Trong cơn mưa, hai người chầm chậm men theo bậc thang đá ven núi đi lên, đi xuyên qua ngoại cung vào trong nội cung, lại từ giữa hai hàng cây râm mát đi vào Thực Trầm đường—nơi ở mới cửa Tức Hi. Nàng vừa được phong làm Tham Lang Tinh Quân, ngay lập tức chuyển đến chỗ ở mới là Thực Trầm đường, nơi này dựa vào núi ở bên dưới Tích Mộc đường, chỗ ở của hai người đã xa hơn trước kia rất nhiều.

Tức Hi bước đến dưới mái hiên của Thực Trầm đường, Sư An vẫn che ô đứng dưới trời mưa, Lúc Tức Hi quay đầu nhìn thì thấy những hạt mưa đang rơi tí tách từ trên ô của chàng xuống, hai người cách nhau một lớp màn mưa, trong mưa chàng hơi hất cằm lên. Nếu như không có mảnh vải trắng quấn quanh mắt của chàng, thì ở góc nhìn này là có thể nhìn vào mắt nàng.

Sư An khẽ cười, đột nhiên nói: “Sư Mẫu, có phải người muốn rời khỏi Tinh Khanh cung không?”

Giọng nói chàng trầm ổn như chỉ đang vô thức nói đến chuyện này.

Tức Hi đứng hình, trong lòng nghĩ Sư An tại sao lại biết được, đầu nàng nhảy số nói: “A…phải? Chuyện này… Không phải là mỗi Tinh Quân phải phụ trách một châu phủ sao, ta nghe Tư An nói muốn đi Lương Châu, ta cũng phải đi xem châu phủ của ta chứ. Đợi cho ngươi khỏi hẳn rồi ta sẽ xuất phát, đem theo cả Đường Phèn đi ngao du thiên hạ nữa.”

“Vậy người định khi nào quay trở về?” Sư An lãnh đạm nói.

Tức Hi lại một lần nữa bị bắn trúng tim đen thì gượng cười, trước giờ nàng không thể nói dối trước mặt Sư An, bây giờ lại không được nói thật.

Nàng khéo léo nói: “Haiz, tính cách của các Tinh Quân đều khác nhau, có người nhiêu năm phiêu bạt giang hồ, cũng có người ở mãi trong cung, tính cách của ta khá hướng ngoại nên là thích phiên bạt bên ngoài, lúc rảnh thì sẽ quay về ngồi. Ngươi cũng đừng quá buồn, duyên phận giống như sương sớm đến đi rất nhanh, ly biệt trong thế gian là lẽ thường tình.”

Ly biệt là lẽ thường tình.

 Cái gọi là không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần đợi cơ duyên.

Sư An nghe thấy giọng nói vô tư của nàng, tiếng nước mưa tí tách rơi từ trên ô xuống, chàng rơi vào trầm mặc trong giây lát, sau đó lạnh lùng nở nụ cười bất lực, nhưng cũng toát lên vẻ nuông chiều.

“Được, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, nếu như người muốn về thì không cần nghĩ ngợi gì. Chỉ cần người muốn quay về, ta luôn luôn chào đón người.”

Tức Hi cười nói: “Được, được.” Giọng nói nàng lảnh lót.

Đợi cho Tức Hi đi vào trong phòng, lúc cánh cửa gỗ đóng lại phát ra tiếng nước mưa đập vào bức bách giống như là đang gõ vào một chiếc trống rách bám đầy bụi, hàng lông mi dưới lớp vải trắng cửa Sư An khẽ chuyển động.

Có một giọng nói quen thuộc được phát ra từ trong nguyên đan, khẽ nói bên tai chàng.

Lần đầu tiên nàng không từ mà biệt, một mình đi xa, lần thứ hai nàng tìm lý do, chỉ muốn đem theo Đường Phèn. Lời bộc bạch này không thể không khiến người ta cảm thấy đau lòng, nàng ấy rốt cục coi ngươi là gì?

Sư An cười lạnh, chàng quay người che ô rời đi, chầm chậm đi trên con đường đá trơn.

“Nàng muốn ta trở thành thứ gì, ta sẽ trở thành thứ đó.”

Nàng muốn ta là bằng hữu, thì ta sẽ là bằng hữu của nàng, nàng muốn ta là sư trưởng, thì ta sẽ là sư trưởng của nàng.

Nàng muốn ta không thích nàng, ta có thể âm thầm cả đời không để cho nàng biết tâm tình của mình.

Nếu như dự định trong cuộc đời của nàng không có chàng, vậy thì chàng sẽ sống hết cuộc đời của mình, và đợi một ngày nào đó nàng nhớ tới chàng và quay lại nhìn chàng.

Đời này của ta là như vậy, cho dù thế nào cũng sẽ không thay đổi được tâm tình của ta, vậy thì cứ thuận theo ý nàng mà quyết định quan hệ của hai người thôi.

… Nhưng ngươi không thấy đau lòng sao?

Sư An quay về T�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play