Tiểu nhị còn mô tả vô cùng sinh động các loại truyện phong
lưu của Hạ Ức Thành trong Hồng Tiên lâu cho Tư Vi nghe. Hắn còn nói Hà gia là
cao thủ trong chuyện nam nữ.
Cô nương Cố Cầm của Hồng Tiên lâu là tài nữ nổi tiếng nhất
trong phạm vi mười dặm quanh đây, tài đánh đàn làm thơ của nàng ta không ai ở Thanh
Châu có thể sánh bằng, bình thường nàng ta rất cao ngạo, không dễ dàng nhận
tiếp khách. Vậy mà gặp Hà gia không quá ba ngày đã bị mê hoặc hoàn toàn, ngày
nào cũng ngồi chờ Hà gia đến tìm nàng ta, vì thế còn ghen với cô nương Tống
Tiên Tiên.
Cô nương Tống Tiên Tiên vốn nổi tiếng nhờ tài múa hát, tính
tình mạnh mẽ, thẳng thắn, nàng ấy trực tiếp tuyên bố Hà gia là người nàng ta
yêu nhất.
Trái tim hai vị mỹ nhân đầu bảng của Hồng Tiên lâu đều hướng
về Hà gia, đúng là làm người ta ngưỡng mộ mà.
Tư Vi nghe xong thì nhăn mày, nàng ấy uống hết trà, cầm kiếm
lên đi thẳng đến Bách Hỉ Đổ phường.
Bách Hỉ Đổ phường nằm trên con đường sầm uất nhất của thành
Phụng Tiên, nguy nga lộng lẫy, vô cùng xa hoa, vừa nhìn đã biết là chỗ chuyên
để tiêu tiền. Nàng ấy chỉ mới vào cửa đã phải nộp một khoản phí gõ cửa.
Bước vào Bách Hỉ Đổ phường, Tư Vi phát hiện ra dù là ban
ngày thì trong đổ phường cũng không thấy được mặt trời, nhưng lại được đèn đuốc
thắp sáng như ban ngày, nếu bản thân ở đây lâu thì không thể phân biệt được
ngày đêm, đắm chìm vào cờ bạc không thể thoát ra được.
Nàng ấy đi xuyên qua đám người ăn mặc hoa lệ, tiếng chơi bạc
ồn ào náo nhiệt. Tư Vi tìm mãi mới thấy bóng dáng Hạ Ức Thành trong đám người.
Y đã dịch dung duy trì bộ dạng “Hà Nghệ”, mặc y phục đỏ ngồi trước bàn đánh
bạc.
Dưới ánh đèn chói mắt trong đổ phường, y hơi híp mắt như thể
buồn ngủ, tay y chống cằm thờ ơ nhìn ván bài trước mặt. Tư Vi nhẹ nhàng tiến
lại gần, nàng nghe những người bên cạnh thì thầm với nhau: “Lục thiếu gia chơi lục bác* với Hà gia mà vẫn dám gian lận,
ván này Lục thiếu gia đặt cược non nửa gia sản của Lục gia, còn sau lưng Hà gia
lại là ông chủ của Bách Hỉ Đổ phường, đây đúng là một màn kịch hay mà.”
Lục
bác*: là một trò chơi hai người phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại, theo đó
mỗi người chơi lần lượt di chuyển sáu con cờ xung quanh các điểm đối xứng của
một bàn cờ vuông dựa theo kết quả xúc xắc.
Hạ Ức Thành gõ bàn, mỉm cười: “Ta đã nói từ trước, trong
thành này không có ai chơi lục bác thắng qua ta được. Lục thiếu gia cứ không
tin còn cược nhiều tài sản như vậy, thua rồi lại còn gian lận, cần gì phải làm
bản thân xấu hổ như vậy chứ?”
Vị Lục thiếu gia này là một nam tử trẻ mới hơn hai mươi
tuổi, chắc là hắn ta quanh năm ra vào đổ phường không thấy mặt trời nên nhìn
sắc mặt không tốt lắm, thân thể còn hơi ốm yếu.
Bây giờ mặt vị thiếu gia đó lúc đỏ lúc trắng, hắn ta đứng
dậy nghiến răng nói: “Ngươi nói thì hay lắm, mọi người đều nói kỹ năng đánh bạc
của Hà Nghệ ngươi rất giỏi, vận may vô cùng tốt, từ lúc đến Bách Hỉ Đổ phường
chỉ thắng không thua, còn được chủ đổ phường coi trọng. Nhưng trên bàn đánh bạc
làm gì có chuyện chỉ thắng không thua, chắc chắn trên tay ngươi có không ít bí
mật nếu không thì ngươi cũng đã từng gian lận đúng không?”
Hạ Ức Thành thong thả, y đắc ý uống một ngụm rượu, cười híp
mắt nhìn Lục thiếu gia.
“Ta không có, Lục thiếu gia chỉ muốn đổ tội ăn gian cho ta
thôi, ngài vừa bị ta bắt được chơi gian lận trước mặt tất cả mọi người đó. Tất
cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho ta, vậy mà ngài còn muốn chối ư? Ta
nghe nói theo quy tắc của Bá ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.