Huynh trưởng của Hàn Tưởng Dung tên là Hàn Vân. Hắn là một nam nhân cao to lực lưỡng hiếm thấy trong thành Bạch Đế, hắn bẩm sinh đã có tướng mạo anh tuấn, xem ra người nhà của mỹ nhân cũng sẽ không có quá nhiều khác biệt.

Nhưng Hàn Vân dường như cũng không mấy vui vẻ khi gặp Hàn Tưởng Dung, ngược lại hắn còn trút lên đầu nàng ấy vô số lời mắng chửi thậm tệ. Hắn trách nàng ấy mấy năm nay ở bên ngoài còn nhiều hơn ở nhà, lần này đi tận nửa năm mới về, mà cũng không biết ở nhà được bao lâu sẽ lại đi tiếp. Hơn nữa, nàng ấy cũng đã là cô nương hai mươi bảy tuổi rồi mà còn chưa bàn chuyện cưới xin thì còn ra thể thống gì nữa.

Hàn Tưởng Dung dường như đã quen với những lời trách mắng của huynh trưởng nhà mình, nàng ấy cũng chẳng phản bác gì. Nhưng trong lời của Hàn Vân lại vô tình nói đến hai người bằng hữu của nàng là Tô tiểu thư và thị vệ của nàng ấy – Lý đại ca.

Lúc Hàn Vân nhìn thấy Sư An, sắc mặt hắn chợt trở nên rất tệ, trong mắt hắn còn mang theo cái nhìn khinh thường vốn có của người thành Bạch Đế đối với người mù. Hắn tựa hồ rất có ý kiến về mấy người bằng hữu của Hàn Tưởng Dung, chưa biết chuyện thế nào mà hắn đã đổ tội lên đầu Tinh Khanh cung rồi: “Theo ta thấy, muội đã bị Tinh Khanh cung đó dạy hư rồi.”

“Lúc đó nói gì mà muội có thiên phú cần phải đưa muội đi, còn phải đoạn tuyệt quan hệ với phụ mẫu, kết quả lại đuổi muội về. Thật là vô tình vô nghĩa mà. Dạo này Cự Môn Tinh Quân còn hay đến đây nói năng xằng bậy, rồi bôi nhọ Bạch Đế tôn thượng. Không phải là do bọn họ ghen ghét chúng ta ở đây không cung phụng Tinh Quân mà lại cung phụng Bạch Đế sao? Tinh Khanh cung đó chưa biết chừng cũng là một nơi bẩn thỉu.”

“Muội đã nói là do muội muốn về mà…”

Hàn Tưởng Dung còn chưa nói xong, Tức Hi đã tiến lên hai bước ngắt lời: “Cự Môn Tinh Quân đó bây giờ đang ở đâu?” Sư An đã nói cho nàng về quẻ bói của Tư Vi, bây giờ nàng đang rất lo cho tình hình của Tư Vi.

“Nàng ta cùng người hầu của nàng ta sớm đã bị chúng ta đuổi ra khỏi thành rồi, ai mà biết được bây giờ đang ở đâu.” Hàn Vân không nhịn được mà nói.

Tức Hi cắn môi, mặt nàng đầy vẻ đăm chiêu.

Bọn họ nói Tư Vi và Hạ Ức Thành đã bị đuổi ra khỏi thành rồi, mà thành Bạch Đế chỉ có một cổng ra vào duy nhất, nhưng tiểu nhị ngoài thành lại nói chưa từng thấy hai người rời thành, hơn nữa tin tức của cả hai cũng mất dấu rồi.

Bọn họ rốt cuộc đã đi đâu chứ?

Trong lúc Tức Hi đang suy nghĩ, Hàn Tưởng Dung cuối cùng cũng không nhịn được mà phản bác lại huynh trưởng của mình: “Huynh trưởng, huynh đừng nói Tinh Khanh cung như vậy, tính tình Cự Môn Tinh Quân như thế nào muội biết mà. Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, nàng ấy chắc chắn không phải là loại người như huynh nói đâu.”

“Cự Môn Tinh Quân bôi nhọ Bạch Đế tôn thượng, còn xem thường người thành Bạch Đế chúng ta, thì sao ta lại không được nói hả? Hàn Tưởng Dung, muội nên suy nghĩ cho rõ ràng, muội đã đồng ý với ta

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play