Kim Đản Đản cầm khăn tay của Mặc Nhiễm lau nước mắt nước mũi, đáp: “Nhưng mà lửa đốt vào người rất đau mà.
Chúng ta cứu cô ấy được không?”
Mặc Nhiễm rất đau đầu.
Anh hoàn toàn không có cách nào giải thích với người cổ đại rằng mấy thứ này là do máy tính tổng hợp được.
Anh cầm di động gọi điện thoại: “Thư ký Hàn, cô liên hệ với biên kịch đoàn phim XX, nói cô ta sửa kết cục của XXX một chút, đổi thành…”
Thư ký Hàn nghe điện thoại với vẻ mặt ngu ngơ.
Từ khi nào Mặc tổng có đam mê với phim truyền hình như vậy? Anh còn vung tiền đòi biên kịch sửa kết cục nữa chứ.
Vốn dĩ là ngược văn đều bị anh sửa thành sủng văn.
Tiếp theo đó, cô nhớ đến cảnh mình nhìn thấy trong văn phòng.
Chẳng phải đây là do con điếm xem phim cổ trang kia à?
Trong mắt cô lộ ra vẻ ác độc.
Người phụ nữ đó không thể không loại bỏ.
Nếu không Mặc tổng sẽ bị cô ta làm hại.
Mặc Nhiễm vừa rời khỏi một lát, Kim Đản Đản đã bị thư ký Hàn lừa đến tầng hầm lấy tài liệu với cô ta.
Sau đó, cô ta để quên cô ở trong phòng, “vô tình” khóa cửa lại.
Kim Đản Đản vẫn luôn đập cửa nhưng không có bất kỳ người nào nghe được.
Lúc này Mặc Nhiễm đang mở họp, còn tưởng rằng cô vẫn đang ở trong văn phòng xem phim Hàn cơ.
Ánh sáng tầng hầm này rất tối, hơi ẩm ướt.
Hơn nữa, nơi này không hề có bất kỳ cái cửa sổ nào.
Kim Đản Đản hét rất lâu nhưng vẫn không có người đến cứu cô.
Đột nhiên có tiếng xe chạy đến, Kim Đản Đản lớn tiếng gọi: “Có ai không? Cứu, cứu tôi!”
Có một cô gái xinh đẹp da trắng, chân dài, mặc váy trắng bước xuống xe.
Cô ta nghiêng tai nghe ngóng, dường như có tiếng gì đó.
“Cứu mạng ~” Tiếng kêu cứu truyền đến từ nơi xa.
Trần Tử Vi đi đến chỗ phát ra âm thanh, cô ta gõ gõ cửa: “Bên trong có người không?”
Kim Đản Đản kích động nói: “Có, có.
Mau đến cứu tôi!”
Trần Tử Vi thấy cửa khóa trái.
Cô ta không có chìa khóa nên an ủi: “Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho bảo vệ, rất nhanh cô sẽ được cứu!”
“Ừm!” Kim Đản Đản gật đầu, chờ đợi.
Khi Kim Đản Đản được cứu ra, cô vô cùng cảm kích: “Cảm ơn cô đã cứu tôi!”
Trần Tử Vi hào phóng xua xua tay: “Không cần khách sáo, chuyện nhỏ không tốn sức gì đâu!”
Phía sau có tiếng bước chân hoảng loạn đến gần, hai người quay đầu cùng một lúc.
Đôi mắt Kim Đản Đản đỏ ửng, nhìn thấy Mặc Nhiễm thì trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rất yên tâm.
Trần Tử Vi kinh ngạc, miệng nhỏ khẽ nhếch lên.
Cảm xúc trong mắt cô hơi phức tạp, có hổ thẹn, có cảm động hoặc là kích động.
Cơ thể cô hơi run rẩy, môi khẽ động, buột miệng thốt ra một từ: “Nhiễm…”
Mặc Nhiễm đã đi đến, trong lòng Trần Tử Vi kích động không nói nên lời.
Anh tha thứ cho cô rồi sao?
Nhưng Mặc Nhiễm bỏ qua cô, đi đến phía sau cô, dừng lại trước mặt cô gái kia.
Giọng anh không kiềm chế được sự lo lắng: “Cô gái ngốc, tại sao em chạy đến nơi này vậy?”
Tan họp, anh không có nhìn thấy cô.
Anh hỏi thư ký Hàn thì mới biết được do thư ký Hàn bận quá nên cô ta quên mang Kim Đản Đản về.
Đôi mắt Kim Đản Đản lại đỏ lên.
Cô vất vả lắm mới được cứu, vừa ra ngoài anh đã mở miệng mắng cô.
Cô đỏ mắt trừng anh: “Anh mới ngốc!”
Trong lòng Trần Tử Vi rất khó chịu.
Cô đến gần Mặc Nhiễm, muốn ôm lấy anh xin anh tha thứ nhưng bị anh thản nhiên tránh đi.
Ánh mắt Trần Tử Vi cực kỳ thương tâm: “Anh vẫn không chịu tha thứ cho em sao?”
Mặc Nhiễm không nhìn cô, giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Tất cả đã qua rồi.
Tôi với cô giờ đây giống như người qua đường, không cần nói đến chuyện tha thứ gì cả!”
Trần Tử Vi không thể tin được mà lùi về phía sau một bước.
Ý anh nói là ngay cả hận, cô cũng không có đủ tư cách để anh hận sao?