Thương Bạch Ngu sững người, hắn lắc đầu, trên gương mặt hiện rõ vẻ hổ thẹn. “Vậy tại sao ngươi phải giúp hắn?” “Ta…” Thương Bạch Ngu còn chưa kịp trả lời thì bỗng nghe thấy một giọng nói hời hợt từ bên cạnh: “Vinh hoa phú quý, vạn người kính trọng, mơ ước của con người tồn tại trên nhân thế này chỉ có vậy thôi. Cự Môn Tinh Quân đã quen sống trong nhung lụa rồi nên đương nhiên sẽ không biết được tầm quan trọng của những thứ này đối với người dân bình thường.” Thương Bạch Ngu đột nhiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn quay đầu lại thì thấy đạo đồng vừa nãy còn chẳng có phản ứng gì thì bây giờ đã bị thúc giục cử động lại từ khi nào, hắn thản nhiên bước qua, trên tay còn cầm theo một thanh kiếm dài. Đạo đồng phớt lờ Thương Bạch Ngu, hắn nhảy một bước xuống ao rồi bị nhấn chìm trong ao. Tư Vi nhìn vào đường vân bùa chú phức tạp trên đỉnh mật thất, sau đó đạo đồng từ từ chìm qua lớp bùa chú, đứng trước mặt nàng ấy. Tư Vi lùi lại hai bước, giữ chặt thanh kiếm, cảnh giác nhìn đạo đồng. Người giấy nghiêng đầu cứng đờ nhìn nàng và nói: “Thực ra ta tới đây là có ý tốt muốn nhắc nhở, ngươi nên thu lại chúc phù trên người Hạ Ức Thành đi, Cự Môn Tinh Quân.” Tư Vi nhìn hắn chăm chú. “Ngươi mang huynh ấy đi đâu rồi? Ngươi định làm gì huynh ấy?” Thấy người giấy không trả lời, trong lòng Tư Vi càng lo lắng, nàng ấy nghiến răng nói: “Hắn không phải là Tinh Quân, không biết võ công cũng chẳng có tu vi, vậy sao ngươi lại gây chuyện với huynh ấy chứ? Chẳng phải ngươi muốn sức mạnh sao? Ngươi muốn thì lấy sức mạnh của ta đi, thả huynh ấy ra!” “Xem ra Cự Môn Tinh Quân rất lo cho hắn, nhưng ngươi có thật sự hiểu rõ hắn không?” Người giấy nói với giọng mỉa mai, hắn rút thanh kiếm dài ra khỏi bao kiếm, thân kiếm phủ đầy máu tươi đã bị đông lại thành một màu đỏ thẫm. Hắn nhìn thân kiếm, thản nhiên nói: “Thanh kiếm này đã từng xuyên qua tim hắn, đâm qua lưng của hắn, sau đó lại được rút ra.” Keng một tiếng, thanh kiếm bị ném xuống chân Tư Vi. Tư Vi ngây người nhìn thanh kiếm đó như thể nàng ấy không hiểu ý của người giấy, nàng ấy muốn cúi xuống nhặt nó lên nhưng lại bị choáng váng bởi màu đỏ tươi trước mắt, ngón tay Tư Vi run rẩy không thể lý giải được. “Đáng tiếc, đã như vậy rồi mà hắn vẫn chưa chết.”

Nghe thấy câu nói này, Tư Vi đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng ấy nhìn chằm chằm vào người giấy với đôi mắt đỏ ngầu.
Người giấy tiếp tục nói: “Bất kể là loại vũ khí hay ma thuật nào cũng không thể giết được hắn. Hắn không thể sống như người bình thường, cũng sẽ không thể chết như người bình thường. Ngươi có biết hắn là một con quái vật như vậy không?”
Đôi mắt của Tư Vi lấp lánh anh nước, nàng ấy nhìn người giấy một cách trầm lặng và hoài nghi.

“À, còn món nợ máu của Ngọc Chu, chắc ngươi cũng không tin tất cả là do Huỳnh Hoặc Tai Tinh gây ra đâu chứ. Hàng ngàn ác quỷ tụ tập tại thành Ngọc Chu chỉ trong vòng một đêm, những người sống ở đó không trốn thoát thì cũng chết. Ngọc Chu trở thành lãnh địa của ác quỷ. Ngươi đoán xem là ai đã làm điều này hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play