Chuyện cô làm lúc trước đã mang đến nhiều tổn thất cho nhà họ Mặc.
Đặc biệt là anh, anh thay đổi rất nhiều.
Từ đó, anh không cho người khác đến gần mình trong vòng ba mét nữa.
Khi cô ở nước ngoài biết được anh thay đổi bởi vì cô, trong lòng cô không thể nào không cảm động và tự hào.
Người đàn ông dùng tình cảm sâu sắc đến thế, làm sao cô có thể bỏ lỡ được chứ?
Giọng Trần Tử Vi mềm thêm vài phần: “Mặc Nhiễm, em biết sai rồi.
Năm đó em có nỗi khổ riêng.
Em trai em bị bệnh nặng, cần tiền điều trị gấp nên em không còn cách nào khác ngoài việc lấy chiếc vòng tay của nhà anh.
Sau đó nhà anh còn quá lương thiện, đưa tiền điều trị cho em trai em.
Nhưng mà thằng bé vẫn không qua khỏi, chết ở trên bàn phẫu thuật!”
Nói đến điều này, đôi mắt cô đỏ lên, tiếp tục nói: “Em biết em có lỗi với nhà họ Mặc của anh.
Những gì em thiếu anh, em sẽ dùng cả đời để trả lại!”
Mặc Nhiễm quay đầu nhìn về phía cô ta, đôi mắt anh như có lớp băng dày ba mét: “Sai thì cũng đã sai rồi, cuộc đời chỉ có một lần lựa chọn thôi.
Từ bây giờ trở đi cô và nhà họ Mặc của tôi sẽ không còn bất kỳ thứ gì liên quan đến nhau nữa!”
Dứt lời, anh ngó lơ với phản ứng của cô ta.
Mặc Nhiễm nắm tay Kim Đản Đản, đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Kim Đản Đản hấp tấp đi theo phía sau anh.
Chân cô ngắn, không thể đi nhanh như anh được, suýt chút nữa cô ngã xuống mặt đất.
Mặc Nhiễm dừng lại, Trần Tử Vi ở đằng sau vui vẻ trong lòng.
Đây là anh đang hối hận sao?
Không nghĩ đến Mặc Nhiễm không quay đầu lại mà cũng không thèm bố thí cho cô ta bất cứ ánh nhìn nào.
Anh nhìn Kim Đản Đản nhíu mày: “Cô gái ngốc, ngay cả đường đi cũng không đi nổi!”
Kim Đản Đản trừng mắt nhìn anh: “Rõ ràng là anh đi quá nhanh, tôi không theo kịp!”
Mặc Nhiễm tiếp tục xát muối lần nữa: “Do chân em ngắn sao lại trách tôi?”
Kim Đản Đản á khẩu, không trả lời được.
Nếu chân cô dài như anh, cô còn gả ra ngoài được sao?
Mặc Nhiễm chặn ngang, ôm Kim Đản Đản lên, giọng điệu khinh thường: “Nhìn tốc độ này của em, khi đến được văn phòng thì đã đến thời gian nhân viên tan làm rồi.
Làm trễ thời gian của họ, em muốn tôi trở thành tội nhân bóc lột giai cấp à?”
Kim Đản Đản đành phải nghẹn khuất để mặc anh ôm.
Cô vùi đầu vào ngực anh.
Không biết vì sao, ngửi thấy mùi hương cỏ trúc trên người anh khiến cô cảm thấy rất an tâm.
Cô dường như đã quên thứ gì đó rất quan trọng? Khi ôm anh, cảm giác trống rỗng này mới được lấp đầy.
Cô cười cười chế nhạo.
Có lẽ cô độc thân hơn hai mươi năm rồi, thiếu đàn ông…
Mặc Nhiễm mang Kim Đản Đản trở về văn phòng, thư ký Hàn lập tức chạy đến xin lỗi: “Rất xin lỗi, bởi vì tôi sơ sẩy nên khiến cô chịu khổ.
Thật xin lỗi cô!”
Nhìn thấy Kim Đản Đản được Mặc Nhiễm ôm trở về, trong lòng cô ghen ghét đến điên cuồng.
Mặc tổng không cho người khác tới gần trong phạm vi ba mét nhưng đã thay đổi vì cô ta.
Tại sao cô ta không bị dọa đến mức điên khùng chứ? Là ai xen vào việc của người khác mà cứu cô ta vậy?
Ánh mắt Mặc Nhiễm sắc bén nhìn cô ta: “Thư ký Hàn, ngày mai cô nghỉ ngơi đi.
Tôi hy vọng về sau cô sẽ không phạm sai lầm giống như hôm nay nữa.
Nếu không thì cô lập tức đến phòng kế toán lấy tiền rồi nghỉ việc đi!”
Thư ký Hàn kinh ngạc nhìn anh.
Cô làm nhân viên cho anh ba năm, chẳng qua chỉ là một sai sót nhỏ, vậy mà anh đã muốn chấm dứt hợp đồng.
Người đàn ông này thật là nhẫn tâm.
Nhưng nhẫn tâm lại khiến người ta không ngừng muốn có được.
Nếu việc hôm nay đổi thành người khác thì chắc chắn người đó sẽ bị đuổi việc!
Nén sự thương tâm trong lòng xuống, thư ký Hàn gật đầu: “Vâng, Mặc tổng.
Tôi đảm bảo sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa!”
Cô ra khỏi văn phòng, đôi mắt tức giận đỏ ngầu.
Tay cô siết chặt, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo thành một đoàn.
Con điếm không rõ bóng dáng, không biết lý lịch kia, dựa vào cái gì cô ta vừa xuất hiện đã làm thay đổi mọi thứ chứ.
Hủy hoại cô ta là điều cô cần phải làm.
Phía đối diện là một cô gái mặc váy trắng đang đi đến, thư ký Hàn ngẩn cả người.
Trần Tử Vi đã trở về…