Anh vừa dứt lời liền lôi kéo Kim Đản Đản đi.
Nam yêu tinh này nhất định sẽ làm bẩn đôi mắt cô, không thể để cô nhìn thấy.
Kim Đản Đản nhỏ giọng nói với Mặc Nhiễm: “Mặc Nhiễm, tuy rằng bạn trai anh ăn mặc có chút đặc biệt nhưng anh cũng không thể hung dữ đối với anh ta như vậy.”
Mặc Nhiễm (nước mắt lưng tròng chạy đi): Đột nhiên hối hận vì đã nói chuyện bạn gái là người bạn giới tính nữ.
Mặc Nhiễm quay đầu lại nhìn về phía Kim Đản Đản, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không phải là bạn của anh ta!”
Kim Đản Đản còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng thang máy tới rồi, cô đành phải nuốt lời muốn nói trở về.
Mặc Nhiễm dẫn Kim Đản Đản tới văn phòng anh.
Anh lấy máy tính xách tay cho Kim Đản Đản xem phim truyền hình hiện đại qua đài truyền hình, để cô học một chút tri thức.
Nhưng cô lại không thích xem phim hiện đại này, cô cố tình tìm phim truyền hình cổ trang để xem khiến Mặc Nhiễm đành phải mặc kệ cô.
Vì thế trong văn phòng, Mặc Nhiễm ngồi ở bàn làm việc kia xử lý công vụ, Kim Đản Đản ở bên cạnh xem phim cổ trang.
Cộc cộc! Tiếng gõ cửa vang lên, một trợ lý mặc trang phục công sở, đeo mắt kính tiến vào.
Cô ta kinh ngạc nhìn thiếu nữ ngồi trên ghế sô pha bên cạnh đang xem phim truyền hình.
Văn phòng Mặc tổng rất ít khi có phụ nữ tiến vào, hầu như chỉ có một người phụ nữ là trợ lý Hàn.
Từ khi nào lại có thêm một người phụ nữ, hơn nữa âm thanh còn lớn như vậy sẽ ảnh hưởng tới công việc của Mặc tổng.
Chẳng qua cô ta nhậm chức đã nhiều năm nên lập tức kiềm chế lòng mình lại, cầm văn kiện đi về phía bàn làm việc: “Mặc tổng, đây là hợp đồng hợp tác với công ty Sang Vũ, ngài xem qua!”
Mặc Nhiễm nhanh chóng nhận lấy rồi lại cẩn thận nhìn một lần, ký tên lên phía trên.
Sau đó anh đặt hợp đồng ở trên mặt bàn.
Trợ lý Hàn nhìn chữ viết của anh mạnh mẽ phóng khoáng như rồng bay phượng múa, trong mắt cô ta vô thức lộ ra một tia si mê.
Cô ta nhìn một bên mặt hoàn mỹ không tỳ vết của anh.
Người đàn ông này chính là thần thoại trên thương trường, không một người phụ nữ nào không yêu anh.
Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên, hơi cau mày nhìn cô ta: “Còn có việc gì sao?”
Trong lòng trợ lý Hàn hoảng hốt, suýt chút nữa đã bị Mặc tổng phát hiện.
Cô ta điều chỉnh tinh thần lại thật tốt mới nói: “Mặc tổng, sắp tới trưa rồi, có cần tôi gọi điện thoại đặt cơm không?”
Thân thể Mặc Nhiễm hơi ngửa ra sau dựa lưng vào ghế, xoa nhẹ huyệt thái dương để giảm bớt mệt mỏi, giọng nói từ tính vang lên: “Ừ! Đặt giúp tôi hai phần!”
Trợ lý Hàn từ trạng thái si mê phục hồi lại tinh thần, khóe mắt khẽ liếc về phía Kim Đản Đản đang ngồi ở trên ghế sô pha.
Người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng này đừng mơ tưởng cướp đi Mặc tổng từ bên cạnh cô.
…
“Hu hu hu hu… Thật đáng thương!” Kim Đản Đản vừa xem phim cổ trang vừa hít mũi, đôi mắt ửng hồng.
Mặc Nhiễm không còn gì để nói.
Anh buông công việc trong tay xuống, đi tới, ấn nút tạm dừng phim, bất đắc dĩ nói: “Tất cả đều là giả, cô bớt xem chút đi!”
Kim Đản Đản ngẩng đầu, một đôi mắt to linh động lại vô cùng đáng thương đang mong mỏi nhìn anh.
Cô níu lấy ống tay áo anh, chỉ vào người phụ nữ trong phim, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Mặc Nhiễm, cô ấy sắp chết rồi.
Vì cứu người đàn ông mình yêu mà cô ấy trả giá nhiều như vậy, mà người đàn ông kia chỉ lợi dụng cô ấy.
Khi cô ấy không còn bất kỳ giá trị nào vậy mà anh ta kích động bách tính thiếu hiểu biết thiêu sống cô ấy.
Cô ấy thật đáng thương, sao không có ai tới cứu cô ấy vậy?”
Mặc Nhiễm nhìn xuống, anh thật sự không biết nên nói gì.
Cô gái kia không phải nhân vật chính mà là một vai phụ nhỏ.
Cốt truyện là vai phụ nhỏ sẽ chết, sau đó nhân vật chính vì giải oan cho cô ấy mà bắt gã đàn ông phụ tình kia đi tù.
Anh lấy khăn giấy ra, lau nước mắt cho cô: “Nhóc ngốc nghếch, đừng khóc.
Đó chỉ là đóng phim thôi, không phải sự thật!”
Nhìn cô vẫn ngây thơ mờ mịt, Mặc Nhiễm nói tiếp: “Đây chỉ là đóng phim thôi, đều là giả.
Tuy rằng cô gái này chết ở trong phim truyền hình nhưng bây giờ người ta vẫn sống rất tốt!”