ngày mai tớ giới thiệu cho cậu nhé?"
Nụ cười của cô ta lập tức cứng lại:
"Không có, chỉ là vợ chồng tớ bận rộn công việc, chưa vội sinh con."
Tôi lắc đầu: “Cậu phải nhanh lên mới được, cũng sắp 30 rồi, muộn thêm mấy năm nữa, cậu đi đón con, khéo người ta lại tưởng là bà nó đấy.”
Ngay sau đó, một bạn học nữ khác cũng đứng dậy.
"Không ngờ hoa khôi của trường chúng ta lại kết hôn sớm như vậy. Chồng cậu đâu, làm nghề gì? Chẳng lẽ cứ mặc kệ cậu tự sinh tự nuôi thế này sao?"
Tôi thừa biết cái tính cô ta, tôi cũng biết câu tiếp theo mà cô ta sẽ châm chọc tôi như thế nào.
"Con cái thì tất nhiên phải tự mình chăm sóc, giao cho bảo mẫu thì sao có thể yên tâm? Nghe nói cậu tốt nghiệp xong thì làm ở công ty bên ngoài, chắc là lương 1 năm cũng trăm vạn rồi ha?”
Cô ta còn tưởng tôi đang khen nên ngại ngùng lắc đầu "Lương trăm vạn thì không có, nhưng một tháng chắc cũng được mấy vạn đấy."
“Một tháng chỉ có mấy vạn thôi hả?” Tôi bày ra vẻ mặt vừa kiềm chế vừa nhẫn nhịn “Vậy cậu kết hôn rồi à?”
"Không."
"Ôi ôi, sự nghiệp và gia đình đều quan trọng như nhau. Bây giờ cậu sự nghiệp không ổn, gia đình cũng không viên mãn, tớ đúng là lo lắng cho cậu lắm ấy."
"Cậu..." Bạn học nữ đã giận đến mức đỏ cả mặt.
Lớp trưởng vội chạy tới hòa giải: "Lương đại mỹ nữ trước đây là tình nhân trong mộng của nhiều bạn nam, vừa xinh đẹp, thành tích lại cao. Cậu kết hôn sớm vậy, bây giờ đi làm ở đâu?"
Tôi khéo léo vén lọn tóc bên tai.
"Tất nhiên là tớ không còn làm nữa. Một người đàn ông có năng lực thì không cần vợ phải lăn lộn nuôi gia đình. Nghe nói lớp trưởng tốt nghiệp xong thì thi vào công chức, ít nhất cũng phải lên phó khoa rồi ha."
Lớp trưởng lập tức lắp bắp "Cũng… chưa, tớ đang tranh thủ."
"Không thể nào? Vậy sau này còn có cơ hội thăng chức không?"
Lớp trưởng ngại ngùng chỉnh lại kính.
"Cơ hội nhất định sẽ có..."
Nói chuyện một hồi, cuối cùng không còn ai nói xấu hay chỉ trỏ gì tôi giống như khi nãy nữa.
"Ôi, còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi, chúng tớ để chỗ cho cậu rồi."
Tôi thấy chỗ đó còn 2 ghế trống, một chỗ là ghế của tôi.
Tôi thuận miệng hỏi: “Còn ai không tới nữa hả?”
Không biết là ai trả lời "Quý Cẩn nói vài phút nữa sẽ đến."
Tôi liền bảo Lương Tử Lộ ngồi ở ghế còn lại.
Một giây sau, Quý Cẩn đẩy cửa bước vào.
"Xin lỗi, tớ đến muộn."
(Đoạn đầu là do nữ chính nghe được mấy người kia nói xấu mình trước nên mới nói lại, không phải cố tình gây sự đâu =))))
2
Mọi người đồng loạt nhìn qua, ngay cả tôi cũng vậy.
So với những nam sinh bụng bia kia, Quý Cẩn so với ngày xưa thật sự là không thay đổi chút nào.
Một thân tây trang đắt tiền xa xỉ.
Nếu tôi không nghe được tin Quý Cẩn sẽ đến, tôi cũng sẽ không tham dự buổi họp lớp hôm nay.
Một người khác đã đặt thêm một chiếc ghế nữa ở chỗ trống bên cạnh tôi.
Quý Cẩn lơ đãng nhìn tôi một lúc rồi ngồi xuống ngay bên cạnh.
Chủ đề của cả lớp lập tức chuyển sang Quý Cẩn.
Tôi nghe Quý Cẩn thoải mái trả lời câu hỏi của mọi người, nhìn anh bây giờ sống rất tốt, không khỏi có chút chạnh lòng.
Tôi chọc vào Lương Tử Lộ đang ngọ nguậy ở bên cạnh.
Nó lập tức chỉ vào một món ăn ở bàn đối diện "Mẹ, con muốn ăn cái kia."
Người bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt như thiêu như đốt.
Tôi làm như không phát hiện, bèn bưng bát của Lương Tử Lộ lên "Nào, mẹ gắp cho con."
Đũa vừa gắp tới thì món ăn đã chuyển đi rồi.
Tôi quay đầu nhìn Quý Cẩn "Anh không cho gắp là có ý gì?"
Quý Cẩn cau mày "Vừa rồi nó gọi em là gì?"
Lương Tử Lộ lập tức nghiêng đầu: "Chú, đây là mẹ cháu!"
Bầu không khí đang sôi nổi thì trở nên kỳ lạ:
"Quý Cẩn, cậu không biết sao? Lương Tích đã kết hôn rồi, con cái cũng đã lớn chừng này."
"Lúc đầu chúng tôi còn tưởng 2 cậu sẽ kết hôn… chậc chậc… thật đáng tiếc."
"Ừ, nếu không phải lúc đó chia tay, có khi đứa nhỏ còn lớn hơn thế này nữa."
Không một ai để ý, sắc mặt Quý Cẩn càng ngày càng đen, bàn tay cũng nắm lại thành nắm đấm.
Chiếc cốc trong tay Quý Cẩn bị vỡ, m.áu từ từ chảy ra từ kẽ ngón tay.
"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút."
Ngay khi Quý Cẩn rời đi, những người khác quay lại nhìn tôi.
"Chẳng lẽ Quý Cẩn còn thích Lương Tích?"
3
Lời này nói ra thì ai mà tin nổi.
Năm đó là Quý Cẩn theo đuổi tôi, còn tôi thì bỏ rơi anh ấy.
Khi vừa tốt nghiệp đại học, Quý Cẩn đã huy động vốn đầu tư khắp nơi để bắt đầu khởi nghiệp.
Tôi nhìn thấy anh như vậy thì rất đau lòng. Tôi năn nỉ bố tôi đầu tư cho anh 500 vạn.
Nhưng khi tôi đến tìm Quý Cẩn thì anh lại một mực từ chối.
Vì lòng tự trọng kiêu ngạo của mình, Quý Cẩn thà ra ngoài cực khổ tìm nguồn tiền còn hơn là nhận sự trợ giúp từ tôi.
Lúc đó tôi còn rất nhạy cảm, cảm thấy tấm lòng của tôi không bằng sự nghiệp của anh, cũng không đủ để anh bỏ cái tôi của mình xuống.
Chúng tôi bất đồng quan điểm rồi cãi nhau một trận rất to, cuối cùng là đường ai nấy bước.
Sau đó tôi cũng hối hận vì đã cãi nhau với anh. Nhưng lúc chia tay ồn ào như thế, Quý Cẩn cũng không lần nào liên lạc với tôi, chúng tôi cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau đến tận bây giờ.
Một đôi tay nhỏ vẫy vẫy trước mặt tôi, tôi bình tĩnh lại thì thấy Lương Tử Lộ đang sốt ruột nhìn tôi.
"Cháu muốn đi vệ sinh."
Tôi bế nó lên và nói: “Nào, để mẹ dẫn con đi vệ sinh”.
Nhưng đến nơi rồi thì lại gặp chút khó khăn
"Cháu còn nhỏ tuổi, hay là đi qua nhà vệ sinh nữ với dì?"
Lương Tử Lộ cố chấp giữ cửa không chịu đi vào "Cháu không còn nhỏ nữa, cháu là đàn ông, cháu vào nhà vệ sinh nam."
"Lông tóc còn chưa mọc đủ, ai dám để cháu vào đó một mình."
"Không, nhà vệ sinh nam!"
Đúng lúc tôi định xắn tay áo kéo nó đi thì có bóng người xuất hiện.
Tôi lập tức nghĩ ra một ý tưởng.
"Quý Cẩn, anh giúp tôi một chút, anh dẫn con trai tôi vào giải quyết được không?"
Quý Cẩn thờ ơ nhìn tôi rồi khịt mũi nhẹ.
"Cũng có phải con tôi đâu, liên quan gì đến tôi?"
Nhưng mà… đứa trẻ là con ai thì có gì quan trọng?
Anh còn bày ra bộ mặt khó chịu đó làm gì?
Tôi nhìn Lương Tử Lộ đang chụm chân đứng trên mặt đất, cuối cùng tôi bế thằng nhỏ lao thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Một cánh tay dừng lại trước mặt tôi, Quý Cẩn nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
"Lương Tích, em muốn vào phòng vệ sinh nam sao?"
"Sao lại không? Anh đừng cản đường tôi, nó tè dầm ra đây bây giờ!"
Lời vừa dứt, Quý Cẩn đã xách cổ thằng nhỏ từ trong tay tôi lên.
"Tôi sẽ đưa nó vào!"
4
Tôi ở bên ngoài cứ đi đi lại lại, thấp thỏm không yên.
Tôi mơ hồ nghe được giọng nói của một lớn và một nhỏ, nhưng xa quá, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Tôi sợ Lương Tử Lộ lỡ miệng nói ra chuyện gì đó.
Chỉ vài phút sau, Quý Cẩn bế Lương Tử Lộ bước ra ngoài.
Người đàn ông cao 1,8m đang cẩn thận bế đứa trẻ, một tay đỡ lấy lưng để tránh cho nó bị ngã.
Thái độ thay đổi 180 độ so với vừa rồi, ai không biết còn tưởng anh đang ôm con ruột của mình nữa đấy.
Tôi đoán là do Lương Tử Lộ dễ thương nên người ta không từ chối thằng nhỏ được.
Lương Tử Lộ kích động đá chân: "Oa, cao quá."
Lương Tử Lộ chưa từng gặp bố mình, ngoại trừ ông nội thì hầu như không có người đàn ông nào bế nó như thế cả. Có lẽ cái ôm của Quý Cẩn đã cho nó có được cảm giác an toàn.
Thế nên tôi để cho Quý Cẩn bế Lương Tử Lộ đi vào.
Khi vào bên trong, mọi người đều tròn mắt.
"Các cậu giống hệt như gia đình 3 người."
"Này Lương Tích, con trai cậu trông giống Quý Cẩn thật đấy."
"Đúng rồi, Lương Tích, con trai cậu bao nhiêu tuổi rồi, không lẽ nó thật sự là con của Quý Cẩn?"
Tôi có thể cảm nhận được lưng Quý Cẩn lập tức cứng đờ.
Thế là tôi bèn bịa chuyện: “Xì, anh ấy làm sao có được phúc khí đó chứ.”
5
Sắc mặt Quý Cẩn thay đổi, anh nhét Lương Tử Lộ vào trên ghế.
Lương Tử Lộ bối rối một lúc, nhưng nó cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nó cúi xuống chăm chú gặm một cái chân gà.
Quý Cẩn đột nhiên nói: "Thằng nhóc này, ăn đồ như vậy không tốt cho sức khỏe."
Trẻ con ngây thơ chứ vẫn rất nghe lời.
Thế là Lương Tử Lộ im lặng đặt chân gà xuống và gọi một cây kem.
Quý Cẩn lại nói: "Ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng đấy!"
Lương Tử Lộ mím môi và đẩy kem cho tôi "Mẹ ăn đi!"
Tôi xúc một thìa kem lớn cho vào miệng, rồi đưa cho Lương Tử Lộ một bát súp.
Lương Tử Lộ ngập ngừng nhìn tôi, vừa định ăn thì Quý Cẩn lại mở miệng.
"Thằng nhóc này…"
Tôi lập tức khó chịu.
"Này, Quý Cẩn, anh cứ chấp nhặt với một thằng nhóc con làm gì?"
Quý Cẩn mặt không đổi sắc "Tôi chỉ nói sự thật!"
Sự thật cái rắm! Dù người mù cũng nhìn ra là anh đang cố tình nhắm vào tôi.
Lớp trưởng vội vã hòa giải.
"Ấy ấy, mọi người đều là bạn học cũ, Lương Tích, cậu cũng biết Quý Cẩn từ trước đến giờ ăn ngay nói thật mà."
Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác "Ai mà thèm quen anh ấy!"
Vậy là lớp trưởng lại quay sang Quý Cẩn.
"Quý Cẩn, cậu cũng vậy, ở đây có bao nhiêu bạn học cũ mà cậu cứ nhìn chằm chằm vào con trai Lương Tích làm gì? Hôm nay cậu đi muộn còn chưa phạt rượu đâu đấy…"
Quý Cẩn cầm lấy chai rượu, rót đầy một ly rồi ngẩng đầu uống cạn.
Mọi người bắt đầu nâng cốc chúc với Quý Cẩn, anh cũng không từ chối, cứ uống hết cốc này đến cốc khác không ngừng.
Nếu tôi không ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, tôi còn tưởng là anh đang uống nước lã.
Đúng lúc đó, chị tôi gọi điện bảo mang Lương Tử Lộ về.
Tôi nhìn Lương Tử Lộ đã ăn gần hết bát "Em về ngay đây."
6
Sau khi chào tạm biệt những người khác, tôi đưa Lương Tử Lộ đến gần đường cái để đón taxi.
Chờ hồi lâu cũng không có chiếc xe nào cả.
Tôi nhớ vừa rồi có người đề nghị "Sao Quý Cẩn không đưa Lương Tích về?"
Quý Cẩn kéo nhẹ cà vạt, cũng không ngẩng đầu lên.
“Tôi uống rượu!” Ngụ ý là tôi không thể lái ô tô.
Đúng là lạnh lùng mà…
Còn nhớ năm đó tôi và Quý Cẩn ở bên nhau, anh sợ ban đêm nguy hiểm nên đi xe cùng tôi về nhà, sau đó mới một mình quay lại trường học.
Vậy mà bây giờ đã không thèm quản nữa!
Lương Tử Lộ nắm lấy tay tôi: "Dì sao vậy ạ, có phải cháu làm không tốt không?"
"Không, cháu làm rất tốt, là do dì, dì đã mất đi một người vô cùng quan trọng, vĩnh viễn không lấy lại được."
Tôi dẫn Lương Tử Lộ đến đây để cho Quý Cẩn thấy, để anh biết là tôi vẫn sống rất tốt. Nhưng thậm chí ngay cả tôi cũng chẳng thể lừa mình dối người.
Tôi vuốt ve cái đầu tròn vo của Lương Tử Lộ "Cháu đợi ở đây chút xíu, dì chạy ra chỗ kia gọi xe vào đây."
Nhưng chưa được mấy phút thì đã không thấy Lương Tử Lộ đâu nữa rồi.
"Tiểu Lộ tử? Tiểu Lộ tử?"
Tôi đi chưa được mấy phút mà. Lương Tử Lộ cũng không phải là thằng nhóc chạy nhảy lung tung, nên tôi ngay lập tức hoảng sợ.
Chiếc taxi bấm còi giục: “Đi được chưa?”
"Xin lỗi, xin lỗi, anh đi trước đi."
Khách sạn đã cử một nhóm nhân viên đi cùng tôi nhưng không tìm thấy.
Tôi ngay lập tức gọi cảnh sát.
Cảnh sát kiểm tra camera và nhìn thấy Quý Cẩn mang đứa trẻ đi, tôi đã sắp nổ tung rồi.
Anh không nói lời nào mà mang con người khác đi như vậy à? Anh có biết cha mẹ nó lo lắng thế nào không!
Cảnh sát đưa tôi đi tìm Quý Cẩn và Lương Tử Lộ trong một công viên nhỏ bên kia đường.
Lương Tử Lộ ngồi trên bồn hoa, hai bàn tay nhỏ bé chống cằm, vẻ mặt có chút đau khổ.
Quý Cẩn ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt ngang tầm với Lương Tử Lộ.
Không biết 2 người họ đang giằng co cái gì.
Tôi vội chạy đến thì chợt nghe thấy Quý Cẩn đang hung dữ nói với Lương Tử Lộ.
"Gọi bố đi!"
Lương Tử Lộ khốn khổ quay đầu lại nhìn tôi, nó khó khăn nhảy xuống bồn hoa.
"Chú này say rồi."
"Không say mà!"
Quý Cẩn giữ thằng bé lại và đặt nó ngồi ở chỗ cao hơn.
"Nào, gọi bố đi!"
7
"Quý Cẩn, buông tay ra!"
"Không được, em buông ra đi!"
Hai chúng tôi nắm lấy cánh tay của Lương Tử Lộ.
Tôi đã gặp nhiều con ma men say mèm vì rượu, nhưng chưa gặp ai say đến mức đi cướp con của người khác như thế này.
Hai bên thái dương tôi đau nhức.
"Quý Cẩn, tỉnh táo một chút, anh không có con trai!"
"Nói bậy! Đây không phải là con trai tôi sao!" Anh ta nắm lấy Lương Tử Lộ và nhìn trái nhìn phải một vòng "Em nhìn xem, nó giống hệt tôi."
Giống hệt?
Đều có 2 mắt và 1 mũi, vậy là giống hệt hả?
"Anh có nghĩ tôi cũng giống anh không?"
Quý Cẩn chán ghét nhìn tôi "Tôi không có đứa con gái nào lớn như em!"
Logic hoàn hảo, suy nghĩ rõ ràng, tôi tự hỏi liệu có phải thằng cha này đang cố tình chơi tôi không?
Cảnh sát cầm bút viết biên bản "Có chuyện thì về nhà đóng cửa bảo nhau, con cái vô tội."
“Anh cảnh sát, bắt hắn đi!” Rõ ràng là cố tình bắt trẻ con.
Viên cảnh sát lắc đầu, lại thở dài nói: "Đã bảo 2 người tự về nhà đóng cửa bảo nhau rồi mà."
Quý Cẩn gật gật đầu "Được, về nhà đóng cửa bảo nhau!"
Tôi nhìn bóng lưng Quý Cẩn bế thằng nhóc đi, nhất thời không biết phải giành giật như thế nào.
Thế là tôi nhanh chóng gọi cho chị gái mình.
"Cho em mượn con trai chị một đêm, ngày mai em trả cho chị."
Chị gái tôi khó chịu "Muốn có con thì tự sinh đi, mày cứ ôm lấy con trai của người khác, không thấy ngại à?"
"Không thấy ngại, đồ miễn phí bao giờ cũng ngon hơn!"
8
Cuối cùng, tôi đưa Quý Cẩn về nhà mình.
Cũng may là Lương Tử Lộ không lỡ miệng nói ra bí mật gì trên đường đi.
Muốn có con trai đúng không? Tôi cho anh cảm nhận niềm vui có con trai này.
Tôi ném quần áo của Lương Tử Lộ vào phòng tắm.
"Tới giờ đi tắm rồi!"
Quý Cẩn do dự một lúc, và quả nhiên xắn tay áo lên.
"Tôi sẽ tắm cho nó."
Giống như là anh đang cố gắng bù đắp cho “tình phụ tử” muộn màng của mình.
Năm phút sau, Lương Tử Lộ gào lên trong phòng tắm.
Tôi vội chạy vào thì thấy mặt thằng cháu đáng thương của tôi dính toàn là bọt, nước vẫn xối xả từ đầu đến chân.
Quý Cẩn bất lực đứng bên cạnh.
“Tôi… không giỏi lắm…” Giọng nói có chút áy náy.
"Tránh ra!"
Tôi vất vả mãi mới rửa sạch sẽ cho Lương Tử Lộ, tôi cầm một quyển truyện cổ tích ném cho Quý Cẩn.
"Nào, kể chuyện trước khi đi ngủ."
Quý Cẩn kể lại câu chuyện về cây đèn thần của Aladdin bằng giọng trầm quãng 8 của mình, và gần như đưa tôi vào giấc ngủ.
Lại nhìn Lương Tử Lộ, mũi nó đã xì ra toàn bong bóng.
Quý Cẩn ngồi trên mép giường và nhìn thằng bé chằm chằm, vẻ mặt chăm chú như một tên ngốc vậy.
Dù sao thì Quý Cẩn cũng say rồi, tôi quyết định hỏi thử anh một chút.
"Quý Cẩn, sao anh nghĩ đó là con trai anh?"
Ánh mắt Quý Cẩn có chút bối rối.
"Đứa trẻ 3 tuổi rưỡi."
"3 tuổi rưỡi?"
“Ừ!” Anh nghiêm túc gật đầu.
Giờ tôi mới nhớ là tôi và Quý Cẩn đã chia tay bốn năm, đứa trẻ đã 3 tuổi rưỡi, không phải con anh thì còn là con ai được nữa?
À, nhưng trừ khả năng là tôi ngoại tình…