Trong khi các tu sĩ đang bàn tán xôn xao, thì không gian
phẳng lặng chợt nổi lên một trận gió to, đất đá bay mù trời, mang theo cả mùi
máu cùng mùi khói. Gió nhanh chóng cuốn hết đi mọi thứ rồi tan biến, tốc độ
nhanh tới mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Tức Hi và Sư An giơ tay lên trước mắt chắn lại cơn gió lớn,
hai người bị ngọn gió đen này che chắn hết tầm nhìn. Lúc hai người thả tay
xuống thì phát hiện tất cả mọi người vẫn bình thường duy chỉ có Hạ Ức Thành ngã
trên đất là không thấy đâu nữa.
Tức Hi ngẩn người, nàng cắn răng nói: “Đây rõ ràng mới là
mục đích của hắn.”
Bên trong khách xá nơi xa, Thích Phong Tảo đang ở đó, hắn
nhấp một ngụm trà rồi thong thả nhìn ngọn gió đen cuộn tròn mình lại trên
giường. Một cơ thể nam nhân mặc y phục màu đỏ xuất hiện từ trong ngọn gió đen.
Cơ thể này vô cùng kỳ lạ, hình như y bị thương rất nặng, máu
ở trước ngực đã đông lại, tuy hô hấp ổn định nhưng vẫn bất tỉnh.
Thích Phong Tảo đứng dậy đi tới bên cạnh cơ thể kia, hắn tỉ
mỉ đánh giá một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Không sai.”
Cuối cùng hắn cũng có được thân thể bất tử của Hạ Ức Thành.
Tinh Khanh Cung của núi Thái Chiêu trước giờ là một nơi yên
tĩnh, khó lắm mới có dịp không phải lễ Phong Tinh mà lại náo nhiệt thế này. Các
tiên môn tụ họp lại một chỗ, mỗi châu trong cửu châu chọn ra một vị đại biểu
tới trước điện, phía sau mỗi người còn có rất nhiều đệ tử.
Vị cô nương đang ngồi giữa điện Thượng Chương đó chính là
tiêu điểm bàn tán hiện tại của họ. Chỉ thấy vị cô nương này mặc cung phục mùa
đông của Tinh Khanh Cung, y phục đen với họa tiết bạc lượn sóng, trên tóc nàng
còn cắm một cây trâm san hô đỏ đế kim, tua vàng nhẹ đung đưa bên tóc mai.
Nàng có đôi lông mày lá liễu bẩm sinh, thật là dung mạo mỹ
nhân Giang Nam duyên dáng như xuân thủy
thu nguyệt*, nhưng lúc này nàng lại đang vắt chân chữ ngũ mà ném quả sơn
trà vào miệng, chỉ thiếu điều dán luôn bốn chữ tự do phóng túng lên trán.
*xuân thủy
thu nguyệt: miêu tả nét đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng của người con gái
“Ta đã nói tám trăm lần rồi, ta cũng không biết ta chết đi
sống lại như thế nào. Các ngươi cũng đã dùng pháp khí thử ta rồi, trên cơ thể
này của ta không có tà chú nào mà, đúng không? Trên đời này có nhiều chuyện lạ
lùng lắm, các ngươi phải học được cách tiếp thu những việc mới, chút khiêm tốn nhỏ
này cũng không có thì sao phi thăng được đây hả?” Tức Hi ăn hết quả sơn trà,
nàng lau mấy ngón tay dính đường lên y phục của mình rồi thờ ơ mở miệng nói với
các vị đại diện được tiên môn cử tới dưới điện.
Nàng vừa hạ chú lên thành Ngọc Chu xong thì đã bị các tiên
môn ở Dương Châu “giám sát”, mượn linh ngọc của Sư An trong một đêm bọn họ đã
về tới Tinh Khanh Cung… Không ngờ rằng đã có nhiều người chen chúc đợi nàng ở
Tinh Khanh Cung như vậy.
Hóa ra lúc nàng vào thành Ngọc Chu thì vị ca ca ngán ngẩm
của Tô Ký Tịch, Tô Chương, không biết vì sao lại phát điên lên. Đột nhiên hắn
ta triệu tập toàn bộ các tiên môn rồi ở trước mặt mọi người mà tuyên bố Tô Ký
Tịch đã bị hồn phách của tai tinh chiếm giữ cơ thể. Sau đó hắn ta lại bị ứng
chú dẫn tới thất khiếu chảy máu trước mặt tất cả mọi người, cuối cùng hắn ta đã
chết vì điên loạn.
Lúc đó tiên môn Dương Châu vì phải ứng phó với đại nạn nên
không đến được, nhưng kết quả cũng không đến nỗi nào, dù sao thì tiên môn trên
dưới thiên hạ đều biết Huỳnh Hoặc Tai Tinh đã chết đi sống lại, còn trở thành
Sư Mẫu đại nhân của Tinh Khanh Cung.
Bây giờ trong điện Thượng Chương, trước mặt các vị tinh quân
như Bác Thanh, Sư An, Thất Vũ, các tiên môn đang chia thành hai phe. Những
người tận mắt nhìn thấy Tô Chương bị ứng chú mà chết một mực cho rằng Tức Hi
tội ác chồng chất, lòng dạ độc ác, nhất định phải làm cho nàng hồn bay p ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.