Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người

CHƯƠNG 68: VÀO THÀNH


8 tháng

trướctiếp

Cơ hội đã đến.

 

Thời gian bảy năm, từng giờ từng phút trở thành vụn vặn, dường như chàng đã chờ đợi cả một đời.

 

Chàng thường có những giấc mộng không tốt nhưng gần như không cảm thấy sợ hãi, bởi vì chàng biết chúng là giả. Chỉ có duy nhất một lần chàng cảm thấy sợ là chàng mơ thấy bản thân đầu tóc bạc trắng ngồi dưới hiên ngắm tuyết cùng Đường Phèn, A Hải.

 

Chàng không hề sợ già, tinh quân không bao giờ già, đây chỉ là một giấc mộng giả thô, nhưng chàng không hiểu tại sao lại nghĩ đến chuyện chàng sống tốt đến tuổi đầu bạc trắng, tức là Tức Hi cũng sống tốt ở một nơi nào đó trên thế gian này, một đời không gặp nạn, không buồn phiền, không cần chàng bảo vệ.

 

Hai người đều sống tốt nhưng không gặp mặt nhau nữa, thậm chí chẳng hề liên hệ gì, một kết cục không thể truy đến cùng.

 

Trong giấc mộng đó, lần đầu tiên chàng sợ hãi đến mức rơi lệ.

 

Chàng sợ một đời dài như thế nhưng lại không có bất kỳ liên hệ nào với nàng.

 

Tuy chàng rất giỏi chờ đợi nhưng nếu phải chờ đợi thường xuyên thì chàng không thể đợi được, nhưng cuối cùng nàng trở về, nàng nói nàng yêu chàng.

 

Tuy rằng cơ duyên bất định, thay đổi tùy thời điểm cũng đủ làm người ta thấy vui vẻ.

 

Nàng thực sự yêu ngươi không? Nàng có hiểu tình yêu là gì không? Nàng chỉ là quá quan tâm ngươi, biết ngươi yêu nàng nên mới cho rằng sự quan tâm đó là yêu. Thực ra ngươi không tin nàng, đúng không?

 

Giọng nói trong lòng chàng uể oải cất lên châm chọc chàng.

 

Người bạn cũ này luôn không thích chàng vui vẻ, đương nhiên cũng không thấy được nỗi buồn của chàng.

 

Sư An mỉm cười, ngoài việc ghen tuông đến mức muốn giết người ra, chàng có thể hiểu được sự bất an của Ninh Khâm.

 

Có lẽ vì nàng sớm biết được cuộc sống của mình ngắn ngủi, nên Tức Hi vĩnh viễn sống cho hiện tại, nàng phóng khoáng nhưng cũng có nội hàm, xem nhẹ mọi việc trên đời này, lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đánh mất mọi thứ, thậm chí cả mạng sống của chính mình.

 

Điều đó có nghĩa là bất cứ ai xuất hiện trong cuộc đời của nàng đều không câu nệ, không quá quan trọng. Nàng không tính toán kỹ lưỡng trong tương lai thể nên chẳng có ai được quy hoạch nhất định sẽ có trong tương lai của nàng.

 

So với tình yêu, thứ nàng có nhiều hơn là nhiệt huyết, nhiệt huyết mãnh liệt mà ngắn ngủi.

 

Lúc này, Tức Hi lật người đè đúng lên cánh tay của chàng, chàng không có cách nào cử động. Sư An thử rút tay ra nhưng không rút được, đành dựa vào giường, mặc kệ nàng gối trên tay chàng ngủ.

 

“Ta tin tưởng muội.” Sư An trả lời, ngừng lại một chút, chàng lại nói: “Ít nhất là vào lúc này.”

 

Ngày hôm sau, trước cổng thành Bạch Đế có núi non trùng điệp bao quanh xuất hiện một chủ và một đầy tớ, còn có một con sói tuyết.

 

Cuối cùng Tức Hi không để Sư An mặc bộ đỏ phô trương đó, nàng mặc cho Sư An bộ màu xanh đen trầm ổn có hoa văn, tuấn tú như trong tranh thủy mặc, cẩn thận che đi tinh đồ trên trán và mắt giúp chàng.

 

Người thành Bạch Đế sùng bái mắt nên cũng coi thường người mù, cho rằng người mù là do thần linh trừng phạt, thế nên ở trong thành Bạch Đế, người mù chỉ có thể

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp