Dù Lục Hạo trúc trắc thay tã cho Đại Bảo, nhưng bé chỉ bi bô vài tiếng rồi m*t tay mình, chứ không tức giận với anh hai gì cả.
Dưới sự hướng dẫn của ba và nỗ lực của bé, cuối cùng bé cũng đã thành công thay tã cho Đại Bảo, vội nói: “Con làm xong rồi ba ơi.”
Bé thở hắt ra, tự hỏi sao nhìn chuyện này đơn giản mà lại mệt quá đi mất.
Sau khi Lục Phỉ thay tã cho Bối Bối, anh thấy con trai làm rất tốt liền hỏi: “Con có muốn thay cho Tiểu Bảo luôn không?”
Lục Hạo nhìn thoáng qua Tiểu Bảo, sau đó từ chối: “Dạ không.”
Nếu bé làm không ổn thì Tiểu Bảo sẽ khóc mất.
Anh cũng không ép con, nhanh nhẹn thay tã cho Tiểu Bảo xong liền dọn dẹp sạch sẽ.
Bé thấy ba thay xong cho em liền bò lên giường và nói: “Con đi ngủ đây ạ.”
Anh thấy các cục cưng đã ngủ bèn leo lên giường và ôm vợ vào lòng. Cô đẩy nhẹ anh rồi nói: “Anh đừng thấy Đại Bảo ngoan mà cứ bắt nạt thằng bé hoài đấy.”
Anh vừa trả lời cô vừa nhìn ba đứa con bằng ánh mắt ôn hòa: “Thằng bé là anh ba nên phải học cách làm anh mới phải chứ.”
Cô ngẩn ngơ một lát, sau đó gọi chồng: “Ông xã ơi?”
“Ơi vợ?”
Cô nói khẽ: “Em đã nói với anh rằng mình rất hạnh phúc chưa nhỉ?”
Giờ này phút này, cuộc sống của cô đã trở nên viên mãn, đến cả ngôn ngữ cũng không lột tả được cảm xúc chân thật nhất trong lòng cô.
Anh vuốt nhẹ hai hàng chân mày của cô, hôn khẽ lên môi cô và thì thầm: “Em ngủ đi. Sau này, mỗi ngày của em chỉ còn lại hạnh phúc mà thôi.”
Anh vừa dứt lời, cô đã ngủ thiếp đi.
Sau khi m ơn trớn khuôn mặt của cô một lúc lâu, anh mới gọi điện cho ai đó: “Cứ làm theo kế hoạch đi.”
***
Khi Nhan Hạ tỉnh dậy, tiếng cười của các con bỗng nhiên tràn ngập trong tai cô. Cô ngồi dậy thì thấy ông xã và Hạo Hạo đang cho ba cục cưng bú sữa.
Cô xốc chăn, vừa nhìn các con vừa hỏi ông xã: “Sao anh không gọi em dậy?”
Anh vừa trả lời vừa cẩn thận nhìn con: “Cho cả ba đứa bú rất phiền nhiễu, dù sao tụi nó cũng uống cùng một loại sữa mà.”
Tuy anh không nói, nhưng cô cũng biết anh làm vậy là vì giấc ngủ của mình.
Cô nhận lấy bình sữa trong tay con rồi nói: “Để mẹ làm cho.”
Lục Hạo đưa bình sữa cho mẹ, sau đó ngồi lên giường và nhìn chằm chằm vào các em.
Bé phát hiện các em tuy nhỏ xíu nhưng rất đáng yêu á!
Sau khi cho Đại Bảo bú, cô bế con lên và vỗ nhẹ lưng con. Mãi đến khi con ợ hơi, cô mới quay sang vỗ nhẹ lưng của Tiểu Bảo.
Khi cô thấy ông xã đang vỗ lưng nhè nhẹ cho con gái thì đã có thể đoán được anh sẽ thương con bé đến cỡ nào rồi.
Một tiếng gõ cửa bỗng vang lên, Lục Hạo nhảy xuống giường và chạy cái ào ra mở cửa: “Để con mở cho ạ.”
Cửa vừa mở, Lục Văn đã bước nhanh đến chỗ anh hai, vươn tay ra và nói: “Cho em bế cô công chúa nhỏ với.”
Ôm nhiều để lấy hên, chứ anh ta muốn có con gái lắm rồi!
Lục Phỉ chỉ lẳng lặng nhìn em mình, không hề nhúc nhích chút nào.
Lục Văn suy nghĩ trong giây lát rồi quay sang nhìn đứa bé nằm cuối hàng, sau đó ôm nó chạy mất, miệng còn không quên nói: “Cho em mượn con anh chơi chút nhé.”
Lục Hạo thở dài thườn thượt như ông cụ non khi nhìn theo bóng dáng của chú: “Hôm kia là Đại Bảo, hôm qua là Tiểu Bảo, hôm nay lại là Đại Bảo… Haizz, đến khi nào chú mới thôi giành em trai với con đây?”
Nhan Hạ nghĩ thầm: Chỉ e Lục Văn sẽ còn luyện tập dài dài, ít nhất là phải đến khi Quách Kỳ sinh con mới thôi.
Nói thì nói vậy, nhưng để Lục Văn chăm con giúp cô cũng rất có lợi cho cô đấy.
Vợ chồng cô bế con xuống lầu, Lục Hạo lẽo đẽo theo sau. Trần Dung vừa thấy con dâu đã vội vàng nói: “Để mẹ ẵm Tiểu Bảo cho, giờ con cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Cô lẳng lặng để cho bà bế, còn cô công chúa Bối Bối vẫn cứ nằm im lìm trong vòng tay của ba.
Đúng lúc này, Lục Văn bỗng nhiên khiến Đại Bảo khóc oe oe.
Lục Hạo gấp gáp bịt tai lại, biết thế nào chỉ cần một trong ba đứa em khóc thì hai đứa còn lại cũng sẽ khóc theo cho mà xem.
Y như rằng, một giây sau Tiểu Bảo và Bối Bối liền khóc thét lên.
Trong tiếng khóc vang vọng khắp phòng khách xen lẫn tiếng người lớn vội vàng dỗ dành từng đứa một, Lục Hạo bình thản ăn chuối, nghĩ thầm trong nhà đã trở nên náo nhiệt hơn kể từ khi các em chào đời rồi.
***
Cuộc sống náo nhiệt ở Lục gia cứ tiếp tục, ba đứa bé cũng lớn lên theo từng ngày.
Sau khi cơ thể cô đã hoàn toàn hồi phục, cô ở nhà trông con, buồn buồn lại nhận vài đơn hàng.
Hôm nay, khi cô đang dẫn ba đứa con đi dạo trong vườn thì tiểu Ngô bỗng nhiên ghé thăm. Cô nàng nhìn ba đứa nhỏ trên xe đẩy, hào hứng nói: “Ba đứa con của chị đáng yêu quá!”
Cô cười đáp: “Lúc chúng ở cạnh nhau rất ngoan, chứ bình thường cũng nghịch ghê lắm.”
Cô nhìn sang thì thấy cả ba đang quơ tay múa chân loạn xạ, xong rồi một đứa nói bi ba bi bô gì đó.
Nói thật thì cô chẳng biết chúng nó có hiểu nhau không chứ cô chịu rồi đó.
Tuy vậy, trông các bé rất đáng yêu, ít ra thì tiểu Ngô không tài nào dời mắt khỏi cả ba được.
Cô cười hỏi tiểu Ngô: “Sao hôm nay em lại đến đây vậy?”
Nghe vậy, tiểu Ngô mới nhớ ra mục đích mình đến đây. Thế là, cô ấy vừa lấy ra một tấm thiệp mời tinh xảo vừa trả lời cô: “Ừ nhỉ, suýt thì em quên mất hôm nay mình đến để đưa thiệp mời cho chị luôn.”
Cô nhìn tấm thiệp và hào hứng hỏi: “Có phải thiệp mời của cặp đôi mà chị thiết kế đồ cưới không em?”
“Họ cứ nhất quyết mời chị đấy ạ.” – Nói rồi, cô ấy nhìn Nhan Hạ với vẻ chờ mong: “Chị có đi không ạ?”
Cô nhướng mày thấy dáng vẻ kích động của tiểu Ngô, bèn hỏi: “Sao em cứ khuyến khích chị đi vậy?”
Tiểu Ngô chẳng biết phải nói gì, rất sợ mình sẽ bị hớ.
Đúng lúc này, Bối Bối bỗng hét lên. Nhan Hạ nhìn sang thì thấy một món đồ chơi đã bị rớt xuống, cô vội vàng treo nó lên lại.
Tiểu Ngô tranh thủ chút thời gian để suy nghĩ, vội nói ngay: “Nói thật thì em muốn chị tham gia vì lý do cá nhân ạ. Vị khách này mời toàn những người có máu mặt, mà người ta chỉ đưa cho mình hai tấm thiệp mời, em lại ngại đi với giám đốc Mạnh nên mới muốn chị đi để em đi ké ấy. Vả lại, em cũng muốn chiêm ngưỡng thành phẩm của chị nữa.”
Cô thấy tiểu Ngô ra vẻ ngưỡng mộ liền tin ngay, nói tiếp: “Vậy chúng mình cùng đi nhé em?”
Tiểu Ngô gật đầu cái rụp, trò chuyện với cô một lát rồi vội vàng ra về. Cô ấy sợ mình nán lại đây lâu thêm chút nữa thì sẽ lộ tẩy mất.
Sau khi tiễn tiểu Ngô đi, cô mới đẩy các con vào phòng khách.
Mấy ngày nay, ông xã bận tuyên truyền cho bộ phim mới, con trai thì bận học… Cả nhà ai nấy cũng bận rộn, chỉ có mình cô là rảnh rỗi trong căn nhà rộng thênh thang lại không kém phần quạnh quẽ này.
Cô nhìn sang ba cục cưng, khóe môi vô thức mỉm cười, nghĩ thầm: Tuy vậy, không gì hạnh phúc bằng việc nhìn các con lớn lên cả!
Đến tối, Lục Phỉ về nhà thì thấy tấm thiệp nằm trên bàn. Anh ngắm nghía nó bằng ánh mắt đầy thâm ý rồi nói: “Đây là gì vậy bà xã?”
Cô giải thích cho anh nghe: “Vị khách nhờ em thiết kế bộ đồ cưới gửi thiệp để mời em đến tham gia hôn lễ đấy mà.”
Sau đó, cô lại tự nói thầm: “Kỳ lạ là trên thiệp không ghi tên của cô dâu chú rể gì cả.”
“Có thể là vì họ không muốn bị chú ý chăng?”
“Đám cưới của họ tổ chức trùng ngày nhưng khác giờ với buổi công chiếu bộ phim đầu tay của anh, không thì em phải từ chối rồi.”
Anh hỏi cô: “Vợ có cần anh tháp tùng không?”
Cô lắc đầu quầy quậy và đáp chắc như đinh đóng cột: “Không cần đâu anh, dù sao thì anh cũng rất bận rộn sau buổi công chiếu mà.”
Ông xã chuyển từ diễn viên sang đạo diễn đã tốn rất nhiều sức lực và thời gian lắm rồi, cô không muốn anh phải phân tâm vì mình nữa.
Anh trả lời đầy ẩn ý: “Vậy chúng mình có thể về chung với nhau sau khi mọi việc đã xong.”
Cô gật đầu, chợt nhớ đến việc mình phải nhờ ba mẹ trông cháu cả ngày hôm đó rồi.
Anh thấy vợ đang suy tư thì chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống chơi với các con.
***
Mấy ngày sau, thông tin về tác phẩm đầu tay của Lục Phỉ dần lan truyền với tốc độ chóng mặt. Cái lạ ở đây là anh chỉ tiết lộ tên phim là Yêu và dàn diễn viên chính, chứ không nói gì về nội dung của nó cả.
Nếu đổi lại là người khác thì khán giả sẽ không mấy bận tâm, nhưng vì đạo diễn là Lục Phỉ nên ai nấy cũng đều rất tò mò, thậm chí còn có người đoán xem nội dung là gì nữa cơ.
Chuyện này liên tục đứng nhất bảng hot topic, khiến ai cũng phải khâm phục sức kêu gọi của anh cả.
Trong khi Lục Phỉ đang được người người nhà nhà chú ý, thì Ân Nhất Luân lại không được ai đếm xỉa đến.
Bộ phim anh ta đang quay vốn đã tuyên truyền từ lâu, nhưng kể từ khi chuyện của Tống Ngưng rộ lên thì danh tiếng của nó lại trượt dốc không phanh.
Xui xẻo thay, bây giờ bộ phim này lại đụng phải đối thủ nặng ký là Lục Phỉ.
Dù anh ta có bức bối đến cỡ nào thì cũng không dám làm gì cả. Hiện tại, anh ta đang tập trung vào việc cứu vãn danh dự của mình sau xì căng đan của Dương Ngưng.
Đồng thời, anh ta cũng chẳng còn mơ tưởng đến việc giành lấy ánh hào quang của Lục Phỉ nữa rồi.
Anh ta cực khổ trèo đến tận địa vị của ngày hôm nay, vậy mà lại quên mất việc không phải cứ muốn là sẽ giành được giải Ảnh đế của ASK, không thì sao diễn viên Trung Quốc nào cũng muốn giành được nó chứ.
Sau khi biết Lục Phỉ là con trai trưởng của nhà họ Lục thì anh ta đã hiểu được nguyên nhân Lục Phỉ giành được giải thưởng này. Tuy vậy, anh ta cũng biết Lục Phỉ xứng đáng nhận được danh hiệu Ảnh đế đó.
Nói thật, đối phương còn chả thèm để ý đến lòng ganh ghét của anh ta nữa là.
Dù anh ta bị Tống Ngưng xúi giục làm những chuyện sai trái, nhưng Lục Phỉ sẽ không tha cho anh ta đâu. Nói thật, có khi chính Lục Phỉ đã tiết lộ chuyện giữa anh ta và Tống Ngưng cũng nên.
Bây giờ, anh ta chỉ mong Lục Phỉ sẽ tha cho mình sau khi đã trả thù xong thôi.
Sau khi hoàn hồn, anh ta liền tắt ti vi.
***
Rất nhanh đã đến ngày công chiếu bộ phim đầu tiên do Lục Phỉ đạo diễn.
Dưới sự thúc giục của mọi người, Nhan Hạ đã đưa con cho ba mẹ chồng trông. Lúc ra khỏi nhà, cô vẫn còn lưu luyến ba đứa nhỏ nhà mình.
Dạo này đi đâu cô cũng dẫn mấy đứa nhỏ theo, nên giờ bỗng cảm thấy cõi lòng cứ trống vắng sao ấy.
Cô ngồi xổm xuống, hết hôn đứa này đến đứa khác: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, Bối Bối ở nhà phải ngoan nhé!”
Ba cục cưng vươn tay đòi mẹ ôm, khiến cô càng bịn rịn các con hơn nữa.
Lục Phỉ biết bà xã quan tâm các con, nên bình thường anh cũng không để bụng mấy. Chỉ có điều, mấy ngày nay cô đã quên luôn anh, giờ lại thêm cảnh này nữa, thử hỏi sao anh không ganh tỵ cho được?
Lục Văn hết nhìn chị dâu lại quay sang nhìn bà xã, nghĩ thầm có khi nào mình sẽ bị vợ quên luôn sau khi có con không.
Quách Kỳ phải chịu thua trước trí tưởng tượng của ông xã nhà mình, đành quay sang nói với chị dâu: “Coi chừng kẻo trễ đó chị.”
Nhan Hạ ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, bẽn lẽn đứng thẳng dậy và vịn lấy cánh tay của ông xã: “Em ở chung với bọn nhỏ lâu rồi nên vẫn chưa quen với việc phải xa chúng nó.”
Anh trả lời một cách bất đắc dĩ: “Anh biết mà vợ.”
Chuyện đã rồi thì anh còn làm gì được nữa đây?
Sau một thoáng ngại ngùng vì mình đã bỏ bê ông xã, cô mới nói tiếp: “Chúng mình đi thôi ông xã.”
Nói xong, cô mới quay sang nhìn mẹ chồng: “Nhờ mẹ trông ba đứa ạ.”
Trần Dung trả lời ngay: “Cứ giao cho mẹ, tụi con yên tâm đi đi.”
Sau khi vợ chồng Lục Phỉ đã đi xa, bà mới nói vợ chồng thằng út: “Gia đình mình thay đồ rồi đi thôi. Mẹ chỉ mong mọi việc đã ổn thỏa thôi.”
Quách Kỳ nói vội: “Mẹ cứ yên tâm, con đã nhờ ba con phụ một tay, thế nào cũng sẽ thuận lợi mà.”
“Mẹ tin con.”
Trong lúc đoàn người nườm nợp kép đến khách sạn mà họ đã đặt, thì vợ chồng Lục Phỉ lại đang đến rạp chiếu phim.
Lúc họ đến cửa rạp, phóng viên liền ùa đến như ong vỡ tổ, ai nấy cũng nhao nhao đặt câu hỏi:
“Anh có thể nói sơ sơ về nội dung về bộ phim Yêu được không? Thông điệp của bộ phim này là gì?”
“Chúng tôi sẽ đăng trailer sau buổi công chiếu đầu tiên.”
Một phóng viên bỗng nhiên sắc bén hỏi: “Nếu anh vẫn định tuyên truyền, thì sao cứ phải úp úp mở mở vậy? Có phải đây cũng là một cách tuyên truyền của anh không?”
Lục Phỉ nói thẳng: “Mọi người nghĩ vậy cũng được.”
Nói xong, anh liền dắt vợ vào trong rạp. Sau khi vào trong, cô mới hỏi ông xã: “Anh có chắc là câu trả lời hồi nãy ổn không?”
“Em đừng lo, thế nào bọn họ cũng sẽ tranh nhau khen ngợi bộ phim này sau buổi công chiếu đầu tiên cho mà xem.”
Cô ngạc nhiên hỏi lại anh: “Sau bọn họ phải làm vậy vậy anh?”
Từ nãy đến giờ, cô cứ cảm thấy anh đang giấu mình chuyện gì đó, nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn chưa ra nữa.
Anh dịu dàng nhìn cô và nói: “Đến lúc đó em sẽ biết thôi.”
Cô cười khẽ, nghĩ thầm: Xem ra đã đến lúc niềm vui bất ngờ xuất hiện rồi!
Họ ngồi xuống ngay hàng ghế đầu, chăm chú theo dõi MC tương tác với dàn diễn viên chính.
Bộ phim Yêu mở màn với khung cảnh mà cô rất đỗi quen thuộc, khiến cô giật mình thốt lên: “Nơi này là…?”
Nơi này là mái trường xưa của hai người họ đây mà.
Thấy vậy, cô liền suy đoán rằng bộ phim này có liên quan đến cuộc tình của họ.
Cô càng xem lại càng cảm thấy ấm lòng. Đồng thời, nó cũng khiến khán giả và giới truyền thông nhớ lại mối tình thời Đại học của mình.
Tuy chuyện tình của họ không lãng mạn bằng phim, nhưng họ lại không thể nào quên được những năm tháng ngây ngô ấy.
Lúc hết phim, mọi người liền vỗ tay nồng nhiệt. Khi thấy Lục Phỉ đứng trên sân khấu, ánh mắt của họ liền đổ dồn về phía anh.
Anh nhìn khắp rạp một lượt, rồi dừng tại người vợ và nói: “Trước hết, tôi muốn dành tặng bộ phim này cho bà xã Nhan Hạ của tôi. Đồng thời, tôi cũng muốn nói rằng tình tiết trong phim dựa trên chuyện tình của chúng tôi. Bây giờ, tôi chỉ muốn cho bà xã của tôi biết rằng: Anh yêu em!”
Anh vừa dứt lời, màn ảnh sau lưng bỗng chiếu đoạn phim chúc mừng họ từ mỗi người trong đoàn làm phim.
Anh vươn tay về phía cô và hỏi: “Vợ mau lên đây đi nào.”
Một diễn viên thấy cô thừ người ra liền nhắc khẽ: “Cô Nhan mau lên đi ạ.”
Cô gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn ông xã đẹp trai ngời ngời đứng dưới ánh đèn sân khấu, chậm rãi đứng dậy và bước đến chỗ anh.
Khi cô vừa bước lên sân khấu, anh đã kéo cô vào lòng mình ngay. Sau đó, anh giữ gáy cô và cúi xuống hôn một cách mãnh liệt.
Khán giả thích thú hú hét, tiếng vỗ tay lan ra khắp rạp.
“Lãng mạn quá!!!”
“Chu choa, đến xem phim mà cũng bị ngược cẩu nữa.”
“Nếu không phải ở đây không cho chụp hình thì tôi đã chụp một tấm làm kỷ niệm rồi.”
“…”
Xung quanh huyên náo đến vậy, vậy mà Lục Phỉ và Nhan Hạ lại như không nghe thấy gì.
Mãi đến khi hô hấp của họ trở nên dồn dập, cả hai mới chịu buông nhau ra.
Mọi người vội la lên: “Hôn cái nữa, hôn cái nữa…”
Nhan Hạ đỏ mặt, vội vàng kéo chồng xuống sân khấu. Thấy vậy, MC liền chạy lên chữa cháy.
Cô thẹn thùng nói: “Đến giờ em phải tham dự đám cưới rồi.”
Anh vừa nói vứa dắt vợ ra bằng lối đi riêng: “Để anh tiễn em.”
Khi ra đến xe, cô mới chân thành nói với anh: “Cảm ơn anh, em rất vui.”
“Chỉ cần em vui thì anh cũng thấy vui lây rồi.”
Cô gặng hỏi: “Sao hôm nay anh dẻo miệng quá vậy?”
Từ đầu ngày là cô đã thấy anh dịu dàng một cách khác lạ rồi.
Anh trả lời úp úp mở mở: “Em tự tìm hiểu mới vui chứ.”
“Tối nay rồi hẵng bàn.” – Cô không định hỏi tới, trả lời anh xong liền lên xe.
Anh đứng nhìn theo bóng xe cô khuất dần rồi mới quay về rạp chiếu phim. Khi về đến nơi, anh thấy mọi người vẫn còn chưa đi liền nói: “Sau đây sẽ là cảnh đám cưới bổ sung của chúng tôi, mời mọi người cùng làm chứng cho chúng tôi.”
Nói rồi, phía sau anh liền biến thành màn hình trực tiếp của ngôi trường cũ trong phim, khiến ai nấy cũng hạnh phúc đến mức nhảy cẫng lên.
Sau khi Lục Phỉ rời khỏi, mọi người cứ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Nhan Hạ đi đến địa chỉ trong thiệp mời lại phát hiện hôm nay khách sạn không tổ chức đám cưới nào cả. Trong lúc cô đang suy tư, tiểu Ngô bỗng nhiên xuất hiện: “Giám đốc Nhan ới.”
“Em đến đúng lúc lắm, chị đang định hỏi em hội trường tổ chức đám cưới ở đâu đây này.”
Tiểu Ngô vừa nói vừa dẫn cô vào trong khách sạn: “Để em dẫn chị đến đó cho.”
Cô suy tư nhìn tiểu Ngô ấn số tầng trong thang máy, khó hiểu hỏi: “Chị nhớ mấy tầng trên đều là phòng khách sạn mà, lẽ nào họ định tổ chức đám cưới trong một căn phòng à?”
Tiểu Ngô cười tủm tỉm nói: “Không phải đâu chị, giờ mình đang đến phòng của cô dâu đấy.”
“Phòng của cô dâu á?”
Tuy cô không biết sao mình lại đến chỗ cô dâu khi họ không quen không biết gì nhau, nhưng cô vẫn không hỏi tiểu Ngô.
Tiểu Ngô gõ cửa, sau đó là một khuôn mặt quen thuộc ra mở cửa. Nhan Hạ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Kỳ? Sao em lại ở đây?”
Ngạc nhiên là thế, nhưng cô vẫn đi vào. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là bộ váy cưới do chính cô thiết kế trên người con ma-nơ-canh.
Tiểu Ngô hưng phấn nói: “Cô dâu mau mau mặc đồ vào đi nào.”
Cô chợt hiểu ra, ngạc nhiên hỏi: “Mọi người đã sắp xếp chuyện này à?”
Tiểu Ngô kích động nói: “Không phải chúng em, mà là nam thần Lục đấy ạ.”
Hu hu hu… Cuối cùng thì cô ấy cũng được tận mắt chứng kiến một cuộc tình viên mãn rồi.
Trong lúc cô còn đang xúc động, Quách Kỳ và tiểu Ngô đã đẩy cô vào trong thay đồ. Xong xuôi, cô mới được trang điểm và làm tóc.
Sau đó, tiểu Ngô và Quách Kỳ tháp tùng Nhan Hạ đến địa điểm đám cưới.
Trên xe, Nhan Hạ hồi hộp đến mức tim muốn lọt ra ngoài, không ngờ ông xã lại tổ chức đám cưới lần nữa.
Ban đầu họ định kết hôn ở trường Đại học, nhưng cuối cùng vẫn không thành vì thân phận của anh. Thế là, họ đành phải tổ chức đám cưới trong giáo đường ở nước ngoài.
Cô nhớ đến việc vợ chồng họ về thăm trường cũ, phát hiện thì ra anh đã có dự định tạo bất ngờ này cho cô từ lâu rồi.
Trong ngày hôm nay, anh đã thành công khiến cô đi từ niềm vui này đến niềm vui khác.
Rất nhanh xe đã đỗ trước cổng, thảm đỏ trải từ cửa vào đến tận trong, xung quanh là các em sinh viên hóng hớt chụp hình.
Nhan Hạ bước vào trong hội trường, niềm vui đong đầy trong mắt cô khi thấy ông xã khoác trên mình bộ âu phục do cô thiết kế.
Khi họ đứng cạnh nhau, mọi người phải cảm thán rằng trông họ thật đẹp đôi!
Lục Hạo vui vẻ nói: “Ba mẹ đẹp quá đi ạ!”
Sau đó, bé tiếc nuối nhìn sang các em đang nằm trong xe đẩy: “Tiếc là các em không nhìn thấy được.”
Trần Dung tiếp lời bé: “Mấy em được bầu bạn với ba mẹ là tốt rồi.”
Vì gia quy của Lục gia mà hồi đó họ không thể trợ cấp cho Lục Phỉ, lại càng không được liên lạc với anh, chứ đừng nói chi đến việc tham gia hôn lễ của cả hai.
Bây giờ, họ đã không còn nuối tiếc gì nữa rồi.
“Con đồng ý.”
“Con đồng ý.”
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Lục Phỉ và Nhan Hạ hôn nhau say đắm.
Bà vui vẻ nhìn vợ chồng thằng lớn, cầu chúc cho hai đứa nó sẽ hạnh phúc đến răng long đầu bạc!
Cùng lúc đó, mọi người theo dõi hôn lễ, bao gồm giới truyền thông, các fans và minh tinh đều cầu chúc cho họ được hạnh phúc.
Sau buổi tiệc cưới, mọi người chậm rãi đi ra khỏi rạp. Vừa ra khỏi cửa, một nhóm phóng viên đã nhào tới đặt câu hỏi ngay.
“Mọi người có thể nói cho tôi biết trong đó có gì không?”
“Chúng tôi được xem một bộ phim rất hay, đồng thời cũng được chứng kiến một câu chuyện tình đẹp.”
“Mọi người có thể giải thích rõ hơn không?”
“Đầu tiên, bộ phim này dựa trên cuộc tình có thật của nam thần Lục và nữ thần Nhan. Sau đó, nam thần lục tỏ tình với vợ ngay trên sân khấu, tiếp đó còn phát sóng trực tiếp đám cưới của mình nữa!”
“Phát sóng trực tiếp đám cưới á?”
Nữ sinh nói với giọng đầy ngưỡng mộ: “Đúng vậy. Hôm nay nam thần đã sắp xếp để tổ chức đám cưới lần hai với nữ thần tại trường Đại học của họ đấy.”
Dưới sự tuyên truyền của cánh nhà báo, chuyện tình của Lục Phỉ và Nhan Hạ đã lên trang nhất suốt mấy ngày liền với tấm hình cưới bự chảng.
Đồng thời, Yêu cũng đã vươn lên thành bộ phim điện ảnh được giới trẻ yêu thích nhất.
Trong mắt họ, cái tên Lục Phỉ và Nhan Hạ chính là biểu tượng cho tình yêu vĩnh hằng.
– Hoàn chính văn –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT