Tư Vi đứng, Hạ Ức Thành ngồi, hai người cách nhau một chiếc bàn gỗ lê, ánh mắt họ giao nhau giằng co.

Hạ Ức Thành chậm rãi nheo mắt lại, y nói như đang đùa: “Ngươi có từng nghĩ liệu không ai tin chúng ta là vì chúng ta thường xuyên nói dối, hay là vì cho dù chúng ta nói thế nào thì cũng không ai tin, nên chúng ta mới cứ nói dối hết lần này đến lần khác hả?”

Y chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tư Vi, từ tốn nói: “Ngươi từ bé lớn lên ở Tinh Khanh cung, đi tuần tra cũng chỉ trải nghiệm được một phần nhỏ cuộc sống của người dân, ngươi không biết thế giới này phức tạp như thế nào. Tư Vi, thực ra ngươi kiêu ngạo, ngây thơ lại nhạy cảm, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ ngươi có thể khiến ta thay đổi hả? Một chúc phù có thể đấu lại được cuộc sống hơn hai mươi mấy năm sao?”

“Nhưng nếu không có chúc phù thì ngươi cũng không sống được, ta đã cho ngươi chúc phù thì ta có trách nhiệm thay đổi khiến ngươi tốt hơn.” Tư Vi cắn môi, khuôn mặt trắng như tuyết của nàng ấy ửng hồng lên vì tức giận.

“Ha ha ha, ngươi muốn lấy lại chúc phù thì cứ lấy đi, chỉ dựa vào nó thì ngươi có khả năng làm người khác thay đổi sao? Ngươi còn chẳng thể thay đổi bản thân, Tức Hi từng nói với ta ngươi hy vọng nàng ấy chết đi, nhưng vừa rồi ngươi lại mắng ta. Ngươi luôn khách khí, giữ đúng mực với người ngoài, nhưng lại chanh chua, nói năng không suy nghĩ với người thân thiết. Nhiều năm như vậy ngươi vẫn không hề thay đổi.”

Hạ Ức Thành đi tới gần Tư Vi, y nhìn vào đôi mắt lấp lánh ngang ngược của nàng ấy, mỉm cười nói: “Ngươi biết lời nói cũng có thể làm tổn thương đối phương mà. Cho dù người ta hiểu rõ tính tình của ngươi, biết ngươi đang nói trong lúc tức giận nhưng điều đó vẫn làm tổn thương họ, đối phương có thể lựa chọn không tha thứ cho ngươi.”

Mắt Tư Vi run rẩy, nàng ấy thoáng mờ mịt, nhưng nàng ấy không lảng tránh ánh mắt của y.

“Cho dù không tha thứ… Ta cũng…”

“Đừng cậy mạnh, Tư Vi. Hôm nay là một ngày đặc biệt nên lần này ta sẽ bỏ qua, nhưng nếu ngươi còn nói ta bẩn một lần nữa thì ngươi sẽ đánh mất ta đấy.”

Tư Vi vẫn muốn nói gì đó nhưng Hạ Ức Thành đã đặt ngón trỏ trên miệng nàng ấy, mỉm cười nói: “Đừng tưởng ta không biết, nếu ngươi đánh mất ta rồi thì ngươi sẽ không còn một người bằng hữu nào nữa đâu.”

Tư Vi nhìn ánh mắt cười dịu dàng của Hạ Ức Thành, lần đầu tiên nàng ấy thấy một người mỉm cười nói chuyện lại có thể tàn nhẫn đến như vậy.

Tư Vi đi trong vô thức trên đường phố thành Phụng Tiên, những lời nói châm chọc của Hạ Ức Thành cứ quanh quẩn trong đầu nàng ấy, nó còn khó chịu hơn sự phản phệ của chúc phù gấp nhiều lần. Lúc đó nàng ấy muốn phản bác, muốn lớn tiếng nói mọi chuyện không phải như thế. Nhưng nàng ấy thực sự không thể phản bác, một chữ cũng không thể.

Nàng ấy không có bằng hữu, trong vô thức nàng ấy đã coi Hạ Ức Thành là bằng hữu, nhưng nàng ấy lại cảm thấy mình không nên làm bằng hữu với loại người như thế. Cho nên nàng ấy mong y có thể nhanh chóng thay đổi theo ý nghĩ của nàng ấy.

Tư Vi tranh đấu với Tức Hi nhiều năm, mọi thứ đều muốn làm tốt hơn nàng, nàng ấy cũng đã từng nói không ít lời khó nghe. Lần đầu tiên thi đỗ, khi được dự lễ Phong Tinh năm đó, nàng ấy đứng thứ ba, còn Tức Hi xếp thứ bốn mươi mấy. Nàng ấy cứ tưởng bản thân đã chiến thắng, nhưng Tinh Mệnh thư lại lựa chọn Tức Hi chứ không phải n

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play