Sau khi lên Đại học, Nhan Hạ rất ít khi nhớ đến Trần Cảnh Thâm, nhưng đêm nào cô cũng gặp ác mộng về cái chết của ba mẹ cả.
Tuy cô sợ ánh nhìn của người khác, nhưng cô vẫn cố gắng hành xử như một người bình thường. Mỗi khi nói chuyện, cô đều kiềm chế bản thân bằng cách tự bấu mình.
Suy cho cùng, nào có ai hay trên tay cô đã chồng chất vết thương, cũng không ai biết cô đã trải qua những gì.
Dù cô tránh né được người khác, nhưng không tránh được bạn cùng phòng. May là sau một khoảng thời gian ở chung, cô đã quen với ánh nhìn của các bạn chung phòng rồi.
Trong đám bạn cùng phòng có cô bạn Tả Tư Tư rất nhiệt tình với cô, cô cũng tưởng rằng mình đã có được người bạn đầu tiên ở Đại học.
Lúc Nhan Hạ ôm sách chuẩn bị đến thư viện thì Tả Tư Tư bỗng nhiên ngăn cô lại: “Nhan Hạ, cậu đừng đi thư viện mãi thế. Hôm nay cậu đi xem mấy anh chàng đẹp trai đấu bóng rổ với tớ được không? Không biết hôm nay khoa mình đấu với khoa nào nhỉ?”
Cô từ chối ngay: “Tớ không đi đâu.”
Cô thích đi thư viện là vì nơi đó yên tĩnh, đồng thời cũng là nơi ít bị người khác chú ý đến.
Nơi nào ít người như thư viện mới là điểm đến của cô, chứ cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đến sân bóng rổ đông đúc cả.
Tả Tư Tư chắp tay xin xỏ: “Cậu đi với tớ một lần thôi được không? Xin cậu đó!”
Nhan Hạ suy tư nhìn ánh mắt mong đợi của cô ta, cuối cùng vẫn đồng ý.
Rất nhanh họ đã đến sân bóng rổ. Lúc bấy giờ, nơi đây đã trở nên ồn ào náo nhiệt, các khán đài đã chật nêm như cối, thậm chí còn có không ít người đứng xem.
Đám nữ sinh liên tục hò hét, cái tên Lục Phỉ bỗng trở thành đề tài chung của mọi người:
“Lục Phỉ cố lên!”
“Lục Phỉ tuyệt nhất!”
“…”
Tả Tư Tư hưng phấn nói với cô: “Thì ra là Lục Phỉ!”
Cô khó hiểu hỏi: “Cậu cũng biết anh ta à?”
Tả Tư Tư xổ một tràng với vẻ khó tin: “Trời ạ, cậu không biết Lục Phỉ là ai luôn ư? Anh ấy là nhân vật nổi tiếng nhất trường mình đó! Anh ấy không những giỏi nhất khoa sân khấu, mà còn đẹp trai, giỏi thể thao,… Nói chung là cái gì ảnh cũng biết! Số nữ sinh trong trường thích ảnh nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có rất nhiều đứa con gái ngày ngày đến tìm hiểu về ảnh nữa đó.”
Tuy cô ta biết Nhan Hạ hướng nội, nhưng không ngờ rằng cô nàng lại sống khép kín đến nhường này.
Nghe vậy, cô liền nhìn quanh sân bóng, cố gắng lơ đi những ánh nhìn gần mình và hỏi: “Là ai vậy?”
Tả Tư Tư cười gian rồi nói: “Cậu cứ tìm người nào đẹp trai nhất trong sân bóng rổ ấy.”
Ban đầu cô còn nghĩ Tả Tư Tư nói quá, nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt trẻ trung năng động của anh thì cô mới biết cô nàng không hề nói điêu.
Từng cử chỉ của anh đều thu hút ánh nhìn của người khác, vậy mà anh lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Tuy cô rất muốn trở thành người như anh, nhưng cô cảm thấy mình không xứng để làm vậy.
Hai nam sinh đang ngồi nói với hai cô: “Hai cậu ngồi đây đi.”
Tả Tư Tư thản nhiên nhận lời: “Cảm ơn hai cậu nhé.”
Nói rồi, cô ta đợi hai người họ đứng dậy rồi kéo Nhan Hạ ngồi xuống. Tuy cô không thấy thoải mái, nhưng lại sợ mình giằng co thì sẽ bị chú ý, vội ngồi xuống và quay sang cảm ơn hai nam sinh.
Hai người xấu hổ khoát tay đáp: “Không có gì đâu.”
Cô không nói gì nữa, tập trung nhìn trận đấu đã bắt đầu.
Con người luôn khát khao thứ mình thiếu sót, vậy nên Nhan Hạ cứ nhìn Lục Phỉ âu cũng là điều dễ hiểu.
Lúc nhìn anh, cô cứ có cảm giác rằng mình có thể trở thành người như anh vậy.
Bên tai cô liên tục vang lên những tiếng khen dành cho Lục Phỉ:
“Lại vào rồi! Tuyệt quá đi!”
“A a a, anh ấy đẹp trai quá xá!”
“…”
Tả Tư Tư lẩm bẩm: “Đến cả đám con gái của khoa tụi mình cũng cổ vũ cho Lục Phỉ luôn rồi! Đúng là khoa khiếc gì cũng chỉ là mây bay trước mặt trai đẹp thôi!”
Nói thì nói vậy nhưng cô ta cũng không tài nào dời mắt khỏi Lục Phỉ được. Thử hỏi có ai mà không yêu cái đẹp đâu chứ?
Cô ta nhìn Nhan Hạ lại thấy cô nàng cũng đang nhìn Lục Phỉ thì nói thầm trong lòng: Quả nhiên là không có người con gái nào có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của Lục Phỉ mà.
Trong sự reo hò của khán giả, nửa hiệp một đã chấm dứt.
Khi đội Lục Phỉ nghỉ giải lao, Nhan Hạ nhìn thấy một cô gái đưa nước và khăn cho anh, vậy mà anh lại chỉ nhẹ nhàng đi lướt qua.
Tả Tư Tư nói ngay: “Ngầu quá đi mất!”
Khi thấy Nhan Hạ mờ mịt, cô nàng liền nói tiếp: “Cậu biết con nhỏ kia là ai không? Người ta là hoa khôi của khoa sân khấu, đồng thời cũng là hoa hậu học đường đó. Từ lúc vào Đại học thì cô ta đã theo đuổi Lục Phỉ, nhưng anh ấy không thích cô ta, vậy nên chưa bao giờ nhận đồ của cô ta cả. Nhỏ bị quê vậy mà cứ bá đạo cấm nữ sinh khác tiếp cận Lục Phỉ đấy.”
Cô trả lời đơn giản: “Ừm.”
Lúc bấy giờ, cô chỉ mới gặp Lục Phỉ lần đầu nên cô không hề biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mình ra sao trong tương lai cả.
Trong khu nghỉ giải lao, Lục Phỉ lấy chai nước của đồng đội và tu ùng ục.
Một thành viên ghẹo anh ngay: “Khát đến vậy mà cậu lại còn lơ luôn thành ý của hoa khôi.”
Xung quanh im lặng như tờ, đến chịu với cái tính lạnh lùng của anh luôn.
Dương Ngưng không những chăm chỉ tham gia toàn bộ hoạt động ngoại khóa và những môn anh lấy, mà còn là một mỹ nhân đấy nhá.
Nói thật, nếu nam sinh nào được cô ta theo đuổi như anh bây giờ, thì họ đã sớm chịu thua rồi. Vậy mà anh lại nói thẳng là không quen cô ta mới ghê chứ.
Dĩ nhiên, câu này không phải như nghĩa đen của nó, mà nó có hàm ý từ chối cô ta thì đúng hơn.
Cuộc đối thoại của họ truyền vào tai đám nữ sinh và Dương Ngưng, đám nữ sinh nghe vậy liền cười khúc khích, còn Dương Ngưng thì giận dữ đứng yên tại chỗ.
Nam sinh không nói gì nữa, vội vàng rà quét xung quanh. Một người vội vàng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này: “Hôm nay nữ sinh đến đông thật, ngoại trừ khoa sân khấu ra thì còn có mỹ nữ của mấy khoa khác nữa.”
“Có những ai đến vậy?”
Nam sinh A nói vội: “Tôi nhìn thấy Nhan Hạ của khoa thiết kế này.”
Tuy Nhan Hạ là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam sinh, nhưng cô chỉ xuất hiện ở lớp học và thư viện, không ngờ hôm nay cô lại đến sân bóng rổ luôn á.
Nam sinh B nóng vội nhìn xung quanh, miệng vẫn không quên hỏi: “Ở đâu cơ? Nữ thần của tôi ở đâu???”
Nam sinh A ra hiệu bằng mắt cho mọi người: “Ở kia kìa!”
Mọi người quay ngoắt sang bên đấy, cả người Nhan Hạ cứng đờ. Sau đó, cô quay sang nhìn thấy chủ nhân của những ánh nhìn chính là thành viên của đội bóng rổ.
Lục Phỉ… Đang nhìn gì ấy nhỉ?
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, quay sang hỏi Tả Tư Tư: “Có phải điểm số ở bên đó không?”
Cô ta trả lời ngay: “Màu đỏ là của khoa mình, giờ tỷ số hai bên đang chênh lệch lắm rồi. Chỉ có điều, bên kia là Lục Phỉ nên cũng đúng thôi.”
Cô nói ngay: “Anh ta lợi hại thật.”
Bây giờ, cô chỉ muốn nói chuyện để khỏi phải chú ý đến những tầm mắt đó nữa thôi.
Lục Phỉ thấy cô như vậy liền nói: “Chúng ta bàn bạc kế hoạch tác chiến thôi.”
Nam sinh C thu mắt về, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh và hỏi: “Chúng ta còn cần kế hoạch tác chiến nữa á? Dù sao cũng thắng chắc rồi.”
Lục Phỉ trả lời đơn giản: “Tập dần cho quen.”
Mọi người cảm thấy cũng có lý, sau đó liền chau đầu bàn bạc. Trong lúc nói chuyện, lâu lâu anh lại nhìn thoáng qua cô, khi thấy cô thả lỏng thì ánh mắt ánh lên sự vui vẻ.
Anh biết Nhan Hạ là ai chứ.
Có một lần, anh trốn đến thư viện để được thanh tịnh thì đã gặp cô.
Nhiều khi họ ngồi đối diện nhau, nhưng cô lại cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt.
Đồng thời, anh cũng phát hiện cô rất sợ ánh nhìn của người khác.
Cô là một bí ẩn không lời đáp, khiến anh say mê quên lối về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT