Kể từ khi gặp Lục Phỉ, cô mới nhận ra rằng cái tên này xuất hiện ở khắp trường, ví dụ như lúc cô đang lên lớp thì nghe tiếng mấy nữ sinh thì thầm bàn tán với nhau:
“Nghe nói có Công ty giải trí muốn ký hợp đồng với Lục Phỉ á. Mà cũng phải thôi, anh ấy vừa giỏi vừa đẹp trai mà.”
“Vậy anh ấy có ký hợp đồng với họ không?”
“Hình như là không. Tin vỉa hè bảo rằng anh ấy đã có mục tiêu của riêng mình nên mới từ chối mấy công ty hạng ba.”
“Mục tiêu của ảnh là gì vậy?”
“Công ty giải trí Chí Tôn đó!”
“Có phải công ty đứng đầu làng giải trí không nhỉ? Nếu ảnh vào được thì sớm muộn gì cũng nổi tiếng cho mà xem.”
“Ừm, nó là công ty mơ ước của khoa sân khấu đấy.”
“Sớm muộn gì ảnh cũng vào được Chí Tôn thôi.”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Giờ mình muốn chạy đi xin chữ ký của anh ấy, biết đâu chừng sau này nó sẽ có giá trị gấp trăm lần thì sao?”
“Mình cũng phải làm vậy mới được.”
“…”
Tai cô như muốn mọc kén khi nghe thấy cái tên Lục Phỉ, cúi đầu đọc từ điển tiếng Anh trong tay.
Ước mơ của cô là ra nước ngoài để học hỏi thêm về mảng thiết kế trang phục khiến cô hạnh phúc và còn là động lực hoàn thành Đại học nữa.
Sau khi học nốt hai lớp cuối, Nhan Hạ đi ăn trưa với Tả Tư Tư.
Dọc theo đường đi, hai cô nói chuyện không ngừng. Lúc họ ngồi xuống, căn tin bỗng nhiên xôn xao khi thấy trai xinh gái đẹp của khoa sân khấu bước vào.
Tuy người đẹp nhan nhản ở trường Đại học nghệ thuật, nhưng mọi người vẫn bị hớp hồn khi thấy hàng loạt trai xinh gái đẹp cùng bước vào, nhất là trong đó còn có hot boy và hot girl của trường nữa.
Xui xẻo thay, bọn họ lại ngồi ngay cái bàn sau lưng Tả Tư Tư. Không những thế, Lục Phỉ lại còn ngồi chéo với Nhan Hạ.
Tả Tư Tư quay qua nhìn, sau đó kích động nói với Nhan Hạ: “Lục Phỉ kìa.”
Nhan Hạ gật đầu, rồi cắm cúi ngồi ăn trước ánh nhìn có phần quen thuộc. Cô tăng tốc ăn thật nhanh, sau đó chuồn mất.
Lục Phỉ ngạc nhiên nhìn theo bóng cô, rõ ràng cô ấy đã thấy mình, đồng thời cũng biết mình là ai, vậy sao cô lại không nói gì nhỉ?
Lòng anh rất vui khi cô nhận ra mình, đồng thời cũng rất khó hiểu khi cô trốn tránh mình.
***
Mấy ngày sau là tiết bóng bàn tự học của Nhan Hạ. Bài kiểm tra cuối kỳ của lớp này là mỗi cặp phải đánh được ít nhất là 30 lượt, cặp nào đánh được 50 lượt sẽ được điểm tối đa.
Nhan Hạ và Tả Tư Tư là một đội, trước đó họ cũng đã luyện tập để đánh được 50 lượt rồi. Đồng thời, cũng có rất nhiều nữ sinh đã đạt được mục tiêu này.
Mới được nửa tiết, giáo viên thể dục đã có việc gấp phải đi.
Mấy nữ sinh thấy vậy liền lén lút bàn bạc: “Mình nghe bảo tiết này khoa sân khấu có buổi biểu diễn đó, mấy cậu có muốn đi xem không?”
“Tụi mình có được xem không nhỉ?”
“Tụi mình lén đến xem như mọi người là được rồi.”
“Vậy tụi mình đi xem nhé?”
“Mau đi thôi, nghe nói Lục Phỉ cũng biểu diễn đấy.”
Nghe vậy, các nữ sinh chẳng còn bận tâm gì nữa, Tả Tư Tư cũng quay sang nói với Nhan Hạ: “Nhan Hạ, chúng mình cũng đi đi!”
Nhan Hạ từ chối ngay: “Tớ không đi đâu.”
Cô cứ có cảm giác rằng mình sẽ không nhịn được mà chú ý đến Lục Phỉ khi thấy anh mất.
Tả Tư Tư vội nói: “Đi đi mà~ Cậu không muốn xem khoa sân khấu ra sao ư?”
Mấy nữ sinh còn lại đã đi rồi, Tả Tư Tư cũng kéo Nhan Hạ theo. Môi cô mấp máy một hồi, cuối cùng vẫn đi theo cô ta.
Tả Tư Tư là người bạn tốt nhất của cô cùng ngành cùng lớp. Tuy hai người bạn cùng phòng thân thiện, nhưng họ học khác lớp nên bọn cô chỉ đi chung với nhau khi đầu ngày thôi. Còn những người bạn cùng lớp khác đều đã có bạn rồi…
Nói cách khác, nếu Tả Tư chơi với người khác thì cô sẽ không còn bạn trong lớp nữa, vậy nên cô mới khó lòng từ chối cô ta.
Khi đến nơi, họ liền thấy đám người vây xem ngay cửa.
Với những người thuộc khoa sân khấu mà nói, khán giả vây xem cũng chính là một phương thức khiến họ quen dần với ánh mắt của người khác và chú tâm vào vai diễn của mình.
Trong lúc này, Nhan Hạ và Dương Ngưng cũng đã tìm được vị trí nhìn lén lý tưởng.
Tiếng bàn tán bỗng nhiên truyền vào tai Lục Phỉ: “Hoa khôi của khoa thiết kế cũng tới kìa.”
Nghe vậy, anh liền vô thức nhìn sang đám đông để tìm kiếm hình bóng cô. Rất nhanh anh đã phát hiện ra cô, tự nhủ rằng: Sao trông cô ấy ngơ ngác như con nai vàng thế nhỉ?
Một giọng nói bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Lục Phỉ, đến cậu rồi kìa.”
Anh hoàn hồn rồi bước lên sân khấu, đám đông phấn khích hò hét.
Lúc Nhan Hạ cảm nhận được bầu không khí sôi nổi quanh mình, cô cũng không nhịn được mà nhìn về phía anh.
Đúng lúc này, anh lại nhìn về phía cô. Đám nữ sinh đỏ bừng mặt, ai nấy cũng đều ảo tưởng rằng nam thần đang nhìn mình.
Có phải Lục Phỉ mới nhìn về phía họ không?
Dĩ nhiên là phải rồi!
Phấn khích quá đi mất!
Vì Tả Tư Tư đứng cạnh Nhan Hạ, nên cô ta cảm nhận được rất rõ rằng Lục Phỉ đang nhìn Nhan Hạ.
Cứ thế, một hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống trong lòng cô ta.
Trên sân khấu, Lục Phỉ đang rà lại kịch bản lần cuối.
Vì bây giờ họ đang học cơ bản về ngôn ngữ sân khấu, nên ai cũng phải trau chuốt lời kịch cả.
Trong tiết này, anh đóng vai Romeo trong cảnh 2 hồi II.
“Nàng đã nói rồi. Hãy nói gì nữa đi, hỡi thiên sứ của tôi! Trong màn đêm tối tăm, tôi như một kẻ phàm tục choáng ngợp trước nàng thiên sứ bay vút qua nơi chân trời.”
Giọng nói tha thiết kết hợp với ánh mắt thâm tình khiến mọi người lầm tưởng rằng anh chính là Romeo thổ lộ với người con gái anh yêu – Juliet.
Tiếng vỗ tay rào rạt truyền vào, giáo viên giảng dạy cũng lên tiếng khen ngợi anh: “Bạn Lục Phỉ diễn tốt lắm.”
Giọng nói say mê của đám nữ sinh bỗng truyền vào tai Nhan Hạ:
“Lục Phỉ diễn hay quá! Tôi đổ trước ánh mắt ban nãy của anh rồi á!”
“Ảnh đẹp trai quá đi! Sao trên đời này lại có người đàn ông hoàn mỹ đến vậy!”
“Tôi chỉ mong được làm bạn gái của ảnh một ngày thôi.”
Lúc anh biểu diễn, tim cô cứ đập thình thịch, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh để làm rõ cảm xúc đang nảy mầm trong tim mình.
Lục Phỉ vừa ngồi xuống chỗ mình liền quay sang nhìn cô, vừa hay lại chạm phải ánh mắt cô, bầu không khí ám muội dần lan tràn giữa họ.
Bên tai cô bỗng truyền đến tiếng của Tả Tư Tư: “Nhan Hạ này?”
Cô giật nảy mình, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng lại không quên mỉa mai bản thân: Sao mày lại cho rằng anh ấy đang nhìn mình vậy.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô mới trả lời: “Sao vậy?”
Tả Tư Tư nhìn Nhan Hạ đầy ẩn ý, đáp một câu gọn lỏn: “Không có gì đâu.”
Cô ta cứ có cảm giác rằng mình đã phát hiện ra một bí mật không hay rồi.
***
Kể từ ngày hôm đó, Nhan Hạ phát hiện tần suất mình gặp Lục Phỉ càng lúc càng nhiều. Tuy vậy, họ rất ít khi nói chuyện vì cô cứ tránh né anh hoài.
Sau vài lần như vậy, cô đã có kinh nghiệm né tránh anh. Hệ quả là rất nhanh cô đã không đụng phải anh nữa.
Cùng lúc đó, cô nhạy bén phát hiện Tả Tư Tư bỗng nhiên không còn quan tâm đ ến cô mấy.
Một ngày nọ, cô mời Tả Tư Tư ăn trưa, cô ta cũng đồng ý. Trên đường đến căn tin, một nam sinh bỗng nhiên chặn đường họ.
Chàng trai đứng trước mặt Nhan Hạ, thẳng thắn nói: “Đàn em Nhan, anh là Từ Kiệt trên em một khóa. Anh thích em, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
“Xin lỗi…”
Cô còn chưa nói xong, Tả Tư Tư bỗng nhiên cắt ngang: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”
Nói rồi, cô ta liền nhanh chóng rời khỏi, để lại mỗi Nhan Hạ và Từ Kiệt ở nơi đây.
Sau đó, cô mới nói tiếp: “Xin lỗi, nhưng em không thích anh.”
Cô vừa dứt lời đã chạy biến đi.
Nhan Hạ cứ tưởng chuyện này đến đây là xong, ai dè lại nghe thấy tin đồn cô chấp nhận lời tỏ tình của đàn anh khóa trên.
Cô mờ mịt nghĩ: Mình chấp nhận hồi nào vậy trời?
Có một lần, Tả Tư Tư cũng lấy chuyện này ra chọc ghẹo cô. Lúc đó, cô chỉ nói đúng một câu: “Tôi không hẹn hò với ai cả.”
Vì cô sợ hãi ánh mắt của người khác, nên cô không những nhạy bén khi có người nhìn mình, mà cô còn biết được cảm xúc trong mắt họ nữa.
Tuy lâu lâu cô lại cảm nhận được sự phức tạp và ác ý trong mắt Tả Tư Tư, nhưng ngày hôm đó chính là giọt nước tràn ly.
Không biết từ khi nào mà Tả Tư Tư đã đối xử khác với cô, thậm chí còn có thể là người loan tin này nữa.
Ngày hôm đó chỉ có ba người họ, đàn anh kia đã bị từ chối thì cớ gì phải lan tin, cô cũng không ngốc nghếch làm thế, vậy thì thủ phạm chính là Tả Tư Tư rồi.
Dù cô không muốn tùy ý phỏng đoán để tránh ảnh hưởng đến tình bạn giữa họ, nhưng cô cũng biết giây phút mình phủ nhận tin đồn cũng chính là lúc cô đóng cửa trái tim mình.
Sau đó, cô lại lủi thủi một mình, còn Tả Tư Tư rất nhanh đã hòa nhập vào một tập thể khác.
***
Sau khi tan trường, cô đi về một mình. Đến nửa đường, cô lại bị Lục Phỉ cản lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT